• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Xin lỗi anh vì em không đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh cũng như không đủ can đảm để bảo vệ chuyện tình của mình trước những phong ba bão táp…

Mẹ Hạ nhìn con gái, lòng bà có chút buồn phiền.

Bà biết Mộ Triết là một chàng trai tốt nhưng bà không muốn danh dự chồng bà bị bôi nhọ.
“Bối Bối, mẹ thấy con trai nhà chú Viên và con cũng có mối quan hệ thân thiết…”
“Mẹ muốn ghép đôi con với Viên Hạo?” Hạ Bối chắn ngang lời mẹ, giọng nói tức giận: “Con sẽ không bao giờ nghe lời ba mẹ nữa!”
Hạ Bối rời khỏi phòng bếp, cô muốn đến bên cạnh, bảo vệ anh trước mặt ba mình.

Con trai người có tội thì sẽ không nhận được tình yêu sao? Trên đời này làm gì có chuyện nực cười đến như vậy?
Đứng trước bầu không khí căng thẳng, Hạ Bối lên tiếng gọi ba mình nhưng ông ấy lại không thèm để tâm cô.

Rốt cuộc bọn họ đã nói những gì vậy?
Ba Hạ nhìn Mộ Triết, giọng nói lạnh lùng: “Tôi nói ít mong cậu hiểu nhiều.

Tôi mong lần sau cậu ghé nhà vẫn là thân phận bạn của Sáng Dương.”
“Ba..

Ba nói cái gì vậy?” Hạ Bối tức giận: “Anh ấy…”
“Hạ Bối!” Mộ Triết lên tiếng.

Anh nhìn cô, khẽ cười: “Bây giờ anh phải về.


Lần sau gặp em ha?”
“…” Đáy lòng cô khó chịu, nặng nề gật đầu đáp trả anh: “Em tiễn anh ra cổng…”
“Ừm.”
Hạ Bối nhìn ba, cố gắng kiềm chế cơn giận.

Hẳn là vừa rồi ba cô đã nói ra nhiều lời khó nghe lắm…
Đứng trước cổng nhà, Hạ Bối cầm lấy bàn tay anh.

Thời tiết se lạnh càng làm tay anh lạnh lẽo hơn.
“Mộ Triết…”
“Sao em lại khóc rồi?” Anh cười trừ, đưa tay lau khô nước mắt trên mặt cô.

Anh xoa đầu cô, nhẹ giọng an ủi: “Nín đi, đừng khóc! Hạ Bối ngoan nào, ngoan anh thương!”
Hạ Bối cắn chặt môi mình, ngăn chặn dòng cảm xúc.

Cô ôm anh, một cái ôm thật chặt.

Cô sợ, sợ rằng nếu như buông tay ra thì anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình.
“Em xin lỗi… Mộ Triết, em thật sự xin lỗi…”
“…” Nghe tiếng khóc của Hạ Bối, lòng anh càng não nề hơn.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, khẽ cười: “Bộ em đã làm gì có lỗi với anh sao? Hay là em yêu người khác rồi?”
Hạ Bối đánh nhẹ vào ngực anh: “Anh bị hâm sao? Giờ này mà cũng còn nói đùa được…”
“Vậy thì em xin lỗi anh làm gì? Em rõ ràng đâu có lỗi?”
Hạ Bối buông anh ra, nhìn anh khẽ lắc đầu: “Rõ ràng em có lỗi.

Có lỗi vì đã để anh một mình ở đó nghe ba em buông lời trách móc.

Đáng lý ra em nên ở đó để bảo vệ anh…”
“Là do anh đến thăm nhà không đúng dịp.

Là do anh chưa đủ khả năng kinh tế nên ba em mới không dám giao em cho anh thôi.” Anh ngừng lại vào giây: “Hạ Bối đợi anh cố gắng kiếm thật nhiều tiền… Anh kiếm được tiền sẽ đến nhà rước em về làm vợ, có được không?”
“…” Cô nặng nề gật đầu.

Rõ ràng vấn đề không phải nằm ở chuyện kinh tế…
Mộ Triết nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ cười: “Vậy anh về ha? Về đến khách sạn sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Dạ…”
Hạ Bối đi vào nhà, khuôn mặt buồn bã cùng đôi mắt ướt nhòe.

Ba Hạ nhìn con gái, hàng lông mày nhíu lại: “Con buồn bã cái gì?”
“…” Hạ Bối nhìn ba, hai tay nắm chặt lại: “Sao con có thể không buồn cho được? Vì chuyện đó mà cấm cản tụi con… Ba không thấy bản thân mình quá đáng hay sao?”
“Tuy ba cậu ta không vướng tội giết người nhưng cũng mang tội tham nhũng.

Con chọn bạn trai thì cũng phải nhìn sao cho hợp với chức vụ của ba chứ?”
Hạ Bối tức giận: “Chức vụ anh ấy cũng là trưởng phòng bộ phận kỹ thuật phần mềm.

Tài chính kinh tế cũng không kém cạnh ai.

Chỉ vì một chút chuyện cũ mà ba lại đối xử với anh ấy như vậy sao?”
“Con vì cậu ta mà cãi lời ba?”
“…” Hạ Bối hậm hực, chạy thẳng một mạch lên phòng.

Cô nhốt mình ở bên trong, lủi thủi ngồi vào góc phòng khóc một mình.

Mộ Triết ngã người lên ghế, mệt mỏi tựa lưng vừa ghế.

Anh nhớ lại những lời nói vừa rồi của ba Hạ Bối, trong lòng liền đau nhói từng cơn.

Phải làm thế nào mới có thể thuyết phục được ba mẹ Hạ Bối? Phải làm sao để họ chịu gat Hạ Bối cho anh đây?
Chuông điện thoại vang lên, Mộ Triết nhanh chóng nghe máy.
“Anh nghe đây!”
“Mộ Triết… Chúng ta bỏ trốn đi!”
“…” Anh bất ngờ, bất ngờ vì không nghĩ là Hạ Bối sẽ nói ra câu nói này.

Anh thở dài: “Hạ Bối, nghe lời anh, đừng quan tâm mọi chuyện.


Lần này anh đến không phải lúc, lần sau sẽ đến thưa chuyện với cô chú…”
Hạ Bối khóc nức nở: “Mộ Triết, em không thể chịu được, em thật sự không thể nào chịu được… Thật sự rất đau… Tại sao tụi mình lại khổ như vậy? Tại sao lại gặp phải những chuyện khó khăn đến như vậy?”
“…” Mộ Triết im lặng, nghe tiếng khóc của Hạ Bối, lòng anh đau đớn như thể bị ngàn kim đâm phải.

Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Hạ Bối ngoan nào.

Anh không phải tuýp người dễ bỏ cuộc.

Mặt anh rất dày, lần sau anh sẽ lại đến nhà em thưa chuyện với ba mẹ em tiếp ha?”
“Nhưng ba em bảo…”
“Hạ Bối tin anh không?”
“… Em tin!” Hạ Bối sụt sùi.
Anh cười cười: “Vậy là được rồi! Em chỉ cần ngồi đó đợi ngày anh đến rước thôi.

Mọi chuyện có anh lo cả rồi.

Ngoan, đừng khóc!”
“Mộ Triết… Em không ngại bỏ trốn cùng anh đâu.”
“Hạ Bối, anh không muốn cùng em bỏ trốn vì làm như vậy sẽ rất thiệt thòi cho em.

Anh muốn đường đường chính chính cưới em về làm vợ, vì anh muốn cả thế giới phải công nhận chuyện tình của tụi mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK