Do vụ án mất tích của ba đứa nhóc ở lớp 8C có khản năng liên quan đến vụ án mất tích liên hoàn của những năm trước, nên bố của hắn buộc phải đến cục công an thành phố làm việc cả ngày nghỉ. Hiện tại chỉ có mẹ của hắn ở nhà, biết được ý định đến thăm bé Hoà của năm đứa bà khá ngạc nhiên, nhưng rồi nhớ ra bọn nhỏ chơi thân với nhau, phần ngạc nhiên kia lập tức biến mất. Bà cũng hy vọng được gặp bạn bè, tinh thần của bé Hoà sẽ nhanh chóng ổn định, để bên cảnh sát có thêm nhiều manh mối thiết thực về vụ mất tích của ba đứa nhóc kia.
"Tuấn này." Bà cầm một cái hộp màu đỏ với các hoạ tiết những củ sâm dúi vào tay Lãng. "Con mang hộp sâm này tặng cho Hoà để con bé bồi bổ, nhân tiện gửi lời hỏi thăm của mẹ đến con bé và cô Tâm chú Chương luôn một thể nha con." Bà lên tiếng dặn dò cẩn thận.
"Vâng, con sẽ nhắn lại với cô chú và Hoà." Hắn ôm hộp sâm vào trong lòng, gật đầu xác nhận với bà.
Đến giờ, cả bọn cùng nhau đến nhà Hoà. Trên tay người nào người đấy đều mang theo quà tặng mà phụ huynh đưa cho để tặng con bé, thành thử một đám nhóc tay sách nách mang đi thăm thân như người lớn, trông rất khôi hài.
Đến trước cửa nhà của con bé, Loan đưa ngón trỏ lên ấn chuông, một lúc sau, một người phụ nữ mặt mũi phờ phạc, cũng chính là mẹ của Hoà mở cửa đón cả bọn.
"Ô mấy đứa tìm Hoà hả?" Bà ngạc nhiên nhìn đống đồ trên tay năm đứa. "Mà các cháu đi mua đồ cho bố mẹ hay sao vậy?"
"Dạ bọn cháu đến thăm Hoà bác ạ." Lãng nhanh nhảu lên tiếng đáp lời. "Những thứ này là bố mẹ tụi cháu bảo mang sang tặng Hoà đó bác. Mà bác ơi, bạn Hoà khoẻ hẳn chưa bác? Mấy hôm nay bạn ấy nghỉ học, tụi cháu mang vở đến để giúp bạn ấy chép lại bài cũ luôn này bác." Vừa nói hắn vừa dơ mấy quyển vở men dầy bịch trong tay ra trước mặt bà. Thực chất mục đích hắn làm như vậy để bố mẹ của Hoà cho phép hắn và bốn người kia vào thăm. Bởi tin rằng họ không hề phòng bị gì với những đứa trẻ chưa hoàn toàn trưởng thành, nhất là khi những đứa trẻ kia lại có ý tốt giúp đỡ con gái của họ. Cho nên để chắc chắn không sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sảy ra, hắn mang theo đống kiến thức và bài tập mà mấy hôm Hoà nghỉ đã bỏ lỡ. Hơn nữa bởi bọn họ học cùng lớp, nên đây chính là lý do hoàn hảo nhất.
"Vậy thì tốt quá!" Bà Tâm cười vui vẻ. "Bác đang lo con bé sẽ bị bỏ lỡ kiến thức ở trường, được các cháu nhiệt tình giúp đỡ thế này bác bớt lo hẳn." Vừa nói bà vừa đứng hẳn sang một bên, nhường lối cho năm người đi vào. "Mấy đứa vào nhà đi, Hoà nó cũng khoẻ hơn rồi, để bác đi gọi nó."
Sau khi đóng cửa, bảo cả năm ngồi chờ bên ngoài phòng khách, còn bà đi về phía căn phòng con gái gọi cửa. Một lúc sau cánh cửa phòng hé mở, nhưng lại chỉ có một mình bà Tâm bước ra, khiến năm người đang nghển cổ ngóng trông thở hụt một hơi. Cả bọn chắc mẩm lần ghé thăm này chắc đã thất bại, có lẽ Hoà không muốn gặp bất cứ ai vào lúc này.
"Mấy đứa vô phòng của Hoà nói chuyện nha." Câu nói của bà khiến cả bọn đang thất vọng tràn trề như vừa được bơm thuốc hồi sinh, cả năm hưng phấn đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt đứng dậy đi về phía căn phòng kia.
Vừa đi được hai bước, sự hưng phấn trong lòng Lãng bị quét sạch, thay thế vào đó là cảm giác rờn rợn khó hiểu lấp đầy từng tế bào trong cơ thể hắn. Hắn bước chậm lại, tròng mắt chuyển động liên tục quan sát xung quanh, đồng thời quan sát luôn cả mặt thánh giá đang đeo trên cổ. Khiến hắn an tâm là mặt thánh giá không hề phát sáng, hắn cho rằng có lẽ do bản thân quá căng thẳng nên mới có cảm giác rờn rợn khó hiểu kia.
Bên kia Loan, Khánh và Sơn cũng đi chậm lại, cảnh giác nhìn loạn bốn phía, vì cả hai đều cảm nhận được cảm giác rờn rợn là lạ giống như Lãng. Tuyên cũng cảm nhận được, nhưng bước chân của hắn không hề chậm lại, hắn cũng chẳng tỏ ra lo lắng chút nào, bởi hắn tin rằng ở nơi đông người như thế này, hắn được an toàn tuyệt đối. Mãi đến khi chỉ còn cách ba bước là đến cửa phòng, hắn mới nhận thấy sự bất thường của những người khác, bởi hiện tại nơi hắn đứng ngoài hắn thì chẳng có bóng người nào. Hắn hoảng sợ quay phắt lại phía sau tìm kiếm, khi nhìn thấy bốn người kia hắn thở phào một hơi.
"Này mấy cậu." Hắn lên tiếng thúc dục. "Làm gì mà chậm như sên thế? Làm tớ còn tưởng các cậu biến đi đâu mất rồi." Thật sự là lúc nãy hắn cứ đinh ninh rằng, bốn người kia đã bị quỷ hồn bắt đi mất rồi.
"Phải đấy." Chẳng đợi Lãng và ba người kia trả lời Tuyên, bà Tâm đang đứng ngay gần cửa quay lại nhìn cả bọn. "Bọn mi đã tới tận đây rồi mà còn chần chờ gì nữa?" Câu nói của bà vô cùng kỳ quái, nhưng đó chẳng nhằm nhò gì so với sự quái đản trên nét mặt của bà lúc này.
"Bác... bác nói gì... gì vậy?" Tuyên lắp bắp sợ hãi nhìn khuôn mặt người phụ nữ đang vặn vẹo biến đổi trước mặt mình. Hai tròng mắt vốn rất bình thường của bà Tâm càng ngày càng có chiều hướng lồi hẳn ra ngoài, lòng đen trắng tròn bên trong bị bóp méo, dần trở thành hình trái tim giống quân cơ trong bộ bài tây, đến cả tròng mắt vốn màu đen nhánh cũng chuyển sang màu đỏ rực như máu. Hai môi của bà gần như biến mất, để lộ ra hàm răng đã chuyển sang màu đen xỉn như màu nước cống lâu ngày không được dọn dẹp vệ sinh. Làn da hồng hào trở nên xanh tái, như được quét lên một lớp sơn dày. Cái mũi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, phần da từ hai cánh mũi bị ăn mòn dần lên đến sống mũi, để lộ ra phần xương trụi lủi, nhơ nhớp máu và dịch nhầy hôi tanh.
"Khục khục..." Những tiếng khùng khục khàn khàn từ cổ họng bà phát ra như thể để trả lời câu hỏi của hắn.
Chứng kiến cảnh biến đổi kinh dị này, cả người Lãng run bần bật không ngừng, một luồng khí lạnh toát từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đầu khiến máu trong cơ thể hắn như đông đặc lại. Hắn vẫn luôn quan sát mặt thánh giá trước ngực, nhưng nó vẫn chẳng hề mảy may phát ra một tín hiệu nào báo hiệu là quỷ hồn đang ở đây, mà A Qua đã nói mặt thánh giá này là vật phẩm rất hiếm, chứng tỏ khả năng phát hiện quỷ hồn của nó chắc chắn rất chính xác, cho nên dù đang sợ muốn gất luôn và ngay, hắn vẫn cố đứng im không nhúc nhích, bởi hắn đặt cược tin tưởng vào mặt thánh giá, tin tưởng rằng nơi này không hề có quỷ hồn nào xuất hiện.
Khánh cũng hoảng sợ không kém, mười ngón tay mũi mĩm của hắn t chặt lấy cánh tay Lãng. Từ bé đến lớn, ngoài lúc xem phim kinh dị ra, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh mặt người bình thường biến thành thứ chẳng phải người cũng chẳng phải ma như thế này. Mà cảm giác lúc này so với xem phim phải nói là khác nhau một trời một vực, nếu không phải ban nãy đã đi vệ sinh rồi, hắn sợ rằng mình sẽ són ra quần mất.
Loan và Sơn cũng vẫn đứng vững vàng không hề dịch chuyển, nhìn qua tưởng như bọn họ đang vô cùng bình tĩnh, nhưng cái trán ướt đẫm mồ hôi của Sơn và mười ngón tay đang xiết chặt lại của Loan, đã bán đứng cảm xúc hiện tại của cả hai.
Bởi là người đứng gần với bà Tâm nhất, nên sau khi chứng kiến sự biết đổi kinh dị của khuôn mặt bà, Tuyên thét lên một tiếng kinh hoàng, cả người hắn xoay ngoắt lại phía sau, lấy tốc độ tên lửa chạy về phía Lãng và ba người kia.
"Này mấy đứa làm sao thế?" Đúng lúc này, giọng nói lo lắng của bà Tâm lại từ phía sau truyền đến. Cả năm như bị điện giật, run bắt lên một cái, cả cơ thể quay ngoắt lại.
"Ơ... Bác Tâm!" Sơn thảng thốt. "Không phải bác vừa đứng ở kia sao ạ, sao giờ bác lại đứng ở phía sau bọn cháu. Hơn nữa khuôn mặt của bác..." Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lành lặn như bình thường của bà, bàn tay phải thì ngoặt về phía sau, ngón trỏ chỉ về hướng cửa phòng của Hoà.
"Cháu đang đùa gì vậy?" Bà nhíu mày tỏ vẻ không vui. "Ở đằng kia ngoài cánh cửa phòng của Hoà thì làm gì còn ai, hơn nữa chẳng phải bác đã bảo với mấy đứa là bác vào phòng bếp chuẩn bị đồ uống cho mấy đứa với Hoà, sao cháu lại nói là bác đứng ở đằng kia là thế nào?"
Cả bọn nghe vậy lại một lần nữa quay ngoắt lại phía sau, nhưng nơi vốn là chỗ bà Tâm với khuôn mặt kinh dị vừa đứng hiện tại trống không. Năm người đưa mắt nhìn nhau, cả năm đều thấy được vẻ kinh hoàng trong mắt đối phương.
Lúc này Lãng hoàn toàn không hiểu rốt cuộc những gì hắn trải qua là thế nào, hiện tượng này giống y hệt như lần hắn bị khuôn mặt quỷ quái trong máy tính khủng bố, chỉ khác là lần này mặt thánh giá trên cổ hắn không hề phát sáng. Nếu dựa trên thuyết phim và truyện kinh dị, thì những gì hắn và nhóm người vừa trải qua chính là điềm báo trước bọn họ chính là những kẻ được lũ quỷ hồn lựa chọn.
"Dạ xin lỗi bác." Lãng vội vã lên tiếng giải thích. "Tại Tuyên vừa nãy bị trượt chân, suýt nữa ngã sấp trên nền nhà, nên đầu cậu ấy bị choáng, mắt nhìn không rõ. Cậu ấy cứ tưởng bác đang đứng trước cửa phòng Hoà, nên hỏi bọn cháu là sao bác lại đứng ở kia rồi. Ai ngờ bọn cháu còn chưa kịp trả lời là không phải, bác đã từ bếp ra, thành thử mới có chuyện cậu ấy hỏi bác linh tinh như vậy." Hắn nói từng câu từng chữ rõ ràng, lại rất hợp tình hợp lý, khiến người nghe tin vào câu chuyện của hắn. Hơn nữa hành động của hắn cũng khá hợp lôgíc, vì với tình huống hiện tại, bọn trẻ biết người lớn sẽ không tin vào câu chuyện hoang đường của chúng, nên chúng sẽ tìm cách nói dối để lấp liếm mọi chuyện.
"Vâng, là tại cháu không nhìn rõ nên mới vậy bác ạ. Cháu xin lỗi bác." Tuyên lúc này dù đần đến mức nào cũng hiểu là, nếu không muốn bị đuổi ra khỏi cửa, cần nhanh chóng xoa dịu sự khó chịu của bà Tâm, nên hắn nhanh chóng lên tiếng nhận lỗi về mình.
"Ra là vậy." Bà Tâm vẻ mặt hiểu ra. "Cháu có bị va chạm vào đâu không? Có cần bác mang dầu ra xức cho không?" Bà đặt cái khay đựng sáu cái cốc thuỷ tinh đầy nước cam trên tay lên mặt bàn ở phòng khách, sau đó đi về phía nơi đặt hộp y tế ngay cạnh đó lấy ra lọ dầu phật linh.
"Dạ cháu không sao bác ạ, cháu cũng không cần xoa dầu đâu bác." Tuyên bối rối lên tiếng từ chối, bởi trên người hắn làm gì có vết bầm tím nào cần xoa dầu đâu.
Bà Tâm thấy hắn nhất quyết từ chối cũng không cố gắng ép hắn nữa, bà bưng cái khay đựng nước cam trên mặt bàn lên, dẫn đầu nhóm người đi về phía cửa phòng của Hoà.