Lục Cảnh Tu không ám chỉ gì với Sở Tầm nữa, mà hẹn gặp Hà Dục vào sáng hôm sau ở bệnh viện, nói dối Sở Tầm là bản thân đi làm.
Tâm trạng Sở Tầm vẫn luôn u ám, cho nên cậu không phát hiện ra Lục Cảnh Tu nói dối.
Hôm qua, một vụ tai nạn giao thông diễn ra, có sáu người bị thương, Hà Dục phải tăng ca suốt đêm phẫu thuật. Phải phẫu thuật cả một đêm, sáng hôm sau hắn còn có một ca mổ đã hẹn trước nữa.
Cho nên khi Lục Cảnh Tu gọi tới muốn gặp, Hà Dục đã có ý định từ chối. Nhưng khi nghe Lục Cảnh Tu nói muốn biết vì sao Sở Tầm không chịu về Hoa Thành, hắn trầm tư một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng gặp riêng Lục Cảnh Tu.
Chẳng vì lý do gì cả, hắn chỉ vì Sở Tầm mà thôi.
Phòng trực ban vẫn giống một căn nhà thu nhỏ, khắp nơi chất đầy đồ dùng sinh hoạt, Lục Cảnh Tu thuần thục ngồi xuống đối diện Hà Dục.
Hà Dục uống một ngụm sữa đậu nành, bắt đầu đề tài: "Sao lại nhắc đến chuyện Hoa Thành?"
Lục Cảnh Tu thuật lại chuyện ở đồn công an cho Hà Dục, nhấn mạnh rằng cảnh sát hi vọng Sở Tầm có thể về Hoa Thành một chuyến. Nhưng sau khi nghe vậy, Sở Tầm lại không muốn truy cứu việc này nữa.
"Sao lại không truy cứu nữa? Nếu đối phương đã sai thì phải chịu trách nhiệm." Hà Dục lập tức quyết đinh, "Tôi đoán Sở Tầm không muốn truy cứu nữa là do phải đến Hoa Thành. Chuyện này không phải vấn đề gì lớn, người giám hộ có thể đi không? Nếu được thì tôi sẽ xin nghỉ đi thay cho Tầm Tầm cũng được."
Sở Tầm không muốn truy cứu Cố Nguyên Sướng nữa là do phải đến Hoa Thành? Lục Cảnh Tu băn khoăn, tuy anh biết về chuyện tai nạn giao thông của ba mẹ Sở Tầm, nhưng chuyện này đã qua lâu lắm rồi mà?
Tại sao Sở Tầm vẫn sợ hãi Hoa Thành?
"Nhưng không phải Sở Tầm là người Hoa Thành sao? Tôi biết be mẹ em ấy đề đã qua đời rồi, nhưng không thể cả đời không về Hoa Thành chứ?" Ngón tay thon dài của Lục Cảnh Tu có tiết tấu mà gõ gõ mặt bàn.
Hà Dục cắn bánh quẩy, nhồm nhoàm nói: "Nếu cậu có thể thuyết phục Sở Tầm đi Hoa Thành thì tốt thôi, nếu không thì tôi sẽ đi."
Lục Cảnh Tu còn chút nghi hoặc, nhưng anh đã biết tâm bệnh của Sở Tầm ở đâu rồi, không thể tiếp tục phí thời gian ở đây nữa. Anh không chờ Hà Dục ăn xong mà đã vội vã rời đi.
Hà Dục vừa ăn vừa lắc đầu. Vốn hắn cũng chẳng tin tưởng gì Lục Cảnh Tu, quyết định ăn xong sẽ nộp đơn xin nghỉ, nếu chậm thì e rằng sẽ không tìm được ngươi trực thay.
Ngay lúc đang ăn, cửa phòng trực ban mở ra. Hà Dục ngỡ đó là y tá nào, ai ngờ một âm thanh dịu dàng vang lên: "Sư huynh, anh ở đây à?"
Hà Dục tức khắc ngừng nhai, trong miệng hắn còn bánh quẩy, nhất thời há cũng không được mà ngậm cũng không xong.
Một cô gái xinh đẹp mặc áo blouse trắng bước vào phòng trực ban, cô cầm ly sữa đậu nành lên, lắc lắc nó trước mặt Hà Dục, cong khoé môi cười: "Em vẫn chưa ăn sáng đâu, cảm ơn ly sữa đậu nành này của anh nha~"
Hà Dục vội vàng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, hơi nghẹn một chút, lắp bắp trả lời: "Không, không có gì... Anh được một người bạn mua dùm thôi."
"Nhìn anh này..." Cô nàng ngập ngừng một chút, lại cười tươi nói: "Em cảm ơn sư huynh, ừm... không làm phiền anh nữa, em đi đây, gặp lại sau!"
Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài.
Hà Dục đứng lên, qua cửa sổ ngắm cô nàng rời đi đến ngơ ngẩn, sau lại cúi đầu, ném ly sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay vào thùng rác.
...
Lục Cảnh Tu không về nhà ngay, mà lại đi ra ngoài bệnh viện, vừa tản bộ vừa suy tư.
Lúc này trời đã trở lạnh, Lục Cảnh Tu khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, cả người càng thêm thon dài. Anh nhớ lại lời nói trước kia của Hà Dục về vụ tai nạn.
Lúc ấy anh còn chưa thích Sở Tầm, cảm thấy Sở Tầm rất hư hỏng, sao lại thích gây phiền toái như thế?
Chẳng ngờ chỉ vài tháng sau, khi anh đã quyết định yêu đương với Sở Tầm, từ trong ra ngoài đều thay đổi. Lục Cảnh Tu không còn thấy Sở Tầm sai nữa. Tai nạn xảy ra vào ngày mưa là sự kiện hoàn toàn ngoài ý muốn, hơn nữa khi ấy Sở Tầm vẫn còn là vị thành niên, cậu còn có thể làm sai cái gì nữa?
Nhưng Sở Tầm lại đổ hết lỗi lầm lên người mình, đã qua nhiều năm, vậy mà đến Hoa Thành cũng không dám trở về.
Lục Cảnh Tu càng nghĩ càng đau lòng, hình ảnh Sở Tầm cúi đầu thất thần trên xe ngày hôm qua hiện lên.
Anh lập tức leo lên xe, phóng nhanh như chớp về nhà.
Nhà của Lục Cảnh Tu không có ai. Anh đi sang nhà Sở Tầm nhấn chuông, một lát sau, có người ra mở cửa.
Nét mặt Sở Tầm vẫn âm trầm như cũ, nhưng lại cố gượng vui vẻ khi nhìn thấy anh: "Sao lại đột nhiên về vậy? Hôm nay không đến công ty làm việc à?"
"Anh không đến công ty, hồi nãy anh đi tìm Hà Dục." Lục Cảnh Tu thẳng thắn nói. Khi vào nhà, anh phát hiện phòng khách rất lộn xộn, hệt như đã bị thu dọn qua một lượt.
"Chuẩn bị đi quay phim." Sở Tầm ngồi lên sopha, bỏ hết tất cả dụng cụ skincare vào vali. "Lần này phải đi quay ở thành phố khác, cách Bắc Thành khá xa, chắc khoẳng một tuần sau em mới về được. Em thu dọn đồ dùng một chút."
"Đã đặt vé máy bay chưa?" Lục Cảnh Tu hỏi.
"Rồi." Sở Tầm nói nhỏ, cậu vội vã như vậy là vì không muốn bản thân phải hối hận.
"Vậy dời lại đi." Lục Cảnh Tu từ trước đến nay vẫn không muốn ép buộc Sở Tầm cái gì, đây là lần đầu tiên anh cương quyết đến thế trước mặt Sở Tầm. Anh ngồi xổm xuống, nâng bàn tay có chút lạnh của Sở Tầm lên, ngẩng đầu nhìn cậu: "Em không cần phải đổ lỗi về mình, em không làm sai gì cả. Anh đi đến Hoa Thành cùng với em nhé?"
Hốc mắt Sở Tầm nóng lên, không dám nhìn thẳng Lục Cảnh Tu. Đoạn kí ức năm đó giống như một bộ phim chiếu đi chiếu lại trong đầu, cậu khàn khàn hỏi: "Làm sao anh biết?"
"Hà Dục nói với anh." Lục Cảnh Tu đứng dậy ôm Sở Tầm vào lòng. Thấy Sở Tầm khóc, làm lòng anh đau như bị thứ gì đâm xuyên qua vậy. Lần đầu tiên anh có cảm giác muốn nhét Sở Tầm vào lòng, nhưng tất nhiên anh không làm được.
Em ấy không làm gì sai cả, sao lại muốn đổ hết tội lỗi lên đầu mình?
Sở Tầm rúc đầu vào vai anh, không hề nhúc nhích. Lục Cảnh Tu tuy không nhìn thấy được, nhưng cũng biết là cậu đang khóc.
Anh vừa vuốt vừa xoa lưng Sở Tầm, tư thế giống như đang dỗ trẻ sơ sinh.
Sở Tầm dùng giọng nói còn nức nở hỏi: "Có phải em hư lắm hay không... Nếu ngày đó em không nằng nặc đòi đi Sung Sướng Cốc, ba mẹ sẽ không chết... Nếu lúc đó em ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút, em sẽ không hại chết ba mẹ..."
"Sao lại vậy chứ?" Lục Cảnh Tu dịu dàng nói: "Cô chú chỉ muốn làm em vui vẻ thôi. Họ yêu em như vậy, tuyệt đối không chịu được phải nhìn em đau khổ."
"Không chỉ vì em, mà còn vì cô chú nữa, chúng ta truy cứu đến cuối cùng được không? Con trai bảo bối của họ bị người ta bắt nạt, dũng khí truy cứu cũng không có, cô chú sẽ buồn lắm nha."
"Em...", Sở Tầm ngẩng đầu lên, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, nấc lên từng cơn nói: "Em không muốn làm ba mẹ thất vọng nữa..."
Lục Cảnh Tu dỗ nửa ngày Sở Tầm mới dần ngừng khóc. Có thể do khóc mệt, cuối cùng Sở Tầm lại ngủ quên mất.
Lục Cảnh Tu bế Sở Tầm lên giường, cẩn thận dùng khăn mặt lau nước mắt cho cậu.
Diện mạo của Sở Tầm nghiêng về phần diễm lệ. Khuôn mặt nhỏ, mắt đào hoa, chỉ một bàn tay Lục Cảnh Tu cũng có thể che đi khuôn mặt xinh xắn của Sở Tầm. Lục Cảnh Tu vốn luôn xa cách với người khác, nay lại muốn đặt Sở Tầm vào trong tim mà sủng.
Khi Sở Tầm khóc trên vai anh, anh suýt chút nữa đã bỏ cuộc, rất nhiều lần muốn mở miệng: "Không đi thì thôi." Không phải chỉ là một tên Cố Nguyên Sướng thôi sao? Chỉ cần dựa vào luật pháp, là anh đã có thể làm gã chết rất thảm rồi.
Nhưng anh vẫn cố nén xuống.
Đột nhiên anh phát hiện, so với việc muốn Cố Nguyên Sướng nhận trừng phạt, anh càng hi vọng Sở Tầm có thể cởi bỏ khúc mắc năm đó.
Anh vẫn nhớ rõ lời Hà Dục nói với anh: "Tôi hi vọng em ấy có thể giống như người bình thường, kết bạn, yêu đương."
Anh cũng như vậy.
_________________________________