Có thể nói Hồng Gia Đế và Hoắc Kỳ làm bạn từ thời tóc còn để chỏm, nhưng Thái Hậu và đám tông thất quyền quý đang nể mặt ai? Lão gia tử Hoắc gia đã sớm an dưỡng tuổi già mấy năm trước, thể diện ở kinh thành không còn như trước đây, tuy rằng Hoắc Kỳ là cựu thần của bệ hạ, nhưng cũng chỉ là võ quan tam phẩm, nào có thể diện lớn như vậy, mọi người cũng không ngốc, lập tức đoán ra được tất cả những chuyện này đều là vì Tân gia, nhất thời càng cảm thấy việc hôn nhân này thật sự là vẻ vang.
Vào buổi tối, Hoắc Kỳ lệnh cho quản sự trong phủ sắp xếp lại danh mục quà tặng rồi trình cho Hoắc lão thái thái xem, lão thái thái còn bình tĩnh, nhưng mấy người em dâu thì nhìn đến mức sắp rớt cả mắt ra ngoài, chỉ tiếc cho dù các nàng có ghen tỵ đỏ mắt cũng chỉ có thể nhìn, không dám mơ ước đến.
Hai ngày trước hôn lễ, danh sách của hồi môn của Hoắc gia cũng đã được đưa tới, tổng cộng là 120 rương của hồi môn, đồ trên dánh sách được viết rõ ràng. Ba mươi rương đầu tiên là do tổ phụ Hoắc gia bỏ ra, Hoắc lão gia tử đích thân lên tiếng cho đại nương tử thêm một vạn lượng bạc, cho nên mua sắm đồ đạc rất có thể diện, về phần chín mươi rương phía sau, ngoại trừ mười rương phía trước là đồ thêm trang, còn lại tám mươi rương phía sau là của Hoắc đại thái thái quá cố để lại, điền trang cửa hàng đều có hết, trong đó có hơn mười mấy miếng vải tơ lụa được cất giấu một thời gian dài, nhìn hơi cũ kỹ, cậu của Đại nương tử đứng ra thay hết bằng đồ mới.
Mấy năm nay kinh thành đang lưu hành “mười dặm hồng trang gả nữ nhi”, 120 rương của hồi môn cũng không được tính là nhiều, nhưng khi rương đồ thực sự được nâng ra, mọi người đến xem lễ mới phát hiện đồ đạc trong mỗi rương nhiều đến nỗi sắp tràn ra ngoài, nếu thật sự tính kỹ, đâu chỉ có 120 rương, hai trăm rương cũng không chừng. Càng khiến cho mọi người bàn luận sôi nổi chính là khi một rương hồi môn nâng đến cửa Tân phủ, một cây gậy nâng chiếc rương bị gãy, lăng la tơ lụa bị đổ đầy ra ngoài, thế nhưng ở bên trong lại bất ngờ rơi ra một đống hạt đậu vàng, ánh sáng chói loà lóe mắt mọi người……
Chưa tới hai ngày, tin tức này bị lan truyền đi khắp nơi, mọi người ai cũng biết Đại Lang Tân gia cưới được một “cô gái vàng”, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, có không ít lời bàn tán chua ngoa, còn có người lén lút oán giận nói: “Ta đã nói mà tại sao nhà bọn họ có nhiều sự lựa chọn lại tìm một cô nương như vậy, thứ nhất là không có gia thế, thứ hai không có tài mạo, lại là một nữ tử mất mẹ, hoá ra Tân thị lang mới chính là người thông minh.”
Cũng có người lập tức phản bác, “Được rồi, người Tân gia mà thiếu tiền sao, nhìn trong kinh thành có mấy ai làm ăn phát đạt được như họ.”
Về phần Hoắc gia, Nhị thái thái và Tam thái thái tức giận đến choáng váng, lại không dám đi nói chuyện với Hoắc lão thái thái, chỉ có thể oán giận với trượng phu. Tuy rằng lão nhị và lão tam Hoắc gia đều là người tầm thường, nhưng lại không phải là kẻ ngu xuẩn, nghe vậy chỉ quát lớn nói: “Mấy thứ đồ cưới đó đều do cậu của cháu gái chuẩn bị, bọn họ bỏ tiền mua của hồi môn cho cháu gái, còn cần phải có các ngươi đồng ý sao.”
“Cũng chỉ có ngươi mới tin những lời này, nhiều vàng như vậy, Hạ gia có thể bỏ ra được từng đó sao? Hơn nữa, nếu thật sự là bọn họ mua, tại sao không thoải mái ghi trên danh sách của hồi môn, hà tất phải che che đậy đậy như vậy, rõ ràng là đại bá lén cất giấu tiền.”
Lão nhị Hoắc gia hung hăng vỗ bàn một cái, nổi giận nói: “Ngươi nói cái gì? Ta cho ngươi chút mặt mũi ngươi lại mở phường nhuộm sao, đại ca ta mà ngươi cũng dám nói sao? Số vàng đó không phải huynh ấy cho, cho dù thật sự là huynh ấy đưa thì sao? Mấy năm nay hắn vào sinh ra tử trong quân doanh, còn không phải là vì Hoắc gia chúng ta. Mười mấy năm qua đã bao giờ lấy một đồng một cắc từ trong phủ, ngược lại mỗi năm đều gửi quà lễ tết vào kinh. Huynh ấy mua hồi môn cho con gái của mình, kẻ nào dám nói không được? Sau này nếu ngươi dám khua môi múa mép sau lưng ta, đừng trách ta không nể tình.”
Hoắc gia lập tức sóng yên biển lặng.
Về phần Tân phủ, Thụy Hòa là trưởng tử, việc cưới xin tất nhiên là phải làm lớn. Thật ra Tân Nhất Lai đã phát rất ít thiệp mời, kết quả là vẫn có một nhóm khách không mời mà tới. Vào ngày trọng đại, cũng không thể đuổi khách đi được, cũng may Hoàng thị đã sớm đoán được sẽ có tình trạng này, cho nên đã chuẩn bị trước, hiện giờ trong phủ mới không bị rối loạn.
Vào ngày này hơn một nửa quan to hiển quý ở kinh thành đều đến, là học trò của Tân thái phó, tất nhiên Từ Canh cũng không cam lòng tụt lại phía sau. Theo suy nghĩ của hắn, là muốn ở lại đó cả ngày, Kim Tử phải khuyên can mãi, “…… Điện hạ ngài phải suy nghĩ cho Tân đại nhân một chút, hôm nay Tân phủ sẽ rất bận rộn, người đến đó, Tân đại nhân không thể ném người qua một bên được, lúc nào cũng phải ở bên cạnh người, vậy những vị khách khác thì phải làm sao bây giờ?”
Từ Canh buồn bực, “Theo ý ngươi thì ta không đi mới tốt.”
“Người không đi cũng không được.” Kim Tử bất đắc dĩ buông tay, “Nếu người không đi, các triều thần còn tưởng rằng người và Tân đại nhân xảy ra mâu thuẫn, nói không chừng ngày mai sẽ truyền ra mấy tin tức linh tinh gì đó. Người cũng biết có một số người chính là ngọn cỏ đầu tường (gió chiều nào theo chiều đó), nếu hiểu lầm điện hạ và Tân gia bất hoà, chỉ sợ chưa đến hai ngày, trên bàn của bệ hạ đã có tấu sớ kể tội ông ấy.”
“Đi cũng không được mà không đi cũng không được, thật là tức chết mà.” Từ Canh vừa tức giận, vừa kêu Kim Tử thay quần áo cho hắn, chờ rửa mặt chải đầu xong xuôi, cuối cùng lựa thời gian thích hợp rồi ra ngoài.
Quả nhiên trước cửa Tân phủ khách khứa đông như mây, cũng may xe ngựa trong cung không giống người thường, mọi người vừa nhìn thấy thì vội vàng nhường đường, lúc này Từ Canh mới có thể vào cửa.
Thái Tử giá lâm, bầu không khí của Tân phủ càng thêm náo nhiệt, không ít người chen chúc về phía này, muốn nhân cơ hội nói chuyện cùng Từ Canh, muốn thể hiện thật tốt. Tân Nhất Lai vội vàng nghênh đón hắn vào trong phủ, đích thân dẫn hắn vào phòng khách. Từ Canh khách sáo nói vài câu với ông ta, thấy có hạ nhân liên tục tiến đến bẩm báo công việc, lập tức nói: “Hôm nay đông khách, tiên sinh không cần quan tâm đến ta, cứ việc đi đón khách trước đã.”
Tuy nói như vậy, nhưng Tân Nhất Lai cũng không thật sự để hắn lại một mình, dặn dò hạ nhân gọi Thụy Xương tới tiếp khách. Trong lòng Từ Canh, muốn mở miệng mời tiểu Tam Lang tới, chỉ hơi chần chờ, Tân Nhất Lai đã vội vã đi ra ngoài. Từ Canh cảm thấy thất vọng, nhưng bây giờ Tân phủ đang bận rộn như vậy, hắn không thể đưa ra thêm yêu cầu.
Ngay sau đó, Thụy Xương với vẻ mặt chính trực bước vào phòng, vấn an Từ Canh đầy đủ lễ nghĩa. Từ Canh lại nói không cần phải khách sao, đích thân nâng Thụy Xương đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua gương mặt của Thụy Xương, cảm thấy hơi bất ngờ nói: “Hình như ngươi và Tam Lang không còn giống nhau lắm.” Hai năm trước còn rất giống nhau, vừa nhìn là biết sinh đôi, mà nay nhìn lại, Thụy Xương đã trở thành một thiếu niên lang cao gầy khôi ngô, khuôn mặt còn có vẻ góc cạnh, mà tiểu Tam Lang lại tươi sáng mềm mại, giống như một…… cô nương.
Thụy Xương nghiêm mặt trịnh trọng trả lời: “Khi còn nhỏ nhìn sẽ giống nhau, sau khi lớn lên sẽ khác đi. Các cặp sinh đôi đều như vậy, không có gì lạ. Nghe gia phụ nói, Thái Tử điện hạ cũng đang học cuốn sách《 Toán học nhập môn 》 của ông, không biết có ý kiến gì không?”
Từ Canh giật thót trong lòng cảm thấy chột dạ. Tuy rằng hắn rất có hứng thú với toán học, nhưng gần đây mới bị bệnh sau đó lại bận rộn chính sự trong triều, đâu có thời gian rảnh rỗi để học toán. Đang nghĩ ngợi tìm cách chuyển đề tài, Thụy Xương đã móc ra một quyển sách từ trong ngực, nói: “Đây là đề bài mà khi còn bé gia phụ đã cho ta, Thái Tử điện hạ có muốn xem không, rất đơn giản.”
Dứt lời, Thụy Xương đã nhét cuốn sách vào tay Từ Canh, lại cực kỳ “Săn sóc” tìm cho hắn một cây bút lông ngỗng, “Cái này dùng tốt hơn bút lông, điện hạ dùng cái này đi.”
Quả thực là không cho hắn cơ hội từ chối!
Từ Canh căng da đầu nhận lấy, mở ra trang đầu tiên của cuốn sách, mẹ ơi không hiểu gì hết. Ngước mắt nhìn Thụy Xương một cái, cậu đang dùng ánh mắt “Ta đã nói là rất đơn giản mà” nhìn hắn, Từ Canh cảm thấy vô cùng chán nản.
Rốt cuộc hắn mất mười lăm phút để giải câu đầu tiên, lau mồ hôi xong, đưa tờ giấy giải đề cho Thụy Xương nói: “Ngươi nhìn xem có đúng không.”
Thụy Xương chỉ nhìn lướt qua, lộ ra vẻ vừa lòng, nhanh chóng gật đầu, “Đúng là đáp án này, quả nhiên điện hạ đã học được.”
Từ Canh vừa thả lỏng, lại nghe thấy Thụy Xương lên tiếng, “Nhưng mà đề này có tới bốn cách giải, điện hạ người có thể thử thêm các phương pháp khác.”
Bốn…… Bốn cách!
Từ Canh cảm thấy hôm nay hắn tới Tân phủ thật là sai lầm.
Chờ đến khi Tân thái phó hay tin đi đến giải cứu hắn, Từ Canh gần như sắp khóc, lần đầu tiên hắn phát hiện hoá ra gương mặt đầy nếp nhăn của Tân lão gia tử lại động lòng người như thế. Thụy Xương vẫn không chịu buông tha cho hắn, đặc biệt nhiệt tình đưa đề toán cho hắn, dặn dò nói: “Sau khi Điện hạ hồi cung có thời gian rảnh thì giải đề chơi nha, coi như là nghỉ ngơi.”
Từ Canh: “Ha ha” con mẹ nó kẻ nào đầu óc có bệnh mới dùng cách này để nghỉ ngơi!
Thái Tử điện hạ chạy trối chết, trên mặt Thụy Xương nở một nụ cười tinh quái, từ đầu tới cuối Đại Trân không hay biết gì, hoàn toàn không biết Từ Canh phải chịu đựng tra tấn dã man của Thụy Xương.
Là nữ nhi duy nhất của Tân gia, hôm nay Đại Trân cũng bị mọi người chú ý, ngày thường nàng “Rất ít khi ra khỏi cửa”, nhóm phụ nhân quyền quý chỉ biết tên của nàng, chứ chưa thấy mặt, rốt cuộc hôm nay đã được thấy mặt, tất cả đều vô cùng hứng thú. Nghe nói đại cô nương Tân gia còn được sủng ái hơn cả Đại Lang, vừa tròn mười lăm tuổi, cũng đã tới tuổi kết hôn, khiến bao nhiêu người muốn rục rịch, cả ngày hôm nay, Đại Trân chưa được nghỉ ngơi lúc nào, bị các nhà quen biết, các bá nương không quen biết, nhóm thẩm thẩm lôi kéo, nhìn cái này, nhìn cái kia, gương mặt cười đến cứng đờ, mặc kệ nàng có cầu cứu Hoàng thị như thế nào, Hoàng thị đều làm như không thấy.
Cũng may Hoắc gia nương tử vào cửa thuận lợi, mấy nhà lúc trước vẫn luôn muốn kết thân với Tân phủ trong lòng chua xót, nhìn thấy tân nương tử không kìm được nói mấy lời chua ngoa, trong lời nói còn giấu gai nhọn, Hoắc gia nương tử chỉ coi như nghe không hiểu, hoàn toàn không thèm quan tâm, hơn nữa rõ ràng nàng được Hoàng thị bảo vệ, mấy phụ nhân kia cũng không có được lợi ích gì, không cam tâm mà bỏ đi.