Hai người được phái tới lại là cảnh sát trẻ, không có kinh nghiệm phá án, khi nhận được điện thoại của cấp trên liền vội vội vàng vàng chạy đi bắt người. Từ lúc tiến vào cả hai đều có điểm nơm nớp lo sợ, bởi vì từ lớn đến nhỏ cũng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này. Trong sảnh ngoài vườn được trang hoàng bài trí cẩn thận, khách nhân bên trong quần áo xa hoa lộng lẫy, giơ tay nhấc chân, vừa thấy liền biết không phải thường dân, lại còn có không ít người từ trước tới nay bọn họ chỉ có thể nhìn thấy qua TV.
Hai người đều vừa tốt nghiệp đại học, không giống các lão đồng chí đã quen làm nhiệm vụ, vừa thấy tình cảnh này đã có chút run rẩy. Nếu không cố sống cố chết động viên nhau vào cửa thì mỗi bước đi đều run run, với bộ dạng này thật sự khiến người ta tưởng là kẻ xấu giả trang mà đuổi ra ngoài! Khi đứng trước mặt Triển Kính, theo trực giác của bản thân, cả hai người đều cảm thấy đối phương là không dễ chọc. Bề ngoài tuy rằng tuấn tú dễ nhìn nhưng thật ra ánh mắt sắc bén kia lạnh băng không chút độ ấm. Sau đó trông thấy thẻ nghiệp vụ của người kia, hai cảnh sát trẻ liền xác định!
Nhiệm vụ này thật gian nan, nửa đường lại nhảy ra vị đặc công danh tiếng kia, bọn họ vừa đi làm chưa mấy ngày nhưng đã nghe cấp trên nhắc qua không ít lần, đến hôm nay lại diện kiến trong tình huống này!
Trách không được tối nay lãnh đạo không tìm người khác, lại đem nhiệm vụ lần này giao cho hai cảnh sát trẻ bọn họ! Phỏng chừng nếu giao cho người khác thì người ta sẽ hỏi rõ ngọn nguồn, sợ đắc tội người mà không hăng hái khờ dại như bọn họ thế này. Toàn bộ ngành từ trên xuống dưới chỉ có hai người bọn họ là trẻ nhấy, tư lịch cạn, không can đảm càng không tư cách khiến lãnh đạo chịu tội, cho nên chuyện xui xẻo này tự nhiên liền rơi xuống đầu bọn họ!
Nghĩ qua một lượt, sắc mặt của cả hai người cảnh sát trẻ đều không được tốt lắm. Người vừa lên tiếng lúc này nhíu chặt mày rậm, biểu tình như ăn phải mướp đắng, cúi đầu đem thẻ nghiệp vụ cùng giấy triệu tập cất đi: ""Triển đội trưởng, việc này... Không phải do chúng tôi quyết định là được."
Mấy người Triển Lục Triển Hạo cũng bắt đầu chú ý tới tình huống bên này. Triển Lục bước nhanh ra khỏi đám người đang vây lại, Triển Hạo kéo Triển Dao, nhỏ giọng nói: "Nhanh, anh cả cùng Triệu tiên sinh đều ở trên lầu đấy, đi gọi bọn họ xuống đây. Nhớ không được kinh động tới bá mẫu cũng Kiều Tiểu Kiều."
Triển Dao tuy rằng thích vui vẻ náo nhiệt nhưng lại là người đặc biệt thông minh, trong thời khắc mấu chốt luôn biết nặng nhẹ mà hành động. Vừa nghe xong mấy lời dặn dò, cô cũng không vội chạy đi xem náo nhiệt, nháy mắt với Triển Hạo, sau đó đưa tay làm cử chỉ OK rồi mới nhanh chân đi lên lầu.
Triển Hạo bước nhanh đuổi theo Triệu cục trưởng, tìm một cớ đem người giữ lại. Giỡn chơi hay gì, rõ ràng là cấp dưới của ông ấy gây chuyện, thừa dịp lộn xộn thế này, nhỡ mà có biến cố gì thì anh em bọn anh đi đâu tìm người mang về cho cái tên Triển Kính kia đây? Chuyện này rõ ràng Triển Hạo anh phải ra tay rồi, là anh em bạn hữu với nhau, thấy chết mà không cứu, đến khi cái tên kia phát điên thì anh chỉ có nước được đóng gói trực tiếp đẩy vào phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân mất thôi.
Bên này vây lại nhiều người, Triển Kính đưa một ánh mắt về phía Triển Lục cùng Triển Hạo, ý muốn các anh em giúp mình phân tán chú ý của mấy người xung quanh, sau đó mới nói với hai người trước mặt: "Hai vị, cho chút thể diện, chúng ta tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện rõ ràng."
Thấy hai người do dự, Triển Kính mỉm cười: "Không ý tứ gì khác. Hôm nay là sinh nhật của anh tôi, hai vị lại vội vã muốn bắt người, vậy thì chúng ta cũng đừng đi cửa trước, có được hay không?"
Yêu cầu này không có gì quá phận... Hai người trẻ tuổi liếc nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.
Những người còn lại đều bị ngăn ở đại sảnh, theo tới hậu viện chỉ có Triển Lục, còn Giang Tử Diêu vẻ mặt lạnh lùng cùng Tống Phong Thành biểu tình khó lường. Nguyên bản Triển Lục không muốn hai người này cùng đi nhưng trông thấy hai đạo ánh mắt kia, lại nhận ra trước đây nhận định của mình có chút sai lầm rồi. Huống hồ sự tình náo loạn lần này cũng bắt nguồn từ chuyện đấu đá trong nội bộ của Giang gia, phỏng chừng ngay cả Giang lão gia cũng không biết. Để cho hai người này đi cùng tuy rằng cũng không có lợi gì rõ ràng nhưng đứng nhìn trên toàn cục thì cũng không phải là chuyện xấu.
"Kỳ thật chúng tôi cũng không rõ lắm." Đi đầu chính là viên cảnh sát trẻ lên tiếng từ đầu đến giờ, vẻ mặt cũng bực bội: "Lúc 7 giờ tối đã tan việc từ lâu nhưng chúng tôi lại đột nhiên nhận được điện thoại của cấp trên. Nói chúng tôi cái gì cũng không cần quản, cứ đem được người về cục rồi nói."
Sau đó người kia mới nhỏ giọng bổ sung: "Anh ở trong ngành cũng biết, chúng ta đều phải phục tùng mệnh lệnh của lãnh đạo. Triển đội trưởng, việc này... Chúng tôi cũng có điểm khó."
Giang Tuyết Tử vài lần muốn lên tiếng đều bị Triển Kính ngăn lại. Lúc này đi tới hậu viện cũng không còn người ngoài, cô đột nhiên cất giọng: "hai vị..."
"Câm miệng!", "Đừng nói gì!", "Tuyết Tử em đừng nói chuyện!".
Giang Tuyết Tử vừa từ sau lưng Triển Kính bước ra liền bị Triển Kính, Giang Tử Diêu cùng Triển Lục đồng thanh quát, lời định nói lập tức nghẹn lại. Vốn còn muốn giải thích, cánh tay Triển Kính đang nắm tay cô dùng sức một chút, đau đến khiến cô hít một hơi khí lạnh. Triển Kính cũng không liếc mắt nhìn cô một cái, cánh tay vươn ra sau, muốn đem cô trở về sau lưng mình.
Giang Tuyết Tử dở khóc dở cười, cô cũng không phải đứa nhỏ tí hon, hiện tại anh muốn giấu đi có chút muộn rồi thì phải.
Triển Lục đi tới cạnh hai người, cho Giang Tuyết Tử một ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi giơ điện thoại lên nói với hai cảnh sát viên: "Hai vị, xin chờ một chút."
Một viên cảnh sát cảnh giác nói: "Anh định làm gì?"
Biểu tình khi mỉm cười của Triển Lục có vài phần tương tự Triển Kính, pha thêm chút ôn hòa nho nhã: "Không có gì, hai vị ở tổ điều tra của toà án XX đúng không?"
Hai người chần chờ gật gật đầu.
Triển Lục cười càng thêm ôn hòa: "Vừa vặn. Kỳ thật Giang tiểu thư cũng có án kiện, nguyên bản đã uỷ thác luật sư đến toà án XX này để thực hiện các trình tự thủ tục."
"Nếu là cùng một vụ án thì hãy chờ luật sư một chút rồi cùng đi."
Viên cảnh sát kia lộ ra vẻ mặt hồ nghi: "Làm sao anh biết là cùng một vụ án?"
Lúc này Giang Tử Diêu lại chen vào: "Lãnh đạo của các anh họ Hoàng đúng không?"
Hai cảnh sát viên càng bối rối, cùng nhau gật gật đầu.
Giang Tử Diêu cả khuôn mặt hoàn toàn không có biểu tình gì: "Gọi điện thoại cho ông ấy đi."
Lần này viên cảnh sát kia lại nói: "Anh muốn làm gì?"
Cả hai viên cảnh sát đột nhiên cảm thấy, đi theo đám người này đến hậu viện chính là một quyết định ngu ngốc trong cuộc đời bọn họ.
Nửa người Giang Tử Diêu khuất dưới bóng cây ngô đồng, trên mặt lúc này đã hoàn toàn không còn biểu tình tức giận cùng kích động ban đầu, thay vào đó là vẻ mặt bình tĩnh như một lớp mặt nạ khó đoán.
"Gọi đi, nói cho ông ấy biết có một người họ Giang tìm ông ấy."
Một viên cảnh sát đã muốn lấy điện thoại ra gọi người, đồng đội của anh đã cản lại, cả người đứng thẳng, biểu tình nghiêm túc lộ ra vài phần dũng khí: "Các vị, chúng tôi có gì cần nói cũng đã nói xong rồi. Chuyện phải làm lúc này là theo lời Triển đội trưởng nói, dẫn người đi cửa sau đem về cục."
"Thỉnh các vị không nên cản trở chúng tôi làm việc. Cản trở người thi hành công vụ sẽ phải chịu xử lý theo pháp luật."
"Tôi nói không sai chứ, Triển đội trưởng?"
Người này đem vấn đề ném về phía Triển Kính, tự nhiên đã để lộ chủ ý muốn ép người, Triển Kính không có khả năng sẽ làm ra chuyện phạm pháp. Nhưng anh không biết Triển Kính đứng trước mặt anh là người cứng mềm không ăn, càng không ưa nhất chính là phép khích tướng, cho nên người liền gần cười lạnh một tiếng, buông tay Giang Tuyết Tử đẩy về phía Triển Lục, chính mình tiến lên phía trước.
Giang Tuyết Tử bị anh đẩy vào lòng Triển Lục, trông thấy đáy mắt anh đỏ ửng, sợ anh vì cô mà xúc động, làm ra chuyện điên rồ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, liền mặc kệ mắt cá chân đau nhói, nói lớn: "Đừng làm rộn! Các vị, tôi...."
"Em mới đừng làm rộn!" Giang Tử Diêu rít lên, nổi giận giống như một ác lang bị đánh lén mà bị thương, biểu tình trên mặt tái nhợt mà vặn vẹo, hai tròng mắt bốc hỏa hung tợn trừng lớn nhìn hai viên cảnh sát.
Một lời này nói ra, kết hợp với dáng vẻ thất thố chật vật này không chỉ doạ Giang Tuyết Tử sợ đến nhảy lên, ngay cả Triển Kính cũng có chút sửng sốt.
Chỉ thấy Giang Tử Diêu giật lấy điện thoại trên tay viên cảnh sát kia, lướt vài cái liền gọi đi, trên mặt không biểu tình nói: "Lúc đầu là tôi gọi tố cáo, hiện tại muốn đổi ý không được sao?"
Triển Kính hơi hơi buông quả đấm đang định đả thương người, nheo mắt nhìn Giang Tử Diêu như muốn phán đoán mấy lời kia là thật hay giả.
Tống Phong Thành đứng một bên vỗ trán, hít một hơi sâu ra vẻ không tán thành nhưng cũng không có biện pháp gì với hành động này của Giang Tử Diêu.
Triển Lục đỡ Giang Tuyết Tử đứng vững, thấp giọng nói bên tai cô: "Đừng nóng vội. Xem ra phương diện này có vấn đề, chúng ta đợi một chút đã."
Thời gian chờ điện thoại kết nối như dài đằng đẵng không hồi kết.
Liên tục gọi ba lần, bên kia đều không nghe điện thoại.
Sương giăng giăng khắp chốn, lá rụng tiêu điều, ánh sáng le lói...
Xuyên qua cánh cửa xa xa kia là một thế giới lộng lẫy hoàn toàn khác biệt. Mơ hồ có tiếng nhạc dìu dịu cùng tiếng nói chuyện xuyên qua khe cửa, đi đôi với ánh sáng nhàn nhạt lọt đến hậu viện, chầm chậm theo thinh không tan mất. Nơi bọn họ đang đứng phá lệ an tĩnh, trừ bỏ thanh âm đơn điệu của tín hiệu truyền từ điện thoại thì chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ truyền ra.
Vẻ mặt Giang Tử Diêu âm trầm đáng sợ, khuôn mặt vốn nhã nhặn tuấn tú lúc này trắng đến doạ người, đáy mắt so với Triển Kính còn đỏ hơn, rõ ràng khiến cho người ta có cảm giác người này đang thật sự muốn giết người đến nơi!
Cuối cùng viên cảnh sát có lá gan lớn hơn một chút mới cứng rắn đẩy tay Giang Tử Diêu ra, lấy lại điện thoại. Anh ta vừa định nói thì chuông điện thoại đã vang lên.
Mấy người đều cứng đờ. Viên cảnh sát nhìn đến tên lãnh đạo trên màn hình, nuốt nước miếng một cái, chật vật nhận điện thoại, liên tục thấp giọng "Dạ" ba lần, một lần lại một lần càng thêm nhỏ tiếng.
Khi người vừa tắt điện thoại, mọi người đều im lặng chờ đợi, chỉ thấy viên cảnh sát ngẩng đầu, liếc nhìn Giang Tử Diêu: "Vị tiên sinh này, tôi đã nói qua, cản trở người thi hành công vụ sẽ phải chịu sự xử lý theo pháp luật."
Giang Tử Diêu cổ họng căng thẳng, chăm chú nhìn đối phương, thanh âm trợt ra từ trong kẽ răng: "Lại có người gọi điện thoại thúc dục?"
Người kia gật gật đầu, rõ ràng không muốn giải thích lại thành ra để lộ càng nhiều: "Là lãnh đạo nhắc nhở, trong vòng nửa tiếng nữa phải xong nhiệm vụ."
"Giang tiểu thư, mời cô."