• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy 99+ điểm kinh nghiệm do Dung Hạo cung cấp, Dung Thanh Thanh rất ngạc nhiên. Chuyện gì đang xảy ra vậy?Hai ngày liên tiếp?

Bản thân Dung Hạo cũng cảm thấy thật quá đáng.

Ngày hôm sau đến trường, Cố Hải Vận liếc anh một cái, nói: "Dung tiểu thiếu gia, tối hôm qua cậu lén lút làm gì sao?"

Đôi mắt Dung Hạo sưng lên, anh không để ý tới lời chế nhạo của Cố Hải Vận. Anh gọi cho Cố Hải Vận vì tối qua não anh có vấn đề. Nếu muốn biết thêm về Dung Thanh Thanh, tại sao không đợi cô quay lại và trực tiếp tìm cô.

Hai người lướt qua nhau, chẳng ai ưa ai, mỗi người đi một hướng.

Cố Hải Vận nghĩ tới tối hôm qua làm Dung Hạo bẽ mặt,tâm trạng rất tốt, trong lòng không khỏi huýt sáo: "Dung thiếu, cậu thật sự không muốn cầu xin tôi sao? Tâm trạng tôi đang rất tốt biết đâu có thể kể vài chuyện thú vị đã xảy ra giữa tôi và chị dâu."

Dung Hạo không chịu nổi vẻ mặt kiêu ngạo của Cố Hải Vận, anh kìm nén khuôn mặt đỏ bừng của mình, nói lại: "Tôi không muốn biết Dung Thanh Thanh đã gả cho anh cả của cậu bao lâu rồi. Trước đây sống ở nhà họ Dung."

Cố Hải Vận gật đầu: "À, vậy cậu còn không hiểu được chị dâu của tôi."

Anh nhận ra rằng sau khi gọi Dung Thanh Thanh là chị dâu một lần, về sau càng gọi càng thuận miệng.

"Ai nói tôi không hiểu Dung Thanh Thanh!".Dung Hạo tức giận trừng mắt.

Dung Thanh Thanh sống ở Dung gia hơn hai mươi năm, anh tuyệt đối không muốn thừa nhận rằng dù đã ở bên cô hơn mười năm nhưng không bằng cô ở cùng Cố Hải Vận chưa đến nửa năm.

Cố Hải Vận nhàn nhã nói: "Vậy cậu có biết Dung Thanh Thanh thích xem phim truyền hình gì không?"

Dung Hạo lạnh lùng cười lạnh: "Dung Thanh Thanh căn bản không thích phim truyền hình."

"Sai rồi! Cô ấy thích nhất là 《Mỗ* Châu Các Các Truyền》 Cố Hải Vân dường như có một cái đuôi sau lưng, nó vui mừng giơ lên.

* chỉ một người, một nhân vật có tên nhưng không nói ra.

Hừ, Dung Thanh Thanh cũng thích《Hoàng Thái Hậu Truyền》nhưng cũng không cần thiết phải nói cho Dung Hạo.

Chuyện này chỉ cần một mình anh biết là được, điều này chứng tỏ Dung Thanh Thanh có mối quan hệ tốt với anh.

Dung Hạo giật mình nói: "Tuyệt đối không thể."

Anh muốn nói rằng Dung Thanh Thanh là chị gái của anh, sao anh có thể không biết Dung Thanh Thanh thích xem gì với tư cách là em trai ruột.

Cố Hải Vận đút hai tay vào túi, "Không thể cái gì mà không thể? Dù sao có một số người chưa bao giờ thừa nhận chị dâu của tôi là chị ruột của mình."

"Khi nghĩ đến việc chị dâu trước đây ở nhà họ Dung dường như không được ai quan tâm, Cố Hải Vận hiện tại có cảm giác vui sướng như đang giúp Dung Tinh Tinh xả giận."

"Tôi..."

Dung Hạo mở miệng, lại phát hiện cổ họng mình khàn đặc, nói không ra một câu hoàn chỉnh.

Anh chỉ có thể nhìn Cố Hải Vận làm gà gáy cả ngày.

Sau khi trở về nhà họ Dung, Dung Hạo giống như một con dế bại trận, không thể biểu hiện được phẩm chất gì.

Khi ngẩng đầu lên, anh nhận ra chị Nguyệt Nguyệt đã quay lại với một món quà.

Dung Nguyệt Nguyệt vội vã quay lại Dung gia sau khi nhận được cảnh báo từ hệ thống. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi,nửa tháng, cô ta đã đánh mất đi rất nhiều vận may của nữ chính.

Dù cô ta có làm gì đi chăng nữa, Dung Thanh Thanh cũng không hề tức giận. Không thể trực tiếp nhận được giá trị may mắn của nữ chủ trực quan nhất từ cô ấy, Dung Nguyệt Nguyệt không còn cách nào khác ngoài việc nói bóng gió khiến mọi người không thích Dung Thanh Thanh bằng những cách khác.

Mặc dù giá trị may mắn thu được theo cách này không cao nhưng cô ta luôn có thể duy trì giá trị may mắn hiện tại của mình, chỉ cần giá trị may mắn ổn định, cô ta vẫn có thể trở thành nhị tiểu thư tuyệt đẹp của nhà họ Dung.

Dung Nguyệt Nguyệt không muốn quay lại những ngày tháng đen tối ở kiếp trước.

Vì thế hôm nay cô ta đã đặc biệt chọn món quà mà Dung Hạo thích nhất để về nhà.

Nhưng Dung Hạo lại không vui như cô ta tưởng tượng.

Dung Nguyệt Nguyệt hỏi: " Hạo Hạo, em không vui sao?"

Dung Hạo nhìn Dung Nguyệt Nguyệt, chị ấy vẫn rất dịu dàng, luôn là người đầu tiên phát hiện ra cảm xúc của người khác có gì đó không ổn.

"Nếu bị bắt nạt ở trường thì phải nói với chị Nguyệt Nguyệt. Chị Nguyệt Nguyệt giúp em trút giận có được không?"

Dung Hạo lắc đầu: "Không cần."

Dung Nguyệt Nguyệt từ trong túi móc ra một chùm chìa khóa: "Cái này là cho em. Lần trước em không phải thật sự muốn chiếc xe đó sao? Chị nhờ bạn của chị mua cho em, em không thử xem sao?"

"Bất quá, chuyện này chúng ta vẫn phải giữ bí mật." Dung Nguyệt Nguyệt tinh quái nháy mắt:"Quy tắc cũ."

Dung Hạo có chiếc chìa khóa vàng trong tay. Anh đã muốn mua chiếc xe này kể từ khi nó ra mắt. Nhưng nó quá đắt, Dung Hạo cũng không đành lòng bỏ ra nửa năm sinh hoạt để mua một chiếc xe như vậy.

Anh lẽ ra phải hạnh phúc khi hôm nay cuối cùng cũng có được chiếc xe mơ ước của mình.

Nhưng chị Nguyệt Nguyệt nói rằng chị ấy muốn giấu chuyện này với Dung Thanh Thanh.

Đúng vậy, trước đây mỗi khi chị Nguyệt Nguyệt tặng quà cho anh, Dung Thanh Thanh đều sẽ rất tức giận.

Có lần, chị Nguyệt Nguyệt đưa cho anh một mô hình thủ công hàng không. Dung Hạo không thể không đặt nó xuống, nhưng khi anh tan học về nhà, mô hình đó đã vỡ vụn.

Hôm đó chỉ có Dung Thanh Thanh ở nhà, trông cô ấy rất tệ. Đừng nghĩ tới, nhất định là bị Dung Thanh Thanh phá vỡ.

Lần đầu tiên Dung Hạo cảm thấy Dung Thanh Thanh thật vô lý. Sau đó, hai chị em bắt đầu thường xuyên cãi vã.

Anh vẫn còn nhớ cách Dung Thanh Thanh nhìn anh, cảm thấy đó là sự phản bội.

Dung Hạo lúc đó còn nhỏ, nhưng anh chỉ cảm thấy ánh mắt đó khiến anh không thoải mái, nên cũng đập nát những thứ mà Dung Thanh Thanh rất thích.

Dung Hạo từ đó căm ghét Dung Thanh Thanh, cũng chưa bao giờ chủ động gọi cô là chị.

Sau đó, chị Nguyệt Nguyệt đã bí mật tặng quà, không bao giờ để Dung Thanh Thanh biết.

Điều này đã trở thành một bí mật nhỏ giữa anh và chị Nguyệt Nguyệt.

Đã mười năm trôi qua kể từ khi Dung Thanh Thanh đập nát món quà của mình, nhưng lần nào nhớ đến Dung Hạo cũng cảm thấy bất mãn.

Vì vậy, lần nào Dung Nguyệt Nguyệt cũng thành công trong việc lấy được giá trị may mắn thuộc về người em trai thân thiết nhất của Dung Thanh Thanh từ Dung Hạo.

Kiếp trước Dung Hạo và Dung Thanh Thanh có quan hệ rất tốt, kiếp này Dung Hạo là em trai cô ta, địa vị nữ chính của Dung Thanh Thanh cũng là của cô ta.

Lần này, Dung Nguyệt Nguyệt đương nhiên đã chuẩn bị tinh thần để nhận lấy sự không thích của Dung Thanh Thanh từ Dung Hạo và biến nó thành giá trị may mắn cho nữ chính của cô ta, nhưng lại phát hiện ra rằng giá trị may mắn của nữ chính vẫn không hề thay đổi.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Và mỗi khi nhắc đến bí mật nhỏ giữa hai người, Dung Hạo lại luôn nghĩ đến món quà đầu tiên đã bị phá hủy của mình. Giá trị căm ghét Dung Hạo dành cho Dung Thanh Thanh sẽ nhiều hơn một chút.

Xem ra cô ta vẫn phải làm loạn một chút.

Vì thế ngày hôm đó Dung Hạo đã nghe thấy người hầu bàn luận chuyện của Dung Thanh Thanh.

"Cô nói, đại tiểu thư cũng không cần phải làm như vậy chỉ để cạnh tranh với nhị tiểu thư, mà lại nhất định phải tham gia chương trình sinh tồn tồn hoang dã nguy hiểm như thế."

"Cô không biết sao? Tôi nghe nói đại tiểu thư lúc đầu muốn đến chương trình tình ái của nhị tiểu thư, nhưng lại bị lão gia sau lưng ngăn cản."

Người hầu mở miệng nói: "Vậy đại tiểu thư cũng không phải cùng ông chủ cãi nhau lớn sao?"

"Cô mới đến nhà họ Dung không lâu, chắc không biết đâu." Một người hầu rất quen thuộc với Dung Hạo liếc mắt nhìn sang nơi xa, tựa hồ muốn nhìn xem chỗ khác có người hay không.


" Đại tiểu thư nhà họ Dung của chúng tôi lười biếng và nổi loạn, nếu không phải ông chủ nhớ đến lúc trước cô ta và phu nhân đã cùng nhau xảy ra tai nạn xe hơi, phu nhân đã phải liều mạng để bảo vệ cô ta và vì còn cần duy trì quan hệ với nhà họ Thời, nhất định sẽ không bao dung cô ta như vậy."

Dung Hạo cũng nghe được người hầu nói: "Vậy đại tiểu thư định ức hiếp khách mời trong tống nghệ hoang dã này sao?"

"Ai mà biết được, đại tiểu thư có tính cách tức giận tùy tâm, ngay cả Dung Hạo cũng ghét cô ta."

Dung Hạo nhìn bọn họ nói về Dung Thanh Thanh như vậy, anh ghét Dung Thanh Thanh thì có liên quan gì?

Không biết vì sao, trong lòng lại có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân.

"Các người không làm việc chăm chỉ, ở đây nói chuyện linh tinh, đại tiểu thư mà các người cũng dám đem ra phán xét sao."

Nhìn thấy Dung Hạo vẫn còn tức giận khi nhắc tới Dung Thanh Thanh, trong lòng Dung Nguyệt Nguyệt trầm xuống. Chỉ cần Dung Hạo còn hận Dung Thanh Thanh, cô ta sẽ tiếp tục hấp thu vận may của nữ chính.

Dung Hạo trở về phòng, bấm vào hot search trên mạng.

Đó là đoạn clip Dung Thanh Thanh dọa Lý Như, được cư dân mạng chỉnh sửa và dựng thành video ma trông rất quỷ dị.

Dung Hạo xem đi xem lại mấy lần, câu nói đó vừa ngu ngốc vừa buồn cười, quả thực có độc. Khóe môi anh cong lên vài cung mà anh không hề hay biết.

Khi tỉnh táo lại, anh liền bấm vào phòng phát sóng trực tiếp của Dung Thanh Thanh.

Dung Thanh Thanh nắm tay Thành Du đi tới phía trước,vẻ mặt tràn đầy khí thế.

Bởi vì đêm qua Thành Du đã khắc ghi hình ảnh Dung Thanh Thanh dọa Lý Như trong tâm nên Quý Khắc sẽ luôn được xếp sau Dung Thanh Thanh.

Quý Khắc oán hận nhìn Dung Thanh Thanh, sau đó quay đầu nhìn Cố Ảnh Đế vẫn im lặng.

Dung Hạo nhìn những chướng ngại vật không ngừng dâng lên.

[Ha ha ha, Cố Ảnh Đế, anh có nhìn thấy sự oán hận trong mắt Quý Khắc không? ]

[Cố Ảnh Đế: Nghe như vừa có người bị vợ bỏ. ]

[Trong số đầu tiên, tôi chèo thuyền Lâm Uyển Như, trong số này, tôi tuyên bố, Thanh Du mới là ngọt nhất! ]

[Phải nói chị Dung là một CP vạn năng, cùng ai cũng đều rất thơm.]

[Hôm qua có một blogger đã chỉnh sửa CP giữa cô ấy và Lý Như!]

[Wtf?? Tôi khuyên đồng chí lầu trên, CP có thể ít được người ta biết đến nhưng không được quá kỳ quặc! ]

Dung Hạo nhất thời không biết nên nói cái gì. Khi nào mối quan hệ giữa Dung Thanh Thanh và những vị khách khác trở nên tốt đẹp như vậy?

******

Tại phòng phát sóng trực tiếp.

Cuối cùng, các vị khách làm theo sự hướng dẫn của tổ chương trình và đi bộ đến một con sông nhỏ.

Rõ ràng bên kia sông là điểm nhiệm vụ do tổ tiết mục sắp xếp, đi bộ gần đến trưa, nhìn thấy đồ ăn ở phía đối diện, ánh mắt chợt sáng lên.

"Nhìn xem, đó là đồ ăn do tổ tiết mục bày ra!" Đôi mắt của Thành Du sáng lên ánh kim.

Nhưng so với thở hổn hển và đổ mồ hôi, Dung Thanh Thanh trông không hề mệt mỏi chút nào, thậm chí giống như vừa đi dạo.

"Trước tiên chúng ta phải tìm cách vượt sông thành công." Dương Thiên nhìn xung quanh con sông, bọn họ không biết sông sâu bao nhiêu.

Đang suy nghĩ vấn đề này, anh liền nghe thấy Dung Thanh Thanh nhấc tảng đá lớn bên bờ sông ném về phía giữa, phát ra một âm thanh nghèn nghẹt cực lớn.

Dương Thiên: "..."

Khóe môi anh giật giật nhìn vợ mình là Trương Tiểu Viên. Cô ấy cũng bối rối.

Lại nhìn Lý Như, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Dung Thanh Thanh, giống như nhìn thấy yêu quái:" Cô, cô cô, làm sao có lực đến vậy?"

Dung Thanh Thanh quay đầu lại, Lý Như nhớ tới lời nói tối qua, run rẩy trốn ở sau lưng Vạn Ninh.

Vạn Ninh: "..."

Nếu có can đảm thì đừng hèn nhát!

Trên thực tế, anh hơi ngạc nhiên với Dung Thanh Thanh, anh quay lại nhìn những vị khách khác, như thể họ đã quen với hành vi của Dung Thanh Thanh.

Hòn đá lớn như vậy, hai người đàn ông cũng không thể một ném dễ dàng như vậy?

[Hahahahaha, tôi biết ngay, khách mới sẽ bất ngờ trước hành động của chị Dung. ]

[Ngồi xuống, ngồi xuống, chuyện thường ngày thôi. Vấn đề này không còn đáng để chúng ta bận tâm nữa. ]

[Ôi, mị buồn cười quá. Lý Như lập tức trốn ở sau lưng Vạn Ninh. Chẳng lẽ sợ Dung Thanh Thanh ném cô ta đi sao? ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK