Thời điểm Thương Tự Hoài bước vào, phòng phát thanh chỉ có một mình Nhan Thời Oanh đang ngồi.
Nhìn cô tắt mic xong, Thương Tự Hoài mới cười lạnh đi đến phía sau Nhan Thời Oanh, "Hôm đó, mấy tờ rơi quảng cáo trong ba lô của tôi là do cô nhét vào đúng không?"
"Tờ rơi quảng cáo gì?", Nhan Thời Oanh vẻ mặt mê mang tháo headphone, quay đầu nhìn gã, "Anh đang nói cái gì vậy?"
Còn muốn giả ngu? Thương Tự Hoài không giận ngược lại còn cười, "Đương nhiên là...", gã có chút mất tự nhiên dừng một chút, "Mấy tờ rơi về vấn đề xuất tinh sớm"
Nhan Thời Oanh hơi chớp mắt, giọng cực nhỏ nói một câu gì đó.
Thương Tự Hoài không nghe rõ, gã không khỏi nhíu mày đến gần hơn một chút, "Cô vừa nói gì?"
Vừa dứt lời, gã nghe thấy giọng của Nhan Thời Oanh như một đợt sấm sét đánh ngang tai, "Cái gì?! Thương Tự Hoài, anh thế mà bị xuất tinh sớm?!!"
Âm lượng cực lớn, chỉ nghe thôi đã khiến màng nhĩ Thương Tự Hoài chấn động.
Tiếp đó, gã cũng gân cổ rống lên, "Cô bị thần kinh hả! La lớn như vậy làm gì?!"
"Tôi thích la lớn tên người bị xuất tinh sớm không được sao?!"
"Ai bảo cô la lên mấy chuyện này hả?!"
"Là anh nói mình không nghe rõ nha!"
"Cô câm miệng ngay!!!"
Thương Tự Hoài vừa nói xong, Nhan Thời Oanh liền lui về sau vài bước, vẻ mặt ghét bỏ rút khăn giấy lau mặt, "Anh phun đầy nước miếng lên mặt tôi rồi này"
Ánh mắt như thể trần trụi viết một câu, "Đồ ở dơ"
Thương Tự Hoài, "..."
Gã đột nhiên trầm mặt, đáy mắt đầy kích động cùng tức giận, "Nhan Thời Oanh, cô biết đắc tội tôi sẽ có kết cục thế nào không hả?"
"Không biết", Nhan Thời Oanh nhún vai, vô cùng thành khẩn nhìn gã, "Để tôi thử xem"
"...", Thương Tự Hoài trầm mặc vài giây, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Lần này gã thật sự nhớ kĩ Nhan Thời Oanh rồi, trong lòng gã, cô vốn dĩ chẳng khác gì với những người khác trong học viện, nhiều lắm chỉ là đẹp hơn họ một chút.
Nhưng hiện tại, Thương Tự Hoài thật sự đã nhớ kĩ cô.
Những việc cô đã làm với gã, lần đầu tiên khiến gã sinh ra dục vọng muốn triệt để phá hủy cô.
Từ nhỏ đến lớn, gã đối với những thứ mình nhìn trúng luôn có một cảm giác chiếm hữu vô cùng mãnh liệt, nếu không chiếm được gã phải làm đến khi có được mới thôi, hơn nữa gã cực kì biết tự khống chế bản thân, chỉ cần gã muốn, không có gì gã không có không được.
Nhưng Nhan Thời Oanh lại hết lần này đến lần khác phá hủy nó.
Thương Tự Hoài ý vị không rõ bật cười, ánh mắt gã nhìn cô lạnh đến độ khiến người khác không rét mà run, "Hay lắm"
Cuối cùng gã nhìn cô một cái mới xoay người đi, không thèm quay đầu mà bước ra khỏi phòng phát thanh.
Dọc theo đường đi, không ít người nhìn gã với ánh mắt khác thường, như thể họ đã nghe thấy hết cuộc đối thoại trong phòng phát thanh.
Thương Tự Hoài không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, gã chẳng khác gì tên bệnh tâm thần, càng đi càng cười lớn hơn.
Thú vị lắm...!Gã quả thật đã sinh ra lòng hiếu kỳ với cô rồi.
Thương Tự Hoài đi rồi, Nhan Thời Oanh mở di động, tùy tiện lướt vài lần, lại phát hiện thành viên trong group không biết từ đâu biết được địa điểm du lịch sắp tới, đang vì chủ đề này mà hưng phấn không thôi.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Là học viện quý tộc tư lập, kinh phí của Augustine cực kì dồi dào, địa điểm du lịch được chọn là một làng du lịch có suối nước nóng nổi tiếng ở thành phố B.
Thấy có người bảo những học sinh cùng khối sẽ ở cùng khách sạn, trong mắt Nhan Thời Oanh hiện lên vẻ suy tư.
Thương Tự Hoài và cô cùng khối, nếu họ ở chung một khách sạn, vậy việc tập huấn kia có lẽ cô đã có cách giải quyết...
Buổi chiều, thành viên Thánh Bạc tập trung lại để tổng dợt, cần thử kết hợp hoàn chỉnh với đạo cụ, âm nhạc, trang phục.
Gần đến lúc tổng dợt, không ngờ Tưởng Nhược Đồng lại xảy ra chuyện, lần trước nàng bị cảm chưa khỏi hẳn, hiện đã nghiêm trọng đến mức nàng không thể tham gia lần tổng dợt này.
Nàng lại là nhân vật nữ chính quan trọng nhất trong kịch bản, bởi vì trước đây có Hạ Phồn Dịch bảo đảm, tổ biên kịch không thêm suất diễn cho nhân vật nữ khác, nhưng gần đến lần tổng dợt lại xuất hiện tình huống này, toàn bộ phân cảnh có mặt nàng đều vì vậy mà bị đình trệ vào phút chót.
Ngay vào lúc người của tổ biên đạo đang vừa trách móc vừa vì việc này đau đầu, họ nhìn thấy Nhan Thời Oanh bước vào, Vương Lạc Lạc lập tức nảy ra một chủ ý tuyệt diệu.
"Tôi hả?", nghe tổ biên đạo muốn nhờ cô tạm thời diễn thay nữ chính, Nhan Thời Oanh suy nghĩ một chút, cực bình tĩnh khẽ gật đầu, "Được"
Thấy cô đồng ý nhanh như vậy, Vương Lạc Lạc ngược lại có chút không dám tin, "Cô thật sự có thể sao?"
"Trước đây vì để hiểu thêm về nhân vật, tôi cố ý đọc hết kịch bản một lượt, lúc Tưởng Nhược Đồng tập luyện tôi cũng xem qua không ít lần, hẳn sẽ không có vấn đề gì", huống hồ cô đối với việc diễn kịch cực kì thành thạo, chỉ là nhớ vài câu lời thoại, căn bản không làm khó được cô.
Vương Lạc Lạc suy nghĩ một chút, cầm lấy kịch bản nói, "Vậy chúng ta trước thử đối diễn vài câu nha?"
Nhan Thời Oanh gật đầu.
Thấy cô đối đáp trôi chảy, dù là phản ứng nhỏ nhất khi đọc lời thoại cũng trùng khớp với kịch bản, Vương Lạc Lạc dần dần từ thử nghiệm biến thành cực kì vui mừng, lập tức thông báo với mọi người quyết định này.
Theo lý thuyết, trong một vở kịch, những nhân vật đều sẽ có chế độ AB.
Nếu người A có chuyện gì liền sẽ do người B lên sân khấu.
Nhưng vì gần đây, Thánh Bạc cũng không chuyên nghiệp đến mức cần biểu diễn thương mại trong thời gian dài, cũng không giống những đoàn kịch lưu động, suất diễn dày đặc khiến diễn viên tốn sức.
Hơn nữa, thành viên Thánh Bạc cũng không nhiều, mỗi người đều có vai cần diễn, không có nhiều thành viên để thay thế.
Chẳng qua trước đây, không phải Thánh Bạc chưa từng xảy ra tình huống tương tự, nhưng phần lớn đều là vai phụ.
Nhân vật quan trọng như Tưởng Nhược Đồng sắp đến lúc tổng dợt lại vắng mặt như này vẫn là lần đầu tiên.
Thấy Nhan Thời Oanh tạm thời thay thế Tưởng Nhược Đồng, đại đa số cũng không có dị nghị gì, nhưng Hạ Phồn Dịch lại thường xuyên nhìn Nhan Thời Oanh cười hi hi.
Nhan Thời Oanh biết suy nghĩ của Hạ Phồn Dịch.
Phần lớn suất diễn của Tưởng Nhược Đồng vốn dĩ là phối hợp với Hạ Phồn Dịch, nàng không đến, đương nhiên sẽ do cô diễn với Hạ Phồn Dịch.
So với Tưởng Nhược Đồng, cậu đương nhiên càng thích diễn chung với cô.
Nhưng vì quen biết cô, Hạ Phồn Dịch càng có tâm thái vui đùa, căn bản không định xem đây như diễn tập chính thức.
Có lẽ suy nghĩ của cậu và mọi người giống nhau, cho rằng cô không nhớ được bao nhiêu lời thoại, làm màu đi ngang qua sân khấu là được.
Nhưng cũng đúng thôi...!vì Hạ Phồn Dịch chưa từng chính thức đối diễn với cô.
Chẳng qua nếu đã tranh thủ được cơ hội này, cô không định chỉ tùy tiện chơi chơi.
Thời điểm chính thức tập luyện, thái độ của Hạ Phồn Dịch còn có chút lơ đãng.
Cảnh đầu tiên của cậu và Nhan Thời Oanh không tính phức tạp, Nhan Thời Oanh muốn thay Tưởng Nhược Đồng sắm vai một người chị gái nhất kiến chung tình với chính vị hôn phu của em gái mình, trong lúc vô tình bại lộ tình yêu của mình với hắn.
Mà hắn, người yêu say đắm vị hôn thê, một bên vô tình cự tuyệt nàng, một bên lại không khỏi bị rung động bởi vẻ đẹp của nàng...
Sau khi máy móc đọc ra lời thoại, Hạ Phồn Dịch buông đạo cụ trong tay xuống, đang chuẩn bị nhìn phản ứng của Nhan Thời Oanh, đọc lời thoại tiếp theo, cậu lại bỗng nhiên ngẩn người.
Chỉ thấy trong mắt cô phút chốc trào ra một sự luyến mộ nồng cháy, đó là sự thuần túy của trẻ nhỏ, chỉ khi nhìn về phía người thương mới có, khiến đôi mắt cô phút chốc hoá thành biển cả, như chứa đựng hàng ngàn cơn sóng vô hình lay động động lòng người, toát ra muôn vàn sự ngưỡng mộ không thể che giấu.
Sự nhiệt liệt cùng cảm xúc kia chẳng khác gì những viên đá quý xinh đẹp phát ra những tia sáng lấp lánh, cứ thế dồn dập mà bao trùm lấy cậu, khiến Hạ Phồn Dịch không khỏi sững sờ ngay tại chỗ..
Danh Sách Chương: