Sở Tầm không định nói cho ai biết cậu mang thai, cậu tính rằng mình sẽ xuất ngoại dưỡng thai để người khác không nhận ra, nếu không lúc đó truyền thông sẽ náo loạn lên mất, Sở Tầm chắc chắn nếu việc này xảy ra kiếp sống nghệ sĩ của cậu tiêu tùng rồi.
Mấy ngày nay ở nhà dưỡng thai, trừ việc tìm hiểu kiến thức và mua nhu yếu phẩm cho đứa bé, Sở Tầm còn thường xuyên nhận được tin nhắn yêu đương từ Lục Cảnh Tu. Mỗi ngày hai người đều gọi video cho nhau, mỗi lần Sở Tầm muốn ngắm Lục Cảnh Tu thật lâu, có đôi khi anh có việc gấp giữa chừng, Sở Tầm còn ngắm anh khi làm việc qua màn hình, cảm thấy người đàn ông này thật đẹp trai quá đi.
Chính cậu cũng cảm thấy mình đã quá u mê Lục Cảnh Tu rồi.
Những lúc khác, Sở Tầm sẽ ra ngoài tìm Hà Dục đi chơi, mà hắn cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, vẫn coi cậu là một đứa em trai dính người. Tuy hắn vẫn không thích Lục Cảnh Tu quen Sở Tầm, nhưng việc đã đến nước này rồi làm sao ngăn cản? Hà Dục chỉ có thể nhắc nhở Sở Tầm phải yêu thương chính mình, không phải lo cho Lục Cảnh Tu, nếu bị anh ức hiếp, nhất định phải nói cho anh.
Sở Tầm không hiểu nổi, rõ ràng Hà Dục đã làm bạn với Lục Cảnh Tu rất nhiều năm, vì sao hắn lại canh cánh trong lòng chuyện cậu yêu Lục Cảnh Tu? Nếu là lúc trước, nói không chừng Sở Tầm còn nghĩ rằng Hà Dục thích cậu nên mới nói vậy, nói bóng gió rằng cậu không thích hợp ở bên Lục Cảnh Tu.
Nhưng hiện tại, Sở Tầm không còn cảm giác yêu Hà Dục như trước nữa, đối với Hà Dục mà nói, hắn thực sự không nghĩ Lục Cảnh Tu có thể làm một người bạn đời tốt.
Sở Tầm không đồng ý với Hà Dục, tuy đôi khi Lục Cảnh Tu rất tuỳ tiện, nhưng anh có tâm tư rất tinh tế, ít nhất là cho đến giờ, Lục Cảnh Tu đều vô cùng có trách nhiệm với cậu.
Cậu đã từng phải đối, Hà Dục nói cậu còn quá nhỏ, không biết rõ lòng người, nhưng Sở Tầm không muốn mâu thuẫn với Hà Dục ngay lúc này, dù sao đi nữa hắn vẫn rất quan trọng trong lòng Sở Tầm.
Cậu nói với Hà Dục là mình phải đi công tác, ước chừng vài tháng nữa mới về. Sở Tầm cũng có chút buồn, nhỡ khi sinh đứa bé có chuyện gì, Hà Dục cũng sẽ không biết. Hà Dục là người thân quan trọng nhất của cậu, thời điểm khó khăn nhất cậu đã được Hà Dục cứu giúp, cả đời cậu sẽ không quên.
Hà Dục chỉ nghĩ cậu dính người, ngoài miệng dạy vài câu "Đã lớn lắm rồi" nhưng cũng mặc kệ cậu xuất ngoại. Thật ra buổi tối Sở Tầm vẫn ở lại ngủ với Hà Dục, khi cậu gọi video với Lục Cảnh Tu thì anh biết, mới sáng sớm hôm sau đã bị anh gọi điện bảo cậu nhanh về nhà.
Rõ ràng bên Lục Cảnh Tu là nửa đêm, chẳng hiểu sao vẫn có nghị lực gọi đến đánh cậu thức dậy.
Hà Dục tuy tuổi còn trẻ, nhưng sinh hoạt lại cứ như một lão già, hắn không chú ý tin tức hot của giới giải trí, cũng không làm theo trào lưu các kiểu. Điện thoại hắn vẫn chỉ có các app mặc định, bộ phim hot nhất gần đây cũng là hắn mơ hồ nghe nói qua.
Lần trước cũng là như thế, lúc đó Sở Tầm chiếm hot search cả một ngày nhưng Hà Dục vẫn không biết gì cả. Nhưng ấy cũng là may, Sở Tầm không muốn Hà Dục phải xấu hổ.
Hà Dục hiểu đại khái về công việc của Sở Tầm, cũng không muốn can thiệp quá nhiều. Ban đầu Sở Tầm đi quay có khi nửa năm không về, hắn đã sớm quen với chu kì công tác của cậu, nên lần này Sở Tầm nói sắp vào đoàn phim hắn liền tin, làm cậu áy náy vô cùng.
Hiện tại là giữa tháng mười hai, toàn bộ Bắc Thành đều bùng lên từng đợt khí lạnh. Sở Tầm mỗi lần ra cửa đều mặc kĩ áo khoác lông, năm ngoái cậu vốn không thích mặc những thứ cồng kềnh này, vì trước màn ảnh cậu sẽ bị lùn đi. Nhưng năm nay đặc thù một chút, cậu phải che cái bụng hơi nhô của mình đi.
Sở Tầm tính toán khoảng qua tết Âm lịch mình sẽ xuất ngoại, lúc đó đứa bé đã khoảng sáu tháng, bụng sẽ không che đậy được gì nữa rồi. Hơn nữa lúc đó thời tiết sẽ ấm lên, muốn mặc quần áo dày cũng không được nữa.
Nhớ tới lúc trước Lục Cảnh Tu về vì cậu, Sở Tầm cực kì vui vẻ. Lúc trước gọi video với nhau anh đã nói cho cậu biết hai ngày nữa sẽ trở lại, hơn nữa họ chắc chắn sẽ cùng vượt qua lễ Giáng Sinh đầu tiên.
Nghĩ lại liền thật kích động mà!
Sở Tầm còn chuẩn bị cho Lục Cảnh Tu một món quà sinh nhật, anh mà thấy được chắc chắn sẽ rất vui.
Sở Tầm còn mua rất nhiều đồ trang trí Giáng Sinh, cây thông Noel, quần áo ông già Noel, trang phục hoàng tử nhỏ, thú bông hình con nai,... từ từ từ, sao lại loạn hết cả lên rồi?
Mỗi ngày ở nhà cậu đều vui vui vẻ vẻ nhận chuyển phát nhanh, sau đó lại bỏ đồ trang trí vào trong thư phòng, chờ đến lễ Giáng Sinh là có thể làm một cái party được rồi. Cậu còn mời cả Hà Dục tới, nhưng hắn vẫn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn, khoảng ngày trước lễ mới có thể xác định.
Lục Cảnh Tu gọi điện thoại cho cậu trước khi lên phi cơ, báo cho cậu thời gian anh về đến Bắc Thành để đến đón.
Ba ngày nữa là lễ Giáng Sinh, Sở Tầm lái xe đến sân bay, hai bên đường đều rực rõ ánh đèn, rất nhiều cửa hàng đều có cây thông Noel, âm hưởng "Jingle bells, jingle bells, jingle all the way..." vẫn luôn lặp đi lặp lại.
Chờ đến khi đèn đỏ, Sở Tầm nhịn không được xoa bụng bản thân, nơi đó đã bắt đầu tròn lên.
"Chúng ta cùng đi đón papa về nhà được không?" Thai nhi bốn tháng chưa có khả năng đáp trả cậu cái gì, thai động là đến khoảng sáu tháng mới có, nhưng Sở Tầm vẫn kiên trì nói chuyện với đứa bé, cậu cảm thấy nó nhất định sẽ cảm nhận được.
Chạng vạng, đèn của sân bay vẫn sáng trưng, đèn đường cao chót vót hai bên lối đi bộ toả ra ánh sáng nhu hoà. Sở Tầm dừng xe, người đi lại rất nhiều, cậu đeo khẩu trang đen lên rồi bình tĩnh kéo cửa sổ xuống, lẳng lặng nhìn dòng người qua lại.
Trời rất lạnh, cũng làm lòng người tỉnh tỉnh mê mê, Sở Tầm thấy bóng người quen thuộc từ xa đi tới, cười đến híp cả mắt.
Cậu đột nhiên nhớ lại, nơi đây cũng là nơi cậu gặp lại Lục Cảnh Tu, ở đúng chỗ này, chỉ là người lái xe chuyển từ Lục Cảnh Tu thành cậu.