Tiểu quản gia Đại Bảo tuyên bố mở khóa, Triệu Hi vui vẻ hoan hô, rảo bước tới toilet công cộng trên tầng hai.
Quả nhiên cái khóa mạ vàng treo ở tay nắm cửa đã biến mất.
Triệu Hi đẩy cửa bước vào, nhìn dụng cụ rửa mặt mới tinh trên bồn rửa tay, khăn mặt mềm mại treo trên giá khăn sạch sẽ, còn có bồn cầu xả nước hiện đại với vòi phun nước bên trong, hạnh phúc ngập tràn trong tâm trí!
Cuối cùng cũng không cần phải dắt chó đi dạo vào ban đêm nữa, cuối cùng cũng được tắm rửa thoải mái, mặc dù không có bồn tắm ngâm mình cũng không sao.
Triệu Hi đã phải chịu ở bẩn đun nước nóng lau người mấy ngày trời, giờ phút này cảm động đến phát khóc, xuyên qua thế này mới hạnh phúc chứ.
Triệu Hi dứt khoát quyết định đi tắm trước đã rồi tính sau!
Triệu Hi lấy xiêm y Lý thị mua cho nàng lần trước, chuẩn bị tắm xong rồi khoác tạm.
Nàng vào toilet khóa chặt cửa lại, mở vòi hoa sen tắm rửa dưới vòi nước nóng.
Mấy người Triệu Chí Dân biết Triệu Hi là người ưa sạch sẽ, đoán chắc hiện tại nàng đang tắm rửa.
Bọn họ nhờ Đại Bảo mở khóa kho hạt giống tốt, kích động tới kho hàng lấy hạt giống ra.
Tiêu Thính Vân đơn độc đứng dưới hành lang sáng đèn, hắn ngửa đầu híp mắt nhìn ngọn đèn le lói, bốn bề đều im lìm như mọi ngày.
Hắn đã mất đi kí ức của mình nên không biết tại sao thính lực của bản thân lại tốt hơn người khác rất nhiều.
Tiếng nước chảy liên tục không dứt.
Tiêu Thính Vân chậm rãi tiến về gian phòng trong góc tầng hai, hắn nhớ rõ các gian phòng nơi này đều bị khóa hết rồi, tại sao đột nhiên có thể đi vào.
Tiếng nước chảy bên trong càng lúc càng rõ.
Tiêu Thính Vân giơ tay lên gõ cửa, trầm giọng hỏi: “Triệu cô nương ở trong đó sao? Ngươi có sao không? Có cần giúp gì không?”
Không có ai trả lời.
Hắn nhíu mày, giơ tay lên gõ tiếp, vẫn không có ai đáp lại.
Hắn đang định đi tìm cha mẹ nàng thì cửa đột ngột mở ra.
Một luồng hơi nóng từ bên trong ập vào mặt hắn.
Trong hơi nước mù mịt hiện ra một người nữ nhi mặc xiêm y dành cho thiếu nữ chưa chồng thời Thiên Khải, mái tóc dài đen như mực nhỏ nước tí tách, làn da còn đọng nước hơi ửng đỏ.
Triệu Hi: “Có việc gì không?”
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Tiêu Thính Vân va phải Triệu Hi, gương mặt vốn lạnh lùng có chút kinh ngạc, khuôn mặt tuấn mỹ không tự chủ mà đỏ ửng: “Ta…ta…” Ai mà ngờ được cô nương đây lại đang tắm rửa cơ chứ?!
Tiêu Thính Vân nhíu mày, tựa như nghe thấy tiếng động kỳ lạ gì đó, hắn đi về phía cửa sổ tầng hai, bình tĩnh nói: “Bên ngoài hình như có động tĩnh, trước hết để ta xuống xem xét, ngươi đừng xuống vội.”
Trên vai Triệu Hi khoác một cái khăn lông, tóc đen nhỏ nước vào khăn, có chút lo sợ bất an.
Trước đừng nói phía sau núi có sài lang hổ báo gì hay không, riêng vấn đề trị an ở triều Thiên Khải khiến nàng đã không dám tin cậy.
Một tòa nhà lớn như vậy nằm ở chân núi, cũng không có thủ vệ gì, nếu là có kẻ to gan tới, ai biết hắn có dám lẻn vào hay không?
Triệu Hi vốn định nghe lời Tiêu Thính Vân không vội đi xuống, nhưng Tiêu Thính Vân vừa mới đi được một lúc, ánh đèn trước mắt Triệu Hi đã nhấp nháy không ngừng, giống như mạch điện của biệt thự có vấn đề.
Hiện tại toàn bộ điện nước khí gas của biệt thự đều do quản gia Đại Bảo quản lý, mỗi ngày chỉ cần cung cấp đủ điểm, trước giờ đều là ngày đêm không ngừng, tại sao hôm nay tự nhiên lại chập mạch?
Đầu óc Triệu Hi nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sờ soạng tìm thấy tay vịn liền theo đó chạy xuống ra cửa chính.
Vừa ra cửa, toàn bộ đèn xung quanh đều tắt, bốn phía đen kịt.
Triệu Hi nương theo ánh trăng sáng ngời, mơ hồ thấy có một bóng dáng màu xám nằm trên con đường nhỏ trải đá dẫn đến nhà chính, đèn trên đường đều đã tắt.
Triệu Hi thấy Tiêu Thính Vân tiến lên muốn bắt tên trộm kia, cả kinh hô to một tiếng: "Đừng đụng vào hắn!"
Tiêu Thính Vân khựng lại, một mùi hoa nhàn nhạt theo gió đêm mát mẻ tiến vào xoang mũi của hắn, bàn tay nhỏ bé tinh tế mang theo bọt nước đột nhiên túm lấy cổ tay hắn, kéo hắn về phía sau, Tiêu Thính Vân hoảng hốt, gương mặt vừa mới vất vả mới hết đỏ lại không chịu khống chế mà hồng lên.
Danh Sách Chương: