Mộ Triết mệt mỏi tựa đầu vào ghế, hơi thở đã có chút men say, điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết một nửa.
Chỉ vì một người tên Liễu Giai kia mà Hạ Bối lạnh nhạt với anh.
Điện thoại không nghe, tin nhắn không phản hồi, đến cửa nhà cũng không thèm mở.
Mộ Triết thở dài, anh không đáng tin đến nỗi ngay cả một cơ hội giải thích cũng không có sao?
Anh đưa mắt nhìn khung ảnh của ba mẹ: “Con phải làm sao đây? Hạ Bối… Con sợ mất cô ấy…”
Hạ Bối cong mình ở một góc giường, cô tựa đầu lên thành giường, đôi mắt ẩm ướt nhìn vào chiếc điện thoại vỡ vụn trên mặt đất.
Cô đúng thật là ngốc mà, vừa thấy người ta nói vài ba câu đường mật đã vội tin lấy tin để.
Chị gái đó là bạn gái anh? Trông cũng thật xinh đẹp…
–
Hạ Bối đứng trước gương trong nhà tắm, đôi mắt sưng húp thật thảm hại.
Cứ tưởng bản thân đã quá quen thuộc với những nỗi đau lòng nhưng xem ra cô đã lầm rồi.
Hôm qua không chỉ đau đớn đến ê ẩm cả người mà ngay cả khóc cũng khóc đến mức cạn kiệt sức lực.
Đây là lần tổn thương sâu sắc nhất từ trước đến giờ của Hạ Bối.
Hạ Bối mở vòi nước, liên tục dùng tay tạt nước lên mặt mình.
“Hạ Bối ơi là Hạ Bối, hãy tỉnh táo lại đi.
Người ta sẽ không bao giờ thuộc về mày đâu.
Đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa.”
Hạ Bối mở tủ lạnh ra, cô cười trừ, thật không thể hiểu nổi, liệu đây có đúng là tủ lạnh của một cô gái không vậy? Cô vào phòng cầm lấy ví tiền rồi rời khỏi nhà.
Vừa ra khỏi nhà đã gặp ngay Mộ Triết đứng trước cửa đợi.
Cơn buồn bã lập tức ập đến, Hạ Bối mím môi nhìn anh: “Anh chắn đường em rồi.”
Mộ Triết giữ lấy tay cô, giọng nói có chút buồn: “Hạ Bối, nghe anh giải thích đi.
Liễu Giai không phải bạn gái anh, anh chưa từng quen cô ta.”
Mặc dù mũi cô bị nghẹt do hôm qua khóc lóc nhưng Hạ Bối vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng trên người anh có mùi rượu rất đậm.
Anh ấy đã uống rượu cả một đêm sao?
“Anh không cần giải thích đâu.
Dù gì em và anh cũng đâu có là gì của nhau.”
“Hạ Bối… Lời anh nói em không còn tin tưởng nữa hay sao?”
Trái tim Hạ Bối khẽ nhói: “Em làm sao tin được? Chính mắt em nhìn thấy hai người ôm nhau, chính tai em nghe chị ấy nói bản thân là bạn gái của anh.
Sự thật rành rành như vậy, em có không tin thì cũng buộc lòng phải tin.”
“Hạ Bối…” Phải làm sao để nói rõ cho em ấy hiểu?
“Anh vào nhà nghỉ ngơi đi, trông anh có vẻ khá mệt mỏi.
Chuyện này chúng ta nói sau cũng được.”
“Anh không chờ được.” Anh ôm Hạ Bối vào lòng, anh muốn thấy một Hạ Bối tràn đầy năng lượng và tự tin có thừa khi đó chứ không muốn nhìn một Hạ Bối e dè, trầm tính như bây giờ: “Hạ Bối, đừng lảng tránh anh nữa.
Cho anh thêm cơ hội được không?”
“…” Hạ Bối nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười nhẹ: “Đợi sau này rồi tính ha? Bây giờ em không muốn gặp anh.”
Mộ Triết đau lòng nhìn Hạ Bối, thật sự thì anh cũng rất muốn nói rõ mọi chuyện cho Hạ Bối nghe nhưng anh lại rất sợ, sợ cô vì chuyện của mình mà bắt đầu căm ghét anh.
Dù sao thì quá khứ của anh cũng không mấy trong sạch, Hạ Bối mà biết hẳn là khinh thường anh lắm.
Hạ Bối nhanh đi vào thang máy, cô tựa người vào tường, hai tay nắm chặt phần áo ở ngực trái.
Làm sao đây, cô phải làm sao đây.
Nơi đó cứ đau nhức âm ỉ, nó làm cô rất khó chịu…
Cửa thang máy bước ra, Hạ Bối nhanh chóng lai đi nước mắt.
Mất mặt quá, sao cô lại có thể khóc lóc ở nơi đông người như này chứ?
“Chị xinh đẹp, sao chị khóc vậy ạ? Chị bị thất tình sao?”
Hạ Bối đỏ mặt, bộ trên mặt cô hiển thị rõ hai từ “thất tình” lắm sao?
“An An, sao con lại ăn nói như vậy? Mau xin lỗi chị đi.”
“An An xin lỗi chị ạ!”
“Xin lỗi em ha.
Nhóc con nhà chị thật không lễ phép rồi.”
“Dạ không sao đâu ạ.”
Hạ Bối đi đến siêu thị gần nhà, nói là đi siêu thị mua đồ nhưng Hạ Bối lại không biết nên mua thứ gì cả.
Cô tự cảm thấy bản thân thật thất bại, thân là con gái mà lại không am hiểu mấy về chuyện nấu nướng.
Hạ Bối từng học nấu ăn qua mạng nhưng tay chân vụng về nên món ăn cô nấu thường không được đẹp mắt và không được ngon cho lắm.
“Hạ Bối?”
“Viên Hạo?” Hạ Bối nhìn người kia, cậu ta sao lại đến Lạc Hà rồi?
Viên Hạ vui vẻ đi lại chỗ Hạ Bối nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sưng húp của cô liền hoảng hốt: “Hạ Bối, mắt cậu bị sao vậy?”
Hạ Bối cười trừ: “Không sao đâu.
Mấy hôm nay không ngủ đủ giấc nên mới vậy.
Mà sao lại đến Lạc Hà vậy? Không phải cậu đang học ở Hà Nam sao?”
“Đến thăm cậu không được sao? Cơ mà sao mình không gọi được cho cậu vậy?”
Nhắc mới nhớ, hôm qua vì anh gọi điện và nhắn tin quá nhiều nên Hạ Bối đã ném hỏng điện thoại rồi.
“Điện thoại bị hỏng chưa có dịp đi mua.” Cô cười trừ.
“Bây giờ đi luôn không? Mình mua cho cậu.”
“Không cần đâu.
Mình tự mua được.” Hạ Bối vội lắc đầu từ chối.
Cô cũng không phải loại thiếu thốn tiền bạc, cần gì phải đề cậu ấy mua cho?
Viên Hạo định nói lời gì đó nhưng chuông điện thoại lại vang lên.
Anh khó xử nhìn Hạ Bối: “Vậy hẹn cậu khi khác ha? Mình có việc phải đi rồi.”
Hạ Bối gật đầu đồng ý.
Cô nhìn theo bóng người Viên Hạo, nhìn thấy cậu ta đi lại chỗ cô gái ở đằng trước, khuôn miệng cô liền cong lên.
Trông bộ dạng vui vẻ của Viên Hạo hẳn cô gái đó là người yêu của cậu ấy rồi.
Đột nhiên trong lòng Hạ Bối lại cảm thấy có chút bất công.
Viên Hạo nhiều năm theo đuổi cô như vậy cuối cùng cũng đã tìm thấy người vừa ý.
Cũng nên chúc mừng cho cậu ta nhưng Hạ Bối lại cảm thấy có đôi chút ghen tỵ.
Cô cũng muốn mau chóng quên một người để có thể nhẹ lòng đến với người khác.
Liễu Giai đi vào khu siêu thị, vừa đi qua hàng rau thì thấy ai đó giống cô gái hôm qua.
Khuôn miệng khẽ nhếch lên, đi lại chỗ Hạ Bối.
“Cô là Hạ Bối?”
“…” Hạ Bối nhìn người kia, sao lại gặp chị ta lại ở đây?
Nhìn bộ dạng thảm hại của Hạ Bối, Liễu Giai thật sự rất hài lòng: “Nhìn đôi mắt này hẳn là cô đã khóc suốt cả đêm nhỉ?”
Hạ Bối lạnh lùng đáp trả: “Ừm, chị đoán đúng rồi đấy.
Xem ra tôi khóc rất vừa lòng chị.”
“…” Liễu Giai không ngờ Hạ Bối không những không bác bỏ mà còn lại hùa theo cô ta.
Hạ Bối không thèm đôi co với người kia, cô nhanh chóng đẩy xe mua hàng của mình đi.
“Hạ Bối, tôi xin cô, xin cô tránh xa Mộ Triết ra.
Tôi và anh ấy đã rất hạnh phúc nhưng từ khi có cô, anh ấy đã không còn quan tâm tôi nữa.”
Danh Sách Chương: