Với tôi,mọi việc đến và đi đều có một duyên phận sắp đặt.Những người từ nhỏ đến lớn xuất hiện hay bước vào cuộc đời tôi dù là thoáng qua hay tri kỉ đều có một ý nghĩa nào đó nhất định mà ta không thể phủ định.
Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về tôi, thì cuối cùng sẽ là của tôi,ngược lại, thứ không phải của tôi, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa.
Trong tình yêu cũng thế, tôi phải hiểu, thứ tôi yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến tôi nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, tôi yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại hạnh phúc.
Có thể sau này Bảo vẫn chỉ là một người tôi từng thích hoặc có thể may mắn hơn chúng tôi yêu nhau.Thời gian là thứ tôi không thể biết trước cũng không thể kiểm soát được nó.Cái gì cũng cần phải có kết thúc,tình yêu đơn phương cũng vậy,chỉ là không phải bây giờ mà thôi.
Bây giờ ở hiện tại người thích hợp mà tôi tìm thấy chỉ có duy nhất hai chữ “Thế Bảo” mà thôi.
Thực ra Yêu một người không yêu mình, tựa như chờ đợi một chiếc tàu ở sân ga không bến đỗ vậy. Nếu Bảo yêu tôi, hãy sát gần một chút, một chút nữa,nếu như không yêu, hãy rời xa hơn một chút, một chút nữa.
Còn Nguyên...Tôi hiểu cảm giác ấy.Nhưng tôi cũng không thể vì cậu ấy mà che giấu đi sự thật tôi thích Bảo được.Bảo chỉ là bạn,không phải là một nhân vật nào đó có ý nghĩa lớn trong cuộc đời tôi,bởi vậy điều cậu ấy là hết sức vô lí,tôi không thể ép bản thân mình ghét một người mà mình thực sự rất thích được.
Im lặng một lúc,tôi mới nói.Lúc này,tiếng xe vẫn chạy đều đều...
—Nguyên à,cậu không thể ép tôi không thích Bảo được.Tình cảm nên thuận theo tự nhiên thì hơn...
—Tôi không ép cậu.
—Cậu đang làm mọi chuyện căng thẳng hơn đấy,Nguyên à.
—Chỉ là thích thôi mà,có phải là yêu đâu.Sam cũng đừng căng thẳng quá làm gì.
—Cậu nói đúng,Thích là một chuyện,còn yêu thì lại là một chuyện khác.
—Vậy thì cậu cứ thích Bảo đi,còn sau này yêu tôi là được rồi.
Tôi vung tay đánh nhẹ vào lưng cậu ấy rồi nói với giọng điệu trách móc nhẹ.
—Thôi nha,còn đùa được nữa.
—Thật mà,ai nói đùa.
—Cứ ngồi đấy mà nằm mơ nha ông tướng.
—Rồi sẽ có ngày cậu yêu tôi cho mà xem
—Nguyên,có phải cậu đã mắc bệnh hoang tưởng rồi phải không?
—Cậu đừng có mà khinh thường tôi.Thực ra,đối với tôi mà nói,Hải Sam vẫn chỉ là Tiểu Hải Sâm ngốc nghếch như ngày nào mà thôi.
—Cậu yên tâm,đời còn dài, “giai” còn nhiều nên là cậu cứ đợi đó mà xếp hàng đi.Lọt vào mắt xanh của tôi phải thuộc hàng hiếm à nha.
—Thế chắc tôi xin ra tay rút lui thôi Sam ạ.
—Biết ngay là sẽ bỏ cuộc mà.
—Mai này có khi thành bà cô rồi đến khóc lóc nănn nỉ tôi cưới là đây không chịu đâu đấy.
—Trời ơi,ai giám.Đợi đấy nhé.Tôi không mất giá thế đâu.
—Vậy để tôi xem Hải Sam ngốc nghếch sau này sẽ sống ra sao?
—Nhất định là phải sống tốt hơn cậu rồi.
—Ok,tôi sẽ chờ.
Tôi và Nguyên lại mau chóng làm lành lại như cái cách xưa cũ mà hai đứa vẫn thường hay làm.Đúng là Nguyên,cái gì cũng có thể chân thật như vậy.Nguyên trò chuyện thoải mái như vậy là không muốn tôi buồn.Tôi biết nhưng không nói.Càng nói càng làm cho mọi chuyện thêm phứa tạp mà thôi.
Tôi,Nguyên,Bảo vẫn đang trong quá trình trưởng thành,tâm tư tình cảm khó nói thật nhưng vẫn luôn nhận thức được mọi thứ xung quanh,cũng như những việc mình đã,đang và sẽ làm.
Tiếng xe ồn ào hoà vào dòng người đông đúc của thành phố.Chúng tôi lại tiếp tục cho đến khi xe của Nguyên dừng lại cổng nhà tôi.
Con ngõ nhỏ lại trở về với sự im lặng của nó.Tôi chờ cho Nguyên dừng xe hẳn mới nhẹ nhàng cởi bỏ mũ bảo hiểm mà nhanh chóng xuống xe.
Tôi đưa cho Nguyên mũ bảo hiểm mà không nói gì cả.Gương mặt Nguyên vẫn vậy,không chút cảm xúc,chỉ lẳng lặng gật đầu rồi ra hiệu ý nói tôi hãy đi vào nhà.
Tự nhiên bước chân tôi ngập ngừng lại.
Nhưng chưa để tôi kịp nói trước,Nguyên đã vội.
—Lại Bảo hả,biết rồi,lát tôi lại về nhà cậu ta mà.Không phải lo.
Tôi lắc đầu phản biện.Nguyên lại nói thêm lần nữa.
—Thế không thì là chuyện gì đây?
—Cậu không thắc mắc tại sao sáng sớm thế mà tôi lại xuất hiện ở nhà Bảo à.
—Thế liệu tôi thắc mắc hỏi cậu thì cậu có trả lời hay không?hay lại chu mỏ lên mà mắng tôi một trận chứ.
—Nguyên,cậu nghĩ tôi nhỏ mọn thế à?
—Tại vì tính khí cậu thất thường,sáng nắng,chiều mưa,tối gió bấc,tôi cũng sợ lắm chứ bộ.
—Cái đồ nhát gan.
—Trời trời,cậu thử là tôi xem,xem có phát sợ lên không?
—Bộ trong mắt cậu tôi đáng sợ đến thế cơ à.
—Chứ còn gì nữa.
—Đúng là miệng cậu sinh ra không dùng nói từ hoa mĩ mà.
—Thôi thôi mau vào nhà cho tôi nhờ.
—Tha cho cậu,lần sau nhất định sẽ cho cậu một trận ra hồn.
—Mà thay quần áo đi,máu vẫn dính đầy trên áo kìa.
—Tôi biết rồi,cậu về đi.
—Sau khi đến nhà Bảo,tôi sẽ cậu ta gọi điện cho cậu.
—Không cần đâu,cậu gọi cho tôi cũng được
—Cũng được..thật à?
—Nguyên,tôi và cậu là bạn thân mà,cậu quên rồi sao.
—Ừm,mà hôm nay cậu có đi học được không ấy?
—Dù sao cũng thi xong cuối kì rồi,giờ đến trường cũng chỉ là chữa đề thi,chắc hôm nay nghỉ học vậy.
—Tôi đến nhà Bảo xong cũng định nghỉ luôn.Cũng bảo với mẹ rồi nên không lo.
—Cô Huyên mà cũng cho cậu nghỉ học cơ à?
—Ô,sao lại không nhỉ?Bình thường ghê gớm phết thôi,chứ trái gió trở trời là tính khí dịu dàng lại liền à.
—Được rồi,vậy về đi nhé.
—Ok,tôi sẽ liên lạc sau.
—Đi đường cẩn thận,cảm ơn vì hôm nay nhé.