Âm thanh trừ tà vang vọng khắp không gian khiến ta nhức đầu. Trên hồ nước phía sau núi nổi lên làn sương trắng mờ mịt.
Những đám mây bồng bềnh như sương mù, ta mang theo Giới Trần mà hạ xuống ven hồ. Xung quanh hơi nước mờ mịt, cây cối rậm rạp, tòa tháp Thiên Phật (1) thấp thoáng giữa hồ.
(1.Chữ ‘Thiên’ ở đây có nghĩa là Ngàn (千), chứ không phải chữ ‘Thiên’ trong trời đất (天) đâu nhé. Ở đây có nghĩa là tháp Ngàn Phật, nhưng vì là tên riêng nên mình để tiếng Hán Việt là Thiên sẽ hay hơn.)
Lúc hạ xuống, ta gần như không đứng vững được mà ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển liền mấy hơi. Ngước mắt lên nhìn tăng nhân vẫn một thân áo xám suông đứng trước mặt ta.
Ta lấy lại hơi khép mắt nói: “Huynh yên tâm, Công chúa Tuệ Nhân không sao đâu, huynh hãy mau đi từ sau núi…” lúc này ta bỗng nhìn thấytrên cổ tay hắn có đeo một chuỗi tràng hạt. À, phải rồi, hắn là Đại đệ tử của Long Vân tự kia mà.
Hắn biết trừ yêu diệt ma. Người trong chùa nói rằng, Đại sư huynh Giới Trần bảy tuổi đã biết xua đuổi ma quỷ, lúc mười tuổi đã hàng phục được Hạn Bạt Giang Nam(2), tháp Thiên Phật chính là tháp trừ yêu lớn nhất nước Lung.
(2.Hạn Bạt là một yêu quái gây hạn hán theo truyền thuyết.)
“Huynh thấy đấy, Công chúa thương huynh biết bao, kiếp này hai người vô duyên, nhưng kiếp sau nhất định có thể bên nhau, mãi bên nhau. Thế nên, huynh hãy mau đi đi, những người trong chùa sắp đến rồi.”
Ta ngảng đầu yếu ớt cươi với hắn, Giới Trần cúi đầu nhìn ta không chịu nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt nặng trĩu, không rõ cảm xúc.
Mười ngón tay ta bấm chặt vào thảm cỏ, “Giới Trần, ta không phải yêu quái.”
Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn vào lồng ngực ta. Hắn đưa tay ra, ống tay áo to rộng phủ lên người ta. Ta chớp mắt mấy cái, thì ra mình đang ở trong ngực hắn, hơi ấm thuộc về con người truyền tới, hô hấp của ta dần chậm lại.
Đau đớn đang dần biến mất, chân thân của cơ thể này sắp thoát ra rồi, long khí ở đây quá mạnh. Sau khi thoát ra khỏi chân thân ta sẽ bị xuyên về Âm phủ, đợi đến lúc ta lấy lại được ý thức, không biết ở đây biến thành dạng gì rồi. nghĩ tới đây ta bèn kéo kéo ống tay áo của hắn, “Sao huynh còn chưa đi…”
“Xung quanh Long Vân tự đều bố trí kết giới Đại Kim Cang, ta mang theo nàng, không đi được.” Giọng hắn rất nhẹ, rất vững vàng, nhưng ta lại nghe ra chút kìm nén run sợ. Là ta đã nghe nhầm sao?
“Vì sao huynh…muốn mang ta theo…?”
“Thanh Hoa” Hắn ôm chặt lấy ta, chóp mũi cọ sát vào cổ ta, “Ta không có chạm vào Công chúa.”
“…Gì cơ…Ta nghe thấy cả rồi…âm thanh đó của Công chúa…”
Mệt quá, ta nhắm mắt lại, nhịp tim của hắn rất nhanh, tựa như tiếng sấm vậy.
“Nàng nghe thấy?” Thân người hắn hơi sững lại, thấp giọng nói: “Ta không làm được bước kia,” Hắn ôm ta, cúi người kề sát mặt hắn vào mặt ta, tư thế vô cùng thân mật, “Ta căn bản không quan tâm tới Công chúa. Mặc dù không biết rõ là vì sao, nhưng tựa như có âm thanh nà đó nói rằng, Giới Trần, mi nhất định phải yêu nàng ấy. Ta nhận lời yêu nàng ấy, nhưng lại chẳng biết vì sao phải yêu nàng ấy.”
Ý thức của ta ngày càng mơ hồ, ngoài miệng vẫn cất lời muốn nói nhiều thêm với hắn mấy câu: “Sao hôm nay huynh nói nhảm…nhiều như vậy. Đây là mệnh cách mà…đồ ngốc…”
“Thanh Hoa, Hoa yêu dưới trăng hình như thích hợp với ta hơn.” Hắn nhàn nhạt nói một câu. Ngón tay chạm lên mặt ta, chầm chậm vuốt ve. Khuôn mặt hắn ở gần như vậy, ngũ quan trong ký ức bảy trăm năm trước ấy bỗng nhiên lại khẽ mỉm cười, có vài phần tự giễu: “Trái lại nàng lại thật sự vô tâm, chỉ chăm lo cho chủ nhân của mình, cứ gặp ta là lại nói về nàng ấy. Ta cùng nàng ấy ở cùng nhau, cũng không thấy nàng có phản ứng gì cả.”
Trong tầm mắt ta, một bên là bờ vai của hắn, một bên là bầu trời mênh mông. Nhờ thính lực tốt mà ta biết rằng quân lính và các tăng nhân sắp chạy tới đây rồi, tiếng bước chân rất dồn dập. Ta nặn ra một nụ cười, nhắm mắt lại, “Giới Trần, một đao vừa rồi, không phải ta đỡ thay cho Công chúa Tuệ Nhân đâu.”
Ta muốn ôm hắn, cuối cùng vẫn không đủ sức lực, thế nhưng hắn ôm lấy ta chặt hơn.
“Ta biết.”
Lúc ta tỉnh lại thì không phải là ở Âm phủ.
Mở mắt nhìn lên, ra là bản thân đang ở đáy tòa tháp cao, ánh mặt trời chiếu thẳng từ trên đỉnh tháp xuống. Cầu thang bằng đá trắng uốn lượn men theo thân tháp lên tận đỉnh tựa như một con rắn khổng lồ vậy, trên bức tường là bức họa Đức Phật đang tỏa ánh sáng mơ hồ mà trang nghiêm.
Híp mắt lại có thể thấy được ánh sáng chói lòa của những câu kinh văn lơ lửng xung quanh.
Ta chậm rãi từ dưới đất bò dậy, dưới thân là bộ xiêm áo nha hoàn đã hóa thành tro bụi trắng muốt. Là thân xác đã chết đi rồi, trên người ta là bộ quần áo đen thông thường của âm sai.
Đây là đâu vậy?
“Tháp Thiên Phật.”
Tiếng nói từ trên không truyền xuống, một giọng nam trầm thấp, hơi khàn khàn.
Ta ngẩng đầu nhìn lại, tháp quá cao, phải nhìn kỹ một chút mới phát hiện có một người bị treo dưới vòm trên đỉnh tháp. Ta đề khí, nhón chân điểm vào bức tường mấy cái, chuyền qua chuyền lại giữa thân tháp, rồi nhẹ nhàng hạ xuống tầng cao nhất. Ngẩng đầu nhìn một cái, đúng là có người thật. Là một người đàn ông, bị hàng trăm dây xích vàng quấn chặt hình chữ ‘đại’, dây xích bên ngoài thì bị ghim chặt vào xà nhà trên đỉnh tháp. Lúc này ta mới phát hiện trên xà nhà có chạm khắc kinh văn.
Trên mặt nam nhân hiện lên từng đường từng đường sẹo, vết cắt sâu tựa như bị rìu chém vào vậy. Mấy vết sẹo trên mặt nhìn rất có mùi vị thô kệch, cả người giống như trầm trong đầm bùn đen tỏa ra khí tức quỷ dị sền sệt dày đặc. Nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng đôi mắt lại sắc bén nhìn ta chằm chằm, có vài phần hờ hững, vài phần khinh thường.
“Tiểu nha đầu…?”
Hắn cười một tiếng, “Khinh công đúng là không tồi nhỉ.”
Ta rũ rũ làn váy đen, “Cảm ơn ngươi, ta thích nhất là nghe người khác bảo ta ít tuổi.” Thân là âm sai, thân người nhẹ nhàng là bình thường, tốc độ không nhanh thì sao bắt quỷ được. Nhìn xung quanh, ở đây khô ráo sạch sẽ lại vắng vẻ, ngoại trừ bức họa Đức Phật và kết giới phong ấn, trước mắt cũng chỉ có tên nam nhân dở sống dở chết này thôi.
Ta hỏi hắn: “Ngươi nói đây là tháp Thiên Phật, nhưng tháp Thiên Phật không phải là nơi trấn áp yêu ma sao, tại sao lại chỉ có mình tên yêu ma là ngươi vậy?”
Hắn nhếch mép, híp mắt lại, bộ dáng còn có mấy phần đắc ý: “Ta ăn chúng rồi.”
“Đều bị ngươi ăn hết?”
“Sao hả?” Nam nhân hừ hừ mũi, “Sợ? Nha đầu cô yên tâm đi, hiện tại lão tử đang cần người bầu bạn…”
Ta cúi đầu, suy nghĩ một chút, gật gật đầu đưa ra kết luận: “Những yêu ma bị bắt vào đây đều yếu ớt thật đấy.”
Nam nhân: “…”
Ta suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra tại sao mình lại ở trong tháp Thiên Phật được nữa, có điều chuyện tốt ở tháp Thiên Phật chính là nơi trấn áp yêu ma, nói cách khác, ở đây âm khí yêu ma rất nặng, ta tỉnh lại đã không bị xuyên về Âm phủ mà tinh thần lại còn thoải mái nữa.( 不过好事儿在於千佛塔乃镇妖之地, 反而言之这里阴气妖气颇重, 我一醒来没穿回阴间还神清气爽.)
Chẳng lẽ ta là bị các hòa thượng và quan binh bắt được, vậy Giới Trần thì sao?
Ta nhìn tòa tháp này một chút, với tu vi của ta mà muốn đi ra ngoài thì tòa tháp sẽ bị phá hủy. Nhưng dân chúng đã phải rất vất vả mới xây dựng được tòa tháp này, nói không chừng còn là trụ cột tin thần của các đệ tử Long Vân tự nữa, ta phá hủy như vậy không phải là rất mất nhân tính hay sao?
Ta bèn an vị trên bậc thang tầng cao nhất, đưa mắt nhìn tên nam nhân kia nói chuyện phiếm, “Ngươi tên gì? Tại sao lại bị giam giữ ở đây?”
Tên nam nhân kia hừ một tiếng, trừng mắt tỏ vẻ không thèm trả lời.
“Ồ, ngươi không trả lời vậy thì ta đi.”
“Đi?” Hắn lại hừ một tiếng nữa, hình tượng một tên nam nhân to lớn trong lòng ta bỗng chốc biến thành một con bò rừng hoang rên hừ hừ, “Tiểu nha đầu, chưa nói đến những cái khác, sáu mươi tư Đại Kim Cang phong ấn tối cao cô phá như thế nào đây”
Ta chống cằm, chỉ tay về phía sợi xích màu vàng ở chỗ xa nhất cắt cắt, nó lách tách lách tách rồi đứt ra, ta nhìn vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của hắn, đắc ý cười nói: “Ngươi tên gì?”
Miệng hắn giật giật: “Kham Ngũ.”
“Ha, người xấu y như tên vậy.” Ta ngước mắt nhìn đỉnh tháp một cái thầm nghĩ rốt cuộc nên làm sao để ra ngoài, “Sao ngươi lại bị nhốt ở đây?”
Hắn nghe xong lập tức bùng nổ, hừ một tiếng mắng mỏ: “Bà nội nó chứ! Nếu không phải tại cái tên nhãi ranh không biết xấu hổ kia xen vào làm hỏng chuyện của người khác thì những tên hòa thượng thối này đâu thể bắt dược lão tử cơ chứ, đó là hắn đã phạm quy!”
Ta lại suy nghĩ một chút, hòa nhã cười một tiếng, “Tên nhãi ranh không biết xấu hổ kia đã bắt ngươi thế nào?”
Mặt hắn tràn đầy tức giận đến nỗi lông mày đều muốn dựng hết cả lên, thất điên bát đảo nói một trận.
Vị tráng sĩ Kham Ngũ này tự xưng là Thiếu chủ thứ bảy của Ma tộc. Thì ra là mấy trăm năm trước hắn cùng một vị thần tiên nào đó giao chiến, vị thần tiên kia đã giở trò mà phong ấn chín mươi chín phần trăm pháp lực của hắn, rồi lại đuổi hắn ra khỏi ảo cảnh, đúng lúc bị một nhóm hòa thượng khí thế cuồn cuộn bắt lại, hạ xuống mấy chục đạo kết giới rồi đẩy hắn đến tháp Thiên Phật này, bảo hắn là hỗn thế Ma vương gì đó. Bản tính Ma tộc vốn ngổ ngáo phóng đãng, một vị Thiếu chủ ra ngoài chơi một chuyến đến mấy trăm năm không trở về cũng là một chuyện hết sức bình thường. Kham Ngũ bị ngăn cách với Ma tộc, không liên lạc được nên đành thê thảm bi ai bị xích ở đây, đợi đến ngày nào đó thuộc hạ của mình nhớ đến vị Thiếu chủ đã mấy trăm năm rồi không có tin tức gì thì có khi còn tốt hơn chút.
“Bà nội nó! Dáng dấp lão tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc như vậy, chỗ nào giống hỗn thế Ma vương chứ?!”
Kham Ngũ vặn người một cái, tất cả các xiềng xích rào rào thắt lại khiến hắn đau đến mặt mũi vặn vẹo hít thở không ngừng. Hắn gọi ta một tiếng, “Nha đầu, cô nhanh cắt đứt những dây xích này ra cho lão tử mau!”
Ta nhìn hắn chằm chằm, gật đầu, “Đúng là rất giống Ma vương, thô lỗ biết bao. Các cô nương thời nay đều thích thô lỗ, tiểu bạch kiểm không được ưa chuộng nữa rồi.”
“Nói láo, tên tình lang kia của cô không phải là một tiểu bạch kiểm hay sao?”
Ta sững sờ, thốt lên lời theo bản năng, “Tình lang của ta ở đâu ra…” lại dừng lại, quay đầu nhìn cánh cửa phía dưới của tòa tháp vẫn đóng chặt kia, nhíu mày một cái, “Ngươi nhìn thấy những gì? Là kẻ nào đã đẩy ta vào tháp Thiên Phật này?”
Kham Ngũ toét miệng cười một tiếng, hàm răng rất trắng, hầm hừ nói: “Tháo xích ra ta sẽ nói cho cô biết.”
Ta trầm mặc, dứt khoát xoay người bước xuống lầu.
“Này, quay lại cho lão tử!”
Ta ngoáy ngoáy lỗ tai, gẩy gẩy móng tay, Kham Ngũ tức giận nói: “Mẹ nó, đợi ta hồi phục pháp lực rồi việc đầu tiên chính là làm thịt cô.”
“Được thôi, nói đi, ai đã đẩy ta vào đây?”
Hắn hừ hừ mũi, “Đã nói rồi, là tình lang của cô, tên hòa thượng đó đó. Đúng là rất anh tuấn, mặt khá quen, có điều so với lão tử vẫn còn kém một chút. Nha đầu cô cũng giỏi thật, có thể quyến rũ được một tên hòa thượng ăn chay kia đấy. Lúc hắn ôm cô vào còn đang vô cùng khó chịu (丫头你还真不赖, 能搞上和尚那种吃素的, 他抱你进来时那叫一个肉麻唷, 自己都) , chính bản thân mình cũng sắp chết còn truyền cho cô toàn bộ chân khí. Nhưng mà cô đang yên lành làm yêu quái thì không muốn, đi quyến rũ hòa thượng làm gì chứ?”
“Ta không phải yêu quái. Ngươi không phải là Thiếu chủ Ma tộc sao, vậy mà ta có phải yêu quái hay không cũng chẳng nhìn ra được?” Trong lòng ta run rẩy, là Giới Trần sao?
Kham Ngũ hứ một tiếng, chỉ thấy hắn rung đùi tiếp tục nói: “Dưới tháp Thiên Phật là một hồ nước để trấn áp tà ma, đến một chiếc lá cũng không lọt vào nổi. Tên hòa thượng kia cũng thật lợi hại, điểm mũi chân trên mặt nước, một mạch bước tới đây. Nhưng đáng tiếc, vừa mới ôm cô vào trong thì bị sư phụ mình ngăn cản, một chưởng đánh chết.”
Ta sững sờ, tim đập thình thịch, mở lời có chút ấp úng, “Huynh ấy chết rồi? Đừng nói mò nhé, chuyện này…những chuyện này là sao mà ngươi biết được?”
“Đã bảo lão tử là Thiếu chủ Ma tộc rồi mà. Lão tử mở Thiên Nhãn ra cô tin không? Mặc dù tên thần tiên kia đã tước pháp lực của ta rồi nhưng Tử Hồ này ở gần nên ta vẫn nhìn thấy được.” Hắn liếc ta một cái, cười có chút đắc ý, “Trước đó hai người còn ở ven hồ mà chàng chàng thiếp thiếp đúng không? Nếu cô không tin thì tự mình nhìn xem, tên hòa thượng kia bị chết ở trước cửa, ngay cả bia mộ cũng lập được hơn nửa năm rồi.”
Lần này ta phản ứng không kịp, hơn nửa năm rồi?
Chẳng lẽ ta đã hôn mê ở đây hơn nửa năm rồi?
“Nói đến người trong Phật giáo, ta cũng chưa từng thấy chuyện kỳ lạ như vậy, đã chết rồi mà còn hóa thành một cái cây nở đầy hoa trắng nữa…Ê, mẹ nó, cô đi đâu thế? Tháo xích cho ta đã chứ!”
Ta vượt qua lan can trực tiếp nhảy xuống tầng thấp nhất, bước tới trước cửa, hít thở thật sâu, kinh văn lưu chuyển lơ lửng.
Đời này rõ ràng là mệnh cách của hai người bọn họ kia mà.
Giới Trần sao có thể động tâm với ta được.
“Lúc trước, lúc trước rõ ràng là hắn…”
Vẫn phải nói cho rõ, có thể hắn đưa ta vào đây, là vì cho rằng ta là yêu quái.
Ta còn nhớ làn đầu tiên ta gặp hắn là ở rừng hoa ngô đồng dưới ánh trăng, ta lén lút đi vòng quanh nhà hắn ba vòng mò mẫm thì bị hắn bắt được, khuôn mặt hắn lạnh lùng, thái độ cũng không tốt. Ta còn nhớ trước khi chết hắn còn áp mặt hắn vào mặt ta, hô hấp hơi nóng, nhiệt độ khá ấm, giọng của hắn khẽ run rẩy, mà ta lại rất thích.
Những ngón tay mở ra, đèn lồng Mẫu đơn trong tay hiện lên.