Trong quán cà phê thanh cảnh tinh tế, Giang Tuyết Tử một thân váy áo cắt may gọn gàng tiến vào, tháo kính râm xuống, liếc mắt một cái liền trông thấy nam nhân đang đợi ở bàn cạnh cửa sổ.
Cô đi tới, khẽ vuốt cằm, cười yếu ớt: "Anh ba."
Triển Lục đang khuấy cà phê, có chút cứng nhắc, rất nhanh hoàn hồn liền lịch sự đứng dậy đón chào.
Hai người một trước một sau ngồi xuống, không chờ Giang Tuyết Tử mở miệng lần nữa, Triển Lục đã làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ không chịu nổi: "Đừng xưng hô như thế có được không?"
Giang Tuyết Tử sững sờ, có chút xấu hổ, khẽ rũ xuống mắt, sờ sờ vành tai.
Triển Lục nói xong cũng phát hiện ra lời mình có chút nặng. Nhìn thấy phản ứng này của cô đột nhiên có chút hối hận, bất quá trên mặt anh cũng không tỏ vẻ gì, giữ nguyên bộ dáng bất đắc dĩ ban đầu: "Tuyết Tử, cô đừng hiểu lầm. Thật sự là, người đáng lẽ phải gọi tôi như vậy cũng chưa từng gọi bao giờ, cho nên bản thân có chút không quen thôi."
"Vậy..." Giang Tuyết Tử có chút khó xử, nhất thời cũng không biết nói sao cho phải.
"Cứ gọi tên tôi là được rồi." Triển Lục mỉm cười, mắt phượng trong suốt, "Lúc trước không phải mỗi lần gặp mặt cô đều gọi tôi như thế sao?"
Giang Tuyết Tử ngượng ngùng cười cười, tựa hồ cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ:: "Khi đó không hiểu chuyện..."
Triển Lục lắc lắc đầu, môi mỏng cong lên, ngũ quan vốn có chút lãnh túc vì nụ cười ôn nhu này mà nhu hoà hơn rất nhiều: "Không hiểu chuyện? Khi đó tất cả mọi người đều nói, ánh mắt của cô là tỉ mỉ nhất đấy."
Giang Tuyết Tử không rõ, trợn to mắt nhìn anh.
Triển Lục cười một tiếng, đáy mắt có chút trêu chọc: "Nếu không sao cô lại có thể chọn trúng tiểu tử Triển Kính an toàn tốt đẹp cơ chứ? Rõ ràng là đã sớm biết đám tiểu gia hoả chúng tôi không phải là người tốt còn gì."
Giang Tuyết Tử bật cười, thanh âm nhu hòa nói: "Xem ra những năm đó tôi thật sự không hiểu gì về mọi người..."
"Như thế nào?" Triển Lục hơi nhíu mày, thần tình kia có 5 phần giống Triển Kính. Bất quá khi Triển Kính để lộ ra biểu tình này sẽ hiện ra một phần giữ chặt không buông, đầy tự tin tiêu sái. Mà Triển Lục đại khái bởi vì khí chất, nhìn qua cũng không chút công kích gì, ngược lại giống như có vài phần lạnh nhạt không kiên nhẫn.
Giang Tuyết Tử cắn cắn môi, từ từ nói: "Tôi nhớ, khi đó Triển Kính cũng rất chững chạc, không nghĩ tới khi anh ấy lớn lên, tính tình kì thật rất trẻ con..." Hơn nữa còn có điểm lưu manh, có điểm lắm mồm, khi chỉ có hai người với nhau thì lại có không ít điểm xấu xa...
Triển Lục lẳng lặng nhìn nữ nhân trước mặt đang cười ngọt ngào, mặt mày vui vẻ. Lời của cô cũng không nói hết nhưng khoảng trống đó lại chính là mật ngọt, là hạnh phúc, làm cho cô thoạt nhìn qua tươi tắn như vậy, mang theo dáng vẻ của một tiểu mĩ nữ hoàn toàn chìm đắng trong tình yêu êm ái. Trong một góc không biết tên nơi đáy lòng Triển Lục bắt đầu không khống chế được co rút, làm ra đau đớn dày đặc không thôi. Ánh mắt anh hơi trầm xuống, nụ cười cố ý rạng rỡ hơn một chút: "Thế sao, còn tôi?"
"Cô có cảm thấy những năm qua tôi cũng thay đổi rất lớn không?"
Giang Tuyết Tử từ trong kí ức tỉnh lại, ánh mắt không nhẹ không nặng dừng trên người Triển Lục. Đối diện với ánh mắt ấy, anh chỉ cảm thấy hô hấp của mình có chút không khống chế được mà dồn dập cùng nhịp tim trong lồng ngực.
Giang Tuyết Tử như có điều suy nghĩ, cười khẽ: "Anh á, anh so với lúc trước cũng thay đổi rất nhiều."
"Khi đó, anh là một tiểu hài tử rất cao ngạo. Nhưng hiện tại chân chính tiếp xúc, tựa hồ cũng không phải là nam nhân khó chung đụng cùng trò chuyện ngày nào."
Triển Lục tươi cười không thay đổi, tiếng nói réo rắt: "Có phải ý cô muốn nói là hai chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau không? Tên kia mới nhìn qua rất thành thật nhưng thật ra là cả một bụng xấu tính, tôi tuy rằng mới nhìn tưởng khó gần nhưng thật ra là một người đáng tin. Phải chứ?"
Giang Tuyết Tử bị bộ dáng rất giống Triển Kính này của Triển Lục chọc cười, chậm rãi gật gật đầu: "Cứ coi là vậy."
Tươi cười trên mặt Triển Lục không thay đổi, mắt chỉ hơi rũ xuống, chặn vẻ mặt đang có chút tối tăm.
Uống mấy ngụm nước ép bưởi, Giang Tuyết Tử từ trong túi xách lấy ra một tập hồ sơ, dùng hai tay đưa cho Triển Lục.
Triển Lục nhận lấy, vừa mới mở ra đọc dòng trên cùng của văn kiện, lông mày lập tức nhíu lại.
Đưa mắt liếc nhìn Giang Tuyết Tử, lại thấy cô bình tĩnh nhìn mình nhưng trong mắt vẫn để lộ ra chút khẩn trương nhàn nhạt. Triển Lục đơn giản đem toàn bộ phần văn kiện lấy ra, tỉ mỉ lật xem một lần.
Qua hồi lâu Triển Lục ngẩng đầu, nếp uốn giữa hai chân mày càng lúc càng sâu, vẻ mặt cũng có chút không đồng ý: "Tuyết Tử, phần văn kiện này như thế nào lại không sớm công khai một chút?"
Giang Tuyết Tử vội vàng mở miệng: "Anh nói cho tôi biết trước, phần văn kiện này còn hiệu lực không. Tôi lên mạng kiểm tra một lần nhưng các thông tin tôi tìm thấy không giống như văn kiện này."
Triển Lục nhìn mắt cô, chậm rãi nói: "Vậy phải xem cô muốn làm gì."
Giang Tuyết Tử biết, nếu mình mở miệng nhờ Triển Lục thì chuyện này sẽ không giấu được anh. Cô hít một hơi sâu, nói: "Bọn họ tuy thông đồng cùng công ty bảo hiểm khống chế số tiền mẹ tôi để lại, nhưng không có phiếu bảo hành này công ty bảo hiểm không có khả năng luồn lách qua nhiều trình tự, đem tiền giao ra cho bọn họ. Bọn họ mỗi năm vẫn tiếp tục đóng phần bảo hiểm này chính là không muốn hợp đồng này mất hiệu lực."
"Phần tiền bảo hiểm này tôi hoàn toàn không cần, sẽ không ngại dùng hết vào lệ phí toà án. Bất quá chỉ là không muốn mấy người Giang gia cầm được bất cứ một phân tiền nào trong chỗ này."
Triển Lục nghĩ nghĩ, nhớ đến tin tức thời sự kinh tế mấy ngày nay, cùng với một ít chuyện nghe được từ trong miệng mấy người Triển gia, trên mặt cũng không khỏi nghiêm trọng hơn vài phần: "Cô muốn dùng chuyện này đả kích Giang Tử Sanh, muốn cho mấy người Giang gia thân bại danh liệt?"
Khoé miệng Giang Tuyết Tử khẽ cong, lộ ra một nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút son phấn vì ý cười nhàn nhạt này mà là hiện ra một loại quyến rũ khiến người ta chấn động. Triển Lục còn chưa kịp điều chỉnh lại nhịp tim đã nghe thấy nữ tử nhìn nhu nhược không chỗ nương tựa, xinh đẹp làm người muốn chở che trước mắt lên tiếng: "Chỉ cần Giang Tử Sanh có ý định muốn dùng tiền mẹ tôi để lại cho tôi để bù lỗ, cùng Triển Phong đối địch thì tôi đây muốn cho anh ta nếm thử tư vị khó chịu một chút, đem những thứ gây ra cho tôi, hết thảy trả lại hết."
Phàm là Giang Tử Sanh còn có một chút lương tâm, phàm là ông ngoại nơi đó còn niệm mấy phần tình xưa với mẹ cô thì sẽ không ý muốn đoạt luôn chỗ tiền này, đem toàn bộ di vật mẹ cô để lại cho cô để lấp đi lỗ hổng do Giang Tử Sanh phán đoán sai lầm mà gây ra. Nói cách khác, quyết định lần này Giang Tuyết Tử không chỉ là đang khảo nghiệm lương tri cùng điểm mấu chốt của Giang Tử Sanh và ông ngoại mà còn lưu lại cho Giang một cơ hội giải hòa oán khí cuối cùng. Nếu bọn họ làm đúng như cô dự đoán, lợi dụng công ty bảo hiểm, bỏ qua không thèm đặt cô vào mắt thì cô tuyệt sẽ không ngồi chờ chết, mà là trái lại, mượn cơ hội lần này, tặng cho toàn bộ Giang gia trên dưới một phen kích thích trầm trọng khó quên.
Triển Lục im lặng nhìn cô một lúc lâu: "Cô muốn kiện hắn ta ra toà?"
Giang Tuyết Tử khẽ gật đầu một cái: "Cho nên tôi muốn tìm anh giúp một chút, nói thử xem tôi có bao nhiêu phần thắng."
Vẻ mặt Triển Lục vẫn rất trầm trọng: "Tuyết Tử, cô biết làm như vậy là có ý tứ thế nào đúng chứ?"
"Triển Kính nếu biết, chắc chắn sẽ không đồng ý..."
"Thì không nên để cho anh ấy biết!" Nhắc tới Triển Kính, Giang Tuyết Tử có chút bối rối, ngón tay siết chặt cạnh bàn, lộ ra chút gân xanh: "Triển Lục, anh giúp tôi giữ bí mật được không? Chuyện này chưa giải quyết xong xuôi thì đừng cho anh ấy biết có được không?"
Triển Lục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt to long lanh không hề che giấu vẻ lo lắng cùng khẩn thiết phía đối diện, trong lòng dâng lên một trận chua xót, vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Nếu thật sự muốn kiện, cô muốn bên bị đơn là ai?"
Giang Tuyết Tử cắn môi, nhẹ nhàng phun ra một cái tên: "Giang Tử Sanh."
"Tôi nghĩ đây không phải là lựa chọn tốt nhất." Triển Lục bình tĩnh đem phần văn kiện cất gọn gàng, đưa lại cho Giang Tuyết Tử: "Nếu cô thật sự muốn làm chuyện này, Giang Tử Sanh chỉ là một người, còn có một người khác cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đối mặt."
Triển Lục cố tình bỏ qua vẻ mặt đang dần mất huyết sắc kia, tàn nhẫn nói ra một cái tên: "Giang Trấn. Ông ngoại cô. Tuyết Tử, cô chuẩn bị tâm lý để cùng ông ấy đối đầu chưa?"
"Nếu cô muốn hạ quyết tâm muốn đánh trận này, không đơn giản chỉ là thẳng thắn đương đầu với Giang gia," Triển Lục không muốn cùng một cô gái kiều kiều nhược nhược nói về đề tài này, nhưng vô luận đứng trên góc độ nghề nghiệp hay thân phận của một bằng hữu đáng tin cậy, anh phải làm cho Giang Tuyết Tử hiểu rõ, lựa chọn này của cô là ý vị gì: "Tuyết Tử, thực cho đến lúc này, cô phải đối mặt là dư luận xôn xao, là toàn bộ truyền thông của B thành, là tiếng nói của năm đại gia tộc. Thậm chí là Triển Kính cũng lựa chọn giảng hoà, cô hiểu chứ?"
Đôi môi anh đào hiện ra chút tơ máu, Giang Tuyết Tử lại không cảm thấy đau, bởi vì mỗi một câu của Triển Lục đều đập thẳng vào trái tim này. Trở thành địch nhân của Giang gia, cùng Giang Tử Sanh thậm chí là ông nội đối chọi gay gắt, các đại gia tộc nhất là Triển gia sẽ có thái độ gì với cô, còn có Triển Kính...
Cả thế giới đều không quan tâm chú ý đến cô, rõ ràng là không có vấn đề gì, 10 năm đã qua, cô không phải là không chịu nổi. Nhưng là Triển Kính... Nếu đến lúc đó, Triển Kính bởi vì hiểu lầm cũng tốt, bởi vì không thể lý giải cũng thế, chỉ cần anh hiện ra một chút xíu ghét bỏ cùng chán ghét, cô thật sự không xác định được, liệu mình chỉ đơn giản chịu không nổi hay là gục ngã không thể đứng dậy được nữa...
Triển Lục từ trước đến giờ nắm rất vững nguyên tắc "Chuyện đến đó nên dừng", huống chi anh cũng biết những việc này bản thân Giang Tuyết Tử cũng đã nghĩ qua kĩ càng. Chỉ là được nghe từ miệng người khác, so với từ trong tiềm thức tự mình dối người lại nặng nề hơn rất nhiều, cũng là đả thương người rất nhiều.
Mà Triển Lục nguyện ý vì cô làm đao phong sắc bén vạch ra vết sẹo này, để cho cô thấy rõ chân tướng máu me đầm đìa.
Triển Lục đẩy tách cà phê đã nguội vào giữa bàn, đứng thẳng người: "Tôi vẫn còn thời gian, có muốn đi dạo công viên bên cạnh một chút không?"
Giang Tuyết Tử cảm thấy lúng túng, tâm loạn như ma, không biết thế nào mới tốt. Tâm tư trù trừ một lát, Giang Tuyết Tử cũng đứng lên, qua loa gật đầu.