Hán tử nhà nông cái gì không có, chứ một thân sức khoẻ lúc nào cũng đầy.
Lại nói nếu có cái cày kia, canh tác vụ xuân sẽ nhanh hơn nhiều, thôn dân cũng có nhiều thời gian tới hỗ trợ hơn.
Người Triệu gia lắc đầu, mời người tới làm công nào có chuyện không trả tiền? Bọn họ cũng không phải địa chủ phong kiến, ức hiếp những nông dân cổ đại chất phác.
Thôn trưởng thấy thế, cũng nhịn không được xúc động.
Thật sự là thần tiên tốt, những vị đại lão gia trước kia thường là có chút địa vị, ai mà không vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ? Ai có thể tốt bụng như các tiên nhân?
Trần tú tài bên cạnh nhẹ nhàng lắc đầu, ở dưới bàn ăn nhẹ nhàng kéo tay áo thôn trưởng, thấp giọng nói: "Thôn trưởng, đừng khóc, bình tĩnh một chút."
Nhìn xem thôn trưởng kích động thành bộ dáng gì? Hiện tại vừa khóc vừa cười, điều này ở trước mặt tiên nhân chính là không có chừng mực.
Vẫn là tú tài hắn điều chỉnh tốt!
Triệu Chí Dân thấy thôn trưởng rơi lệ, cũng biết cuộc sống của nông dân cổ đại rất thê thảm, đưa tay lấy ra hai tờ khăn giấy, "Đây, cầm lấy.
Lau đi.”
Tờ giấy này nhất thời hấp dẫn sự chú ý của Trần tú tài, hắn lập tức nhìn qua.
Tờ giấy kia vuông vắn, tương đối trắng, hai bên còn có hoa văn xinh đẹp, chỉ là so với bản vẽ cái cày của Lý A Quý thì có chút mềm mại hơn.
Trần tú tài nôn nóng, vội hỏi: "Xin hỏi tiên nhân, đây chính là giấy?"
Người Triệu gia gật đầu, giấy là một trong tứ đại phát minh của người cổ đại, điều này ai mà không biết?
Trần tú tài kích động đến cả người run rẩy, quả thật đúng như hắn phỏng đoán, thần vật này tên là giấy, có thể dùng để làm viết văn!
Giấy này cầm trong lòng bàn tay một chút trọng lượng cũng không có, mà thẻ trúc kia không chỉ nặng hơn mà còn rất dễ bẻ gãy.
Đây không phải thần vật thì là cái gì?
Triệu Hi nhất thời có suy đoán: "Chẳng lẽ...!các ngươi bây giờ dùng thẻ tre để viết?" Rốt cuộc sự phát triển của triều Thiên Khải kém đến mức nào đây...
Trần tú tài gật đầu, dư quang thoáng nhìn thôn trưởng nhận lấy hai tờ giấy kia, lại thật sự muốn dùng để lau nước mắt nước mũi?
Trần tú tài đột nhiên hướng về phía thôn trưởng hét lớn một tiếng: "Không thể lau!”
Thôn trưởng lúc này nước mắt nước mũi vẫn đầy mặt, sợ tới mức ngu ngơ nhìn Trần tú tài kích động: "A?"
Trần tú tài cầm lấy hai tờ giấy kia, hai tay nâng lên, vô cùng đau đớn nói: "Đây là thần vật có thể viết chữ a, vô cùng trân quý, sao có thể dùng để lau nước mắt nước mũi?"
Triệu Húc nhịn không được xen vào: "Cái đó...!một ngày ta có thể dùng nửa hộp."
Trần tú tài kinh ngạc kêu lên: "Cái gì???"
Thôn trưởng mắt thấy Trần tú tài cả kinh thì gân xanh nhảy dựng, trong lòng đánh giá: Ngươi so với ta còn không bình tĩnh hơn được không?
Thần vật quý như vậy lại bị lãng phí thế này sao? Trần tú tài cầm trên tay hai tờ khăn giấy trắng tinh mà đau lòng khôn xiết.
Bình thường Trần Húc thật sự dùng rất nhiều khăn giấy.
Bởi hắn là người yêu vận động nhưng khổ nỗi lại hay đổ mồ hôi, nên hắn rất thích dùng khăn giấy để lau mồ hôi.
Sau khi xuyên qua đã bớt dùng đi rồi nhưng tóm lại vẫn khá hao phí.
Lượng khăn giấy trong biệt thự mặc dù không ít nhưng cũng không có quá nhiều, có những ngày dùng hết sạch.
Trong lòng Triệu Chí Dân âm thầm hạ quyết tâm bắt đầu từ tối nay sẽ bắt đầu tiết kiệm khăn giấy.
Nếu không cứ đà này khăn giấy sẽ sớm bị dùng sạch cho mà coi!
Triệu Hi âm thầm ghi lại hạng mục làm giấy ở trang đầu của cuốn nhật ký sinh tồn thời cổ đại, mỉm cười nhìn Trần tú tài đang tiếc hùi hụi đưa hai tờ khăn giấy kia cho thôn trưởng lau nước mắt nước mũi: “Nếu ngươi thích giấy như vậy thì lát nữa ta đưa ngươi giấy có thể dùng để ghi chép.”
Triệu Hi vốn là một học bá thường xuyên được trường học khen thưởng.
Phần thưởng của trường chủ yếu là đồ dùng học tập như bút máy, vở ghi, compa, gôm tẩy, nhiều đến mức nàng dùng không hết.
Trùng hợp trong cặp nàng bây giờ cũng còn vài quyển vở mới tinh.
Danh Sách Chương: