• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Nhan Thời Oanh cố gắng khống chế trái tim đang nhảy lên thình thịch của mình, chua xót nói, "Anh phát hiện từ lúc nào vậy?"

Cô không hỏi y có nhìn thấy gì hay không, tất cả ảnh chụp đều bị y đốt sạch, cô không tin y không nhìn thấy chúng.

Nhưng y lại bình tĩnh như thể chưa có gì từng xảy ra, thái độ cũng không khác gì bình thường, thậm chí còn dịu dàng hơn rất nhiều.

Rõ ràng bàn tay đang xoa đầu cô nhẹ nhàng như vậy nhưng lại khiến cô có một cảm giác kỳ quái, như thể bàn tay ấy là một cỗ máy lạnh băng. Khả năng khống chế cảm xúc mạnh nhường này của y khiến Nhan Thời Oanh không khỏi sợ hãi đến nỗi da đầu đều tê dại.

Cảnh Văn An vẫn đang mỉm cười, chỉ là đôi mắt lại như một đầm sâu thăm thẳm, "Sao nào, em đang sợ ư?"

Nhan Thời Oanh lắc đầu, giọng nói sầu muộn, "Em chỉ tò mò chuyện... vì sao anh lại muốn giúp em thôi"

Nhân lúc Hạ Phồn Dịch chưa phát hiện, y lặng lẽ lấy ảnh chụp và tiêu hủy, hành động này rõ ràng có tính toán từ trước.

Nhan Thời Oanh không khỏi hồi tưởng lại trước đây, đã có vài lần cô suýt bị người khác bắt tại trận, những lúc đó dường như đều là Cảnh Văn An lên tiếng, kịp thời giải vây giúp cô. Những hành động liên tiếp này rõ ràng đang giúp cô, nhưng lý do là gì chứ?

"Bởi vì em là em gái của anh mà"

Nhan Thời Oanh có chút kinh ngạc ngẩng đầu.

Cảnh Văn An dừng lại, "Em chỉ cần nhớ rằng, anh vĩnh viễn đều đứng về phía em. Muốn làm gì, em cứ dứt khoát đi làm vì đã có anh giúp em giải quyết hậu quả"

Trong căn phòng tối tăm, y thấp giọng khẽ cười, nụ cười kia mang theo sự ưu nhã, không dính khói lửa phàm trần, song đôi mắt kia lại sâu không thấy đáy.

Giờ khắc này, y chẳng khác gì một ngọn túi hùng vĩ, vĩnh viễn đứng phía sau làm chỗ dựa cho cô, sẽ không bao giờ sụp đổ. Như thể dù cô có làm gì, y đều sẽ ủng hộ một cách vô điều kiện, đồng thời y cũng sẽ không bị dao động bởi bất kì việc gì.

Tình cảm kiên cố vượt xa tình yêu gần đến mức người thân như vậy khiến Nhan Thời Oanh kinh ngạc, song đồng thời sâu trong nội tâm cô lại bất giác xẹt qua một cảm giác vớ vẩn.

Chẳng lẽ sự khát vọng và cảm giác chiếm hữu vài lần trước y vô tình lộ ra đều là giả sao?

Nụ cười trên mặt Cảnh Văn An bỗng nhạt đi, y thong thả chớp mắt, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào cô. Y cúi người xuống, vòng lấy eo cô sau đó trực tiếp dán người đến gần.

Y ngậm lấy đầu lưỡi cô, sau một hồi liếm mút môi cô, y mới nhả chúng ra, thanh âm ướt át khàn khàn hỏi cô, "Hiểu chưa?"

Ánh mắt y sâu không lường được, sự khao khát nồng cháy kia lại lặng lẽ lộ ra thông qua từng hành động cử chỉ của y. Bên trong chứa đựng một cảm xúc nào đó bị đè nén lâu ngày, vì bị cô châm ngòi mới đánh ra một tia lửa.

Chỉ bằng nhiêu đó thôi đã đủ thiêu cháy cô gần thành tro.

Nhan Thời Oanh cắn môi khẽ gật đầu, trong lòng lại chắc chắn nghĩ...


Loại người như y, tuyệt đối không thể đắc tội.

Cô có thể không qua lại với y nhưng tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch của y.

Cảnh Văn An lại ôm hôn cô thêm chốc nữa, đột nhiên y chợt bật cười, trong bóng đêm, tiếng cười cùng hơi thở đầy tê dại kia đồng loạt nhắm vào vành tai cô.

"Hôm nay sao lại ngoan như vậy?"

Đệt.

Nhan Thời Oanh trong lòng thầm chửi tục một câu.

Y đang nhắc đến chuyện xảy ra trong sảnh tiệc vào đợt du lịch ba ngày kia.

Ngay cả Nhan Thời Oanh cũng không khỏi vì bị y đùa giỡn mà hơi đỏ mặt.

Cô muốn tìm cớ đẩy y ra, lại bị y trước một bước nắm lấy cánh tay.

"Yên tâm đi, anh đã kiểm tra xung quanh đây hết rồi, không có ai, rất an toàn"

Cảnh Văn An mang theo ý cười nói, một lát sau cô lại nghe thấy tiếng y thở dài.

"Nhưng mà Thời Oanh, thủ đoạn của em vẫn còn non quá"

Nhan Thời Oanh có chút hoang mang ngẩng đầu nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt sắc như lưỡi đao mang theo chút lạnh lẽo lóe lên trong bóng đêm của y.

Đến tận hôm tập huấn, Nhan Thời Oanh rốt cuộc mới biết hàm nghĩa phía sau câu nói kia của Cảnh Văn An.

Người theo đuổi Tưởng Nhược Đồng vì không hài lòng với bảng câu hỏi thông tin cá nhân của cô, hắn ngay trước mặt mọi người ném thẳng xấp giấy mười mấy trang A4 cô nộp lên xuống đất.

Tuy Cảnh Văn An không nói gì, nhưng buổi chiều liền truyền đến tin gã tóc nâu kia, vì chân bị một vật gì đó từ trên cao rơi xuống làm gãy, không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ người phụ trách đợt tập huấn.

Nam sinh tiếp nhận vị trí kia là một người có gương mặt phúng phính luôn tươi cười như hoa, Nhan Thời Oanh biết mặt người nọ, hắn thường xuyên ra vào văn phòng hội trưởng của Cảnh Văn An. Không đợi Nhan Thời Oanh nộp lại bảng thông tin mới, đối phương đã lén nói với cô, chuyện đó đã được giải quyết xong.

Nhan Thời Oanh biết dự cảm khi đó của mình không sai.

🌸Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé🌸

Với một nhân vật như Cảnh Văn An, cô vẫn không nên dây vào, nếu trở thành kẻ địch của y, vậy chỉ có thể trước một bước bóp chết y, bằng không sẽ để lại hậu hoạn vô cùng to lớn.


May mắn lúc đó cô đã giành lấy cơ duyên của Tần Thư Dao, đứng về phía Cảnh Văn An, từ đó cô không chỉ có thêm một người thầm giúp đỡ mình, còn sẽ đạt được lợi nhuận to lớn theo đà sự nghiệp của y càng thuận buồm xuôi gió.

Nhưng có lẽ ngay cả Cảnh Văn An cũng không biết ai là người chụp đống ảnh kia. Hành động đốt xấp ảnh của y hôm đó giúp Nhan Thời Oanh có thể hoàn toàn xóa tên y khỏi từ danh sách những người bị tình nghi, nhưng nếu không phải Cảnh Văn An làm, vậy người đó là ai?

Hôm nay chính thức bắt đầu tập huấn, cũng không biết có phải vì tin của gã tóc nâu kia kích thích Tưởng Nhược Đồng hay không, đến tận hôm nay mới thấy nàng xuất hiện ở Thánh Bạc.

Tuy nàng mới là nữ chính thật sự, nhưng việc nàng liên tiếp không đến nhiều ngày như thế, cho dù đạo diễn biết thân phận của nàng cũng sẽ có bất mãn.

Không ngờ tổ biên kịch như đã có chuẩn bị từ trước, phát cho mọi người kịch bản mới.

Trong kịch bản mới, Tưởng Nhược Đồng không còn là nữ chính duy nhất nữa, sẽ có hai người diễn nữ chính, tức là Tưởng Nhược Đồng cùng Nhan Thời Oanh sẽ lần lượt sắm vai nữ chính.

Nhan Thời Oanh phát hiện suất diễn phân cho cô đều là những cảnh từ lúc cô thay thế Tưởng Nhược Đồng tới nay, tập luyện đến cực kì nhuần nhuyễn. Từ đó có thể nhìn ra được tổ biên kịch đã cố hết sức để giảm tối thiểu sự tổn thất.

Tỷ lệ đất diễn của họ có chút khác nhau, về tổng thể Tưởng Nhược Đồng vẫn được phân vai nhiều hơn một chút, nhưng bị cướp mất vị trí nữ chính "duy nhất", Tưởng Nhược Đồng suy cho cùng vẫn thấy vô cùng bất mãn.

Sau đó nàng đã bị mời đến phòng làm việc của Cảnh Văn An uống trà, lúc trở ra, Tưởng Nhược Đồng mang theo sự không cam lòng tiếp nhận sự thật này.

Vì biến thành một trong hai nữ chính, Nhan Thời Oanh cũng được phân thêm không ít cảnh phải diễn chung với Hạ Phồn Dịch. Mỗi ngày lúc đối diễn với cậu, ngoài việc những bước đi cơ bản còn bao gồm rất nhiều tình tiết phải tiếp xúc thân thể.

Hạ Phồn Dịch lại luôn chê không đủ, cho dù không cần diễn nữa cậu vẫn thích bám riết lấy cô. Cô vừa định đến ban công một mình hóng gió, nháy mắt Hạ Phồn Dịch lại chẳng khác gì u hồn đột nhiên nhào đến.

Hạ Phồn Dịch vờ như không nhìn thấy sự ghét bỏ trên mặt Nhan Thời Oanh, khi phát hiện bên ngoài ban công là một dãy núi trùng điệp xinh đẹp, cậu còn nhiệt tình kéo cô đến gần chụp ảnh chung.

Gió ở đây rất mát, mang theo chút độ ấm và trong lành lướt qua mặt, khiến vài lọn tóc của cô bị thổi lên, bay phấp phới lên mặt và cổ cậu.

Lúc Hạ Phồn Dịch giơ camera lên, cậu lặng lẽ liếc nhìn người con gái đang đứng ngay phía trước mình. Ánh mắt cậu từ trên xuống dưới, từ trái qua phải lướt nhìn một lượt mỗi một nơi trên gương mặt xinh đẹp kia, hoàn toàn không hề phát hiện, trái tim cậu dường như cũng vì mấy sợi tóc phất qua kia mà có chút ngứa.

Hạ Phồn Dịch vươn một tay khác ra giữ chắc camera, cậu rất muốn ôm lấy vai Nhan Thời Oanh, người đang đứng trong lòng mình. Nhưng khi vừa mới giơ tay lên, Hạ Phồn Dịch lại thu tay lại và đổi sang tư thế khác.

Một tư thế ôm ấp gần gũi thế này, Hạ Phồn Dịch có thể vô cùng rõ ràng cảm nhận được trái tim mình có chút nảy lên.

Giờ khắc này Hạ Phồn Dịch mới sâu sắc hiểu được thế nào mới gọi là thích.

Thì ra thích chính là muốn để cô biết được, song lại liều mạng che giấu tình yêu nơi đáy lòng.

Thì ra thích chính là dù ngón tay chạm vào nhau cũng phải che giấu sự mừng rỡ chỉ xẹt qua trong nháy mắt.


Thì ra thích chính là khi chụp ảnh với cô, muốn ôm vai cô nhưng lại không dám, chỉ có thể lặng lẽ từ bỏ.

Hạ Phồn Dịch không khỏi nảy sinh một sự xúc động, chi bằng không màng tất cả và ôm ghì cô vào lòng, nhưng sau khi thầm đấu tranh tư tưởng, cậu cuối cùng vẫn kiềm chế.

Mỗi lần cậu ở cạnh cô, loại dục niệm cháy bỏng lại đau khổ này đều không có thời khắc nào là không bùng cháy, rốt cuộc phải đến khi nào... Nó mới có thể chấm dứt đây?

🌸Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé🌸

Lúc chỉ có hai người tập luyện chung, Nhan Thời Oanh luôn thấy Hạ Phồn Dịch dường như càng ngày càng kì quái.

Trước kia cậu thi thoảng sẽ bỗng nhiên kề vào sát cổ cô, không dễ phát hiện hít sâu một hơi, hoặc sẽ tự chủ trương sáng tạo thêm một tình tiết. Nhưng lần này, vào động tác xoay người tiếp theo, cậu rõ ràng nên buông eo cô ra, song Hạ Phồn Dịch lại dường như nghe không được lời thoại, cứ thế ôm chặt lấy cô, đến tận khi cô mở miệng nhắc nhở mới buông tay.

Dù là khi tay hai người chỉ lướt qua nhau, cậu cũng sẽ thuận theo đó, chậm rãi lướt tay dọc theo phần cánh tay trong của cô, vuốt ve một cách thong thả lại vô cùng tham lam... Đến tận khi bị Hạ Phồn Dịch thuận thế đè dưới đất, hai người mười ngón đan vào nhau, Nhan Thời Oanh rốt cuộc không chịu nổi được.

"Hạ Phồn Dịch?!?"

Cô khó hiểu nhìn cậu lại phát hiện Hạ Phồn Dịch dường như không có việc gì nghiêng đầu nhìn cô, "Ân?"

Nhan Thời Oanh khẽ cắn môi, "Hôm nay anh bị gì vậy?"

"Tôi chỉ đang đối diễn với em thôi mà", Hạ Phồn Dịch cực kì vô tội chớp mắt, ngón tay không những không thả ra, ngược lại còn tiến thêm một bước, dùng sức đè cô xuống đất, dang rộng hai tay, hoàn toàn dùng chiếc bóng của mình bao phủ lấy cô.

"Em xem... Không phải nhờ vậy mà em càng thêm nhập vai sao"

Hạ Phồn Dịch dường như không có việc gì khóa chặt một tay khác của cô, cậu nở một nụ cười hiền lành, ép người sát gần vào cô nói, "Em thấy lúc đọc lời thoại chúng ta thêm động tác này vào, thế nào?"

Giọng điệu của cậu chỉ như đơn thuần suy xét cho kịch bản, hoàn toàn không nghe ra bất kì sự khác thường nào.

Nhan Thời Oanh không nói gì, chỉ nhíu mày quay đầu đi.

Vào khoảnh khắc kia, đáy mắt Hạ Phồn Dịch rất nhanh xẹt qua một sự tham lam khác xa với những gì cậu nói.

Nhưng không đợi Nhan Thời Oanh mở miệng, Hạ Phồn Dịch đã vội đứng dậy, buông cô ra, "Nói đùa thôi"

Cậu cười hì hì nói, bình tĩnh như thể chưa có gì từng xảy ra, đồng thời duỗi tay kéo cô lên, "Đi thôi, em hẳn đang rất đói nhỉ? Lúc này vừa hay không có ai"

Nhan Thời Oanh im lặng đứng dậy.

Hạ Phồn Dịch đi đằng trước định mở cửa, bỗng nhiên nghe thấy Nhan Thời Oanh đứng phía sau nói, "Hạ Phồn Dịch"

"Hửm?"

"Mong anh sau này đừng làm như vậy nữa", Nhan Thời Oanh rũ mắt, rành mạch nói từng câu từng chữ, giọng nói dịu dàng nhưng hờ hững, "Tôi không thích..."

Nhưng cô còn chưa kịp nói xong lại bị một tiếng đóng sầm cửa ngắt ngang.


Nhan Thời Oanh hơi kinh ngạc ngẩng đầu thì nhìn thấy cảm xúc Hạ Phồn Dịch như chuẩn bị nổi bão, cậu chỉ bằng vài bước đã đi đến trước mặt cô.

Không đợi cô mở miệng, cậu đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đè cô lên sân khấu, hung hăng hôn lấy cô.

Cậu có thể nói vô cùng ngang ngược mà trấn áp mọi sự giãy giụa nhỏ bé cùng tiếng nức nở của cô, ngay cả hơi thở dồn dập cũng tham lam cũng nuốt trọn, chẳng khác gì một con dã thú thoát khỏi xiềng xích, không chút nhân tính mà hôn lên môi cô.

Mơ ước vẫn luôn đau đáu trong lòng suốt ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng được viên mãn, Hạ Phồn Dịch trong khoảng khắc làm lơ xiềng xích trên tay chân mình, quên hết tất cả, cứ thế khao khát cô một cách vô cùng nồng nhiệt...

Nụ hôn kết thúc, hai mắt Hạ Phồn Dịch vẫn nhắm nghiền, hơi thở hổn hển. Trong căn phòng tập luyện nhỏ xíu không ngừng vang vọng tiếng hít thở nặng nề của cậu, khiến nó trong hoàn cảnh không một bóng người này, tạo ra một loại áp lực.

Hạ Phồn Dịch chậm rãi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt loang loáng nước của Nhan Thời Oanh, cậu vội vàng dời mắt đi, trái tim đột nhiên hơi thắt lại, cảm giác bi ai lạnh lẽo cứ thế lặng lẽ dập tắt mọi tình cảm mãnh liệt ban nãy.

Tỉnh mộng.

"Anh đang làm gì vậy?"

Bên tai vang lên âm thanh lạnh như băng của Nhan Thời Oanh, Hạ Phồn Dịch lập tức thấy bối rối và hoảng hốt.

Kết cục của người thích cô trước kia, đến nay cậu vẫn nhớ như in. Cảnh tượng chẳng khác gì ác mộng kia như thể mũi băng nhọn đâm sâu vào ngực cậu, trong nháy mắt, đại não cậu chỉ còn một mảng trống rỗng.

Không được, không thể để cô biết được sự thật... Chi bằng cứ bịa đại một lý do nào đó, cậu không thể ngay cả tư cách làm bạn với cô cũng đánh mất được...

Hạ Phồn Dịch như thể bị điện giật thả cô ra, vì quá hoảng loạn nên nói năng cũng không lựa lời, "Xin, xin lỗi, ban nãy tôi nhầm em là Tần Thư Dao..."

Vừa nói xong cái tên kia, Hạ Phồn Dịch liền thấy ánh mắt cô đột nhiên lạnh băng.

Cô khẽ xoa khóe môi đã bị hôn đến son môi nhòe màu, cô đứng phắt dậy, vung tay tát thẳng vào má cậu.

Một cái tát giòn tan vang lên trong phòng, khiến cả gương mặt của Hạ Phồn Dịch đều nghiêng hẳn sang một bên.

Nhan Thời Oanh lại chẳng thèm nhìn cậu một cái, không chút do dự mở cửa xoay người bước ra ngoài.

Bên má Hạ Phồn Dịch vẫn còn đau rát, sau hồi lâu đứng ngẩn người, trong đầu cậu chỉ còn mấy chữ.

Xong rồi.

Cậu điên rồi, sao cậu lại dùng cái cớ nhảm nhí như thế được nhỉ...

Sự ảo não và không cam lòng dần chiếm trọn cả tâm trí cậu, sự đau đớn âm ỉ trên mặt như không ngừng nhắc nhở cậu ban nãy đã làm ra hành động hoang đường nhường nào.

Hạ Phồn Dịch im lặng đứng hồi lầu, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô cùng khó coi.

Cũng tốt đi... Vì như vậy ít nhất cũng giúp cậu có thể tiếp tục ở cạnh cô.

12/12/2023

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK