Hắn vô cùng sốt ruột, cũng không để ý đến dáng vẻ của mình, bởi vì ngồi xe ngựa đã lâu đang nghiêng người nằm ở trên tháp nghỉ ngơi, nghe vậy lập tức ngồi bật dậy, để chân trần nhảy từ trên tháp xuống, kích động giữ chặt ống tay áo của Tân Nhất Lai, mắt đỏ lên nói: “Tân tiên sinh người đừng đi, nếu ngài cảm thấy ta có chỗ nào không tốt, ta sẽ thay đổi.”
Tân Nhất Lai dở khóc dở cười, “Điện hạ hiểu lầm rồi, không phải vi thần muốn từ quan, chỉ là muốn tìm một công việc khác phù hợp hơn. Nói thật, vi thần cũng không am hiểu câu tâm đấu giác(*) trên triều đình, ngươi lừa ta gạt, cũng không trợ giúp được nhiều cho điện hạ. Chính vụ trong triều, chi bằng điện hạ nhờ mấy vị tiền bối trong Nội các giúp đỡ, bất luận là gia phụ hay là Lý Nội các, Chung Thượng Thư, đều cực kỳ tán thưởng điện hạ, nếu ngài có bất cứ sai phái gì, tất nhiên các vị đại nhân sẽ dốc sức tương trợ. Về phần vi thần, vốn am hiểu cách vật trí đạo(*), những năm gần đây liên tục dốc lòng nghiên cứu, đã có chút thu hoạch, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ có công tích, ngày sau cũng có thể cống hiến một phần sức lực nhỏ nhoi vì sự phục hưng của Đại Lương. Nếu bị trói buộc trong triều đình, khó tránh khỏi sẽ bị mấy việc tầm thường quấn thân, đâu còn tinh lực để tận sức nghiên cứu khoa học.”
(*) Câu tâm đấu giác: dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau.
(*) Cách vật trí đạo ~ Cách vật trí tri: Có hai cách hiểu, ở đây được hiểu theo nghĩa thứ 2.
(1) Tìm nguyên lý của sự vật mà hiểu được đến cùng.
(2) Nắm vững khoa học.
Tân Nhất Lai nói một tràng khuyên bảo hết nước hết cái, lúc này tinh thần Từ Canh đang vô cùng chấn động, không hề nghe lọt một chữ, chỉ lo lắc đầu không chịu.
Tân Nhất Lai nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, rất giống một chú cún con bị người ta vứt bỏ, trong lòng vừa buồn cười, lại vừa cảm động, ngẫm lại chuyện xây dựng Viện khoa học cũng không thể hoàn thành trong vòng một hai năm, những chuyện khác không nói, tối thiểu phải xây dựng hải quan trước, ít nhất cũng phải mất thời gian hai ba năm mới thấy kết quả, đợi đến khi triều đình thu được hơn một trăm vạn lượng bạc mỗi năm, dựa vào công lao này mới có thể có chỗ đứng trong triều đình, trong tương lai nếu có đề cập đến Viện khoa học, quan viên trong triều cũng không dám khinh thường. Vừa nghĩ đến đây, Tân Nhất Lai tạm thời chuyển đề tài, chuẩn bị tìm cơ hội khác sẽ nói chi tiết hơn với Từ Canh.
Đoàn người cuối cùng cũng trở về kinh thành trước lễ mừng năm mới, Tân phủ nhận được tin tức tất nhiên là vô cùng vui mừng, thậm chí Đại Trân và Thụy Xương còn tự mình ra ngoài thành nghênh đón, từ xa Tân Nhất Lai và Thụy Hòa Đại đã nhìn thấy hai tỷ đệ bọn họ, những vất vả trên đường đi lập tức bị cuốn trôi. truyện tiên hiệp hay
“Hôm nay trời lạnh như vậy, các còn còn đi ra ngoài làm gì hả?” Tân Nhất Lai vui vẻ trách cứ, nhìn nhi tử, lại nhìn nữ nhi, vui mừng cười toe toét, mới thôi trách cứ nói: “Thụy Xương là con trai, ra ngoài đón chúng ta cũng được, nhưng con là một cô nương, đang mùa đông chạy ra bên ngoài làm chi? Nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Là con gái, phải biết yêu quý bản thân.”
Đại Trân đặt ngón trỏ lên miệng làm động tác chớ có lên tiếng với Tân Nhất Lai, đè thấp giọng nói: “A cha người nhỏ giọng một chút đi, đừng để cho thái tử điện hạ nghe thấy. Nếu không, con sẽ bị bại lộ, đến lúc đó trị con tội khi quân thì làm sao bây giờ?”
Tân Nhất Lai lập tức phối hợp im lặng, thần thần bí bí gật đầu, “Nói đúng lắm, chúng ta nhanh chóng đi về, ngàn vạn lần đừng để cho điện hạ nhìn thấy.” Kết quả vừa mới dứt lời, Từ Canh đã vén rèm xe lên nhô đầu ra, ánh mắt nhìn xuống Đại Trân, vẻ mặt lập tức ôn hòa đi rất nhiều, “Tam lang đến đây sao?”
Động tác của Đại Trân hơi chậm lại, nhanh chóng thay đổi khuôn mặt tươi cười xoay người tiến lên đón ra vẻ hành lễ, “Bái kiến thái tử điện hạ.”
Từ Canh vội vàng ngăn lại nói: “Mau dừng lại đi, giữa chúng ta không cần phải đa lễ như vậy.” Ánh mắt hắn ấm áp nhìn Đại Trân từ trên xuống dưới một lượt, mặt lộ vẻ bất ngờ, “Mới mấy tháng không gặp, hình như ngươi lại cao hơn rồi thì phải?”
“Không phải cao lên, mà là tăng cân.” Đại Trân oán giận ngại ngùng nói: “Mùa đông vừa tới thì trở nên cực kỳ lười biếng, không muốn ra khỏi cửa, suốt ngày trốn ở trong nhà ăn ăn uống uống, mới một tháng đã tăng lên mấy cân. Nếu mùa xuân sang năm ngài mới gặp lại ta, chỉ sợ đã thành thịt viên rồi.”
“Béo một chút cũng tốt, lúc trước ngươi gầy quá.”
Hai người bọn họ nói hết từ chuyện này sang chuyên khác mãi không dứt, khiến cho Thụy Xương không ngừng quay đầu nhìn, nhỏ giọng nói với Thụy Hòa: “Đệ đã gặp thái tử điện hạ hai lần rồi, buổi sáng đệ cũng có mặt ở cửa thành, nhưng hình như đôi mắt của hắn không nhìn thấy đệ thì phải, chỉ chuyên chú nói chuyện với mình A Trân. Theo đệ thấy, nói không chừng hắn đã sớm biết A Trân là một vị cô nương rồi.”
Thụy Hòa trầm mặt không lên tiếng, Tân Nhất Lai thính tai, đã sớm nghe thấy Thụy Xương nói thầm, cười nói: “Con đừng có đoán mò, tính tình của thái tử điện hạ như thế nào ta còn không biết sao, hầu hết mọi người đều không thể che giấu được cảm xúc, nếu hắn thật sự đã nhận ra A Trân, sẽ không có dáng vẻ như bây giờ. Hắn nói chuyện với A Trân là bởi vì hai người đã quen nhau từ trước, sao có thể nói chuyện với con được?”
Thụy Xương lập tức ngậm miệng, từ đầu đến cuối Thụy Hòa vẫn không nói lời nào, ánh mắt nặng nề nhìn Từ Canh và Đại Trân đang trò chuyện sôi nổi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rốt cuộc Đại Trân và Từ Canh ôn chuyện từ biệt nhau xong, Thụy Xương nhịn không được, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc tình cảm phải tốt đến thế nào, mới thể nói nhiều được như vậy?”
Đại Trân liếc cậu một cái, “Không phải là đệ đang ghen đó chứ?”
“Hả… Nói đùa gì vậy.” Thụy Xương bùng phát nói: “Cũng không phải là một cô nương xinh đẹp, chỉ là một tên đàn ông, ta ghen cái quái gì hả? Ta cũng không thèm nói chuyện với hắn đâu, ta mà nói chắc hắn cũng nghe không hiểu.” Thụy Xương cố làm ra vẻ như mình rất uyên thâm, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
Thụy Hòa nghe hai tỷ đệ nói mấy lời nhàm chán cảm thấy rất là đau đầu, nâng trán không biết nên nói cái gì cho phải, lại liếc mắt nhìn Tân Nhất Lai vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi ngay ngắn bên cạnh nghe không xót một chữ nào, Thụy Hòa sâu sắc cảm thấy cha cậu thật sự là bình tĩnh, sự bình tĩnh này chắc cả đời cậu cũng không học được.
Khi hai tỷ đệ nói chuyện càng lúc càng khiến cho người ta cảm thấy không còn gì để nói, cuối cùng Tân Nhất Lai cũng không nhịn được lên tiếng cắt ngang, “Không phải A Trân gởi thư nói tỷ đệ các con đang nghiên cứu khung dệt sao, hiện tại làm được đến đâu rồi? A cha vẫn luôn kỳ vọng các con có thể làm ra máy kéo sợi Jenny(*).”
(*) Máy kéo sợi Jenny (cũng có thể gọi là Máy dệt Jenny): Năm 1764, James Hargreaves, một công nhân dệt ở nhà, một lần nhìn thấy cái xe kéo sợi của vợ mình bị đồ ngửa trên nền nhà, khi ấy con suốt trên xe quay sợi nằm trên mặt phẳng biến thành trạng thái dựng đứng, mà bánh xe sợi vẫn quay, thế là anh ta liền nghĩ, nếu đem mấy con suốt xếp đều thành hàng dựng đứng, lại dùng một bánh xe kéo thì có thể nâng cao được năng suất kéo sợi lên. Điều trăn trở đó được Hargreaves suy nghĩ triền miên. Hargreaves qua nhiều lần nghiên cứu, cuối cùng, vào năm 1765, anh đã chế tạo thành công máy kéo sợi mới có lắp 8 con suốt dựng đứng, đồng thời có thể kéo được 8 cọc sợi. Qua nhiều lần cải tiến, bánh xe có thể kéo được 16 cọc, thậm chí lên tới 100 cọc sợi. Năng suất kéo sợi được nâng lên gấp 100 lần. Hargreaves gọi phát minh này là “Máy kéo sợi Jenny” (là tên con gái yêu quý của anh ta). Nó đánh dấu sự mở đầu của cuộc cách mạng công nghiệp.
“Máy kéo sợi Jenny là cái gì?” Thụy Hòa lập tức nhận ra vấn đề trong lời nói của Tân Nhất Lai, “Vì sao lại gọi bằng cái tên này?”
Tân Nhất Lai sững sờ, lúc này mới phát hiện hình như mình không để ý đã nói sai, nhưng mà cũng không sao, dù sao trên xe ngựa đều là người nhà, tiểu hài tử cũng dễ bị lừa ( Thụy Hòa cũng không phải nha…), vì vậy Tân Nhất Lai giải thích công dụng của máy kéo sợi Jenny xong, lại nói: “Công nhân phát minh ra máy dệt có một đứa con gái tên là Jenny, cho nên đã đặt tên là máy dệt Jenny.”
Đại Trân nghe vậy cực kỳ hưng phấn, kích động nói: “Chờ chúng ta làm xong khung dệt, cũng gọi là khung dệt Đại Trân có được không.”
“Ngốc nghếch!” Thụy Xương không chút lưu tình bác bỏ nói: “Ở đây cũng không phải là phương Tây, tục danh của nữ nhi sao thể tùy tiện để người ta gọi, sau này tỷ có còn muốn làm mai, có còn muốn lập gia đình nữa hay không hả? Nếu thật sự muốn đặt tên, thì cũng nên gọi là khung dệt Thụy Xương mới đúng.”
“Đúng cái đầu đệ á.” Đại Trân không khách khí vạch trần nói: “Nếu đệ có bản lãnh làm được khung dệt ta sẽ không nói gì cả, nhưng nếu so bản lãnh thì Hồ Trường Cẩm vẫn lợi hại hơn đệ nhiều, hiện giờ phần lớn tiến triển đều là chủ ý của người ta. Nếu thật sự làm được khung dệt, cũng không tới phiên đệ đặt tên đâu.”
Gương mặt Thụy Xương bừng một cái đỏ hồng, vừa lúng túng vừa khó xử. Từ thuở nhỏ cậu đã đi theo Tân Nhất Lai học tập truy nguyên(*),trong mấy vị huynh đệ tỷ muội cậu là người thông minh nhất, Thụy Xương cũng tự đánh giá mình rất cao, không ngờ lần này chế tạo khung dệt lại bị Hồ Trường Cẩm bình thường không hiển lộ tài năng (*) đánh bại, Thụy Xương lập tức bị đả kích vô cùng lớn, bây giờ lại bị Đại Trân không khách khí nhắc tới, trong lòng cậu càng thêm không được tự nhiên.
(*)Truy nguyên: truy tìm nguồn gốc (của sự vật).
(*) Nguyên văn là “Bất hiển sơn bất lộ thủy” ( 不显山不露水): ý nói những người không hiển lộ tài năng.
Thấy sắc mặt cậu thay đổi, Đại Trân lập tức nhận ra mình lỡ miệng nói sai, vội vàng xin lỗi: “Nhị lang đệ đừng nóng giận, là do ta không đúng, không nên nói đệ như vậy. Đệ vẫn còn nhỏ tuổi, lại chưa bao giờ tiếp xúc khung dệt, tất nhiên sẽ phản ứng chậm hơn một chút, cũng là do ta nhất thời tức giận mới nhanh miệng nói lung tung, đệ ngàn vạn lần đừng để ý trong lòng.”
Tính tình của Đại Trân rất giống Tân Nhất Lai, thời điểm tức giận sẽ nói mà không suy nghĩ, đến khi phát hiện mình làm sai, cũng rất thoải mái nhận lỗi, đối với bọn họ cúi đầu thỏa hiệp không có gì to tát cả. Thụy Xương vốn cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, vừa nghe thấy nàng nói như vậy, cũng tự mình xin lỗi, nhỏ giọng nói: “Tỷ cũng không nói sai, quả thực biểu hiện của ta không bằng Hồ huynh, nên để cho hắn đặt tên mới đúng.”
Tân Nhất Lai cười hơ hớ nói: “Không sao, lát nữa a cha sẽ qua nhìn thử, nói không chừng có thể đoạt lại quyền đặt tên cho khung dệt.”
Ánh mắt Đại Trân sáng lên, “Ý của a cha là, thực ra người đã biết phải làm như thế nào sao?” Nàng cũng biết cha nàng không gì là không làm được!
Tân Nhất Lai lắc đầu, “Ta cũng không dám bảo đảm, dù sao cũng chưa làm qua bao giờ, nhưng mà vẫn còn hiểu nguyên lý cơ bản, lát nữa sẽ suy nghĩ thêm, các con cũng nên làm thử nghiệm nhiều vào, chắc chắn cuối cùng sẽ có thể làm được. Đúng rồi, ta cũng đã từng gặp qua tiểu lang quân của Hồ gia kia, dáng vẻ nhã nhặn nói chuyện có chừng mực, thật không ngờ lại thông minh như vậy?”
Thụy Xương vội vàng trả lời: “Hồ huynh quả thực rất thông minh, trong đầu có rất nhiều ý tưởng đặc sắc độc đáo, mặc dù không nhất định phải dùng đến, nhưng lại hết sức thú vị, nhi tử cũng sợ hết hồn đó.”
Thật ra, ở Quốc tử giám Hồ Trường Cẩm cũng không tính là xuất chúng, dù là thi văn hay sách luận đều rất bình thường, có thể vào Quốc tử giám vẫn là nhờ thân phận trưởng tôn Hồ gia của hắn, nhóm tú tài trong Quốc tử giám cũng không thân thiện với hắn, ngay cả Thụy Xương khi chủ động đề nghị Hồ Trường Cẩm giúp đỡ vẫn còn hơi không tình nguyện, không ngờ vừa quay đầu đã bị mất mặt. Nhưng mà Thụy Xương lại là một người có tính tình rộng lượng khoan dung, không những không ghen tị, trái lại còn cảm thấy vô cùng tự trách vì lúc trước bản thân đã coi thường hắn.
Tân Nhất Lai sờ sờ cằm, “Một người thần kỳ như vậy ta nhất định phải đích thân gặp mặt mới được.”
Sau đó, bọn họ hồi phủ lại nghe hạ nhân bẩm báo nói lang quân Hồ gia lại tới, Thụy Xương nghe vậy xuống ngựa chạy vào sân nhỏ.
“Vẫn còn ở trong sân của Nhị lang.” Hồng thúc nói, lúc nói chuyện gương mặt có vẻ khác thường. Trong lòng Tân Nhất Lai lập tức sinh ra dự cảm xấu, “Lang quân của Hồ gia đã gây ra chuyện gì sao?”
Hồng thúc lén lút nhìn chung quanh rồi hạ giọng nói: “Nghe nói lang quân Hồ gia bị Tế tửu đại nhân đuổi ra ngoài.”
“Hả?” Tân Nhất Lai vỗ trán một cái, lần này hỏng rồi, xảy ra hiềm khích lớn rồi! Hồ Tế tửu cũng nổi danh là không dễ chọc giống cha ông Tân thái phó, nhà ông vì chuyện khung dệt rủ rê tôn tử của người ta đến đây, Hồ Tế tửu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nói không chừng bây giờ đang ở trong phủ tính kế khiến bọn họ không được yên thân.
“Đại lão gia, người nói xem phải làm thế nào bây giờ?” Hồng thúc biết chuyện này không lớn không nhỏ, hơi cảm thấy khó xử nói: “Lễ mừng năm mới sắp tới rồi, chẳng lẽ lại để lang quân của Hồ gia ở trong phủ chúng ta đón lễ mừng năm mới?”
Tân Nhất Lai cũng đau đầu, “Nhưng cũng không thể đuổi người ta đi được. Tại sao vừa hồi kinh đã để cho ta phải giải quyết một vấn đề khó khăn như vậy, ôi chao ta đau đầu quá…” Tân Nhất Lai vừa nói, vừa đi về phía sân viện của Thụy Xương, dự định sẽ nói chuyện thật tốt với Đại lang của Hồ gia.
Bỗng nhiên cảm thấy mình giống như là một bác sĩ tâm lý của thanh thiếu niên vậy.