• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh đèn mờ ảo, một nam một nữ dùng ánh mắt chống đối lẫn nhau. Tiểu Băng vẫn ngoan cố không chịu hé bất cứ lời nào với Thiên, điều này làm anh hết sức khó chịu. Sao bây giờ anh mới phát hiện cô lì lợm đến thế? Nhưng mà không sao, hờ hờ, để xem cô giấu anh được bao lâu. Thỏ sao mà thắng được sói cơ chứ?

"Thế nào? Em có nói không?" Thiên dùng một tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mình. Đối mặt với đôi mắt sắc như dao kia, Tiểu Băng bất giác rùng mình một cái. Tuy nhiên, cô vẫn kiên quyết mím chặt môi.

"Tại sao?" Anh bỗng gục đầu vào vai cô, trong giọng nói tràn đầy bất lực, "Rốt cuộc anh đã làm gì sai? Em nói đi, anh sẽ sửa mà. Anh hứa."

Đến lúc này thì Thiên chẳng còn quan trọng hình tượng của bản thân nữa. Anh chỉ cần cô đừng lạnh lùng với anh như thế, cũng đừng nhận người khác là bạn trai. Anh thật sự rất đau lòng!

Thấy anh như vậy, tim cô đột nhiên nhói lên, nước mắt từ đâu bỗng tuôn ra ồ ạt như thác. Tiểu Băng nấc lên trong lòng anh, hai tay bỗng vươn ra ôm chầm lấy Thiên, siết thật chặt.

Cô cũng đau lòng lắm chứ! Cảm giác nhìn người mình yêu ôm người khác, nó giống như hàng ngàn, hàng vạn mũi tên đâm mạnh vào tim cô vậy.

"Nói anh nghe đi, có chuyện gì xảy ra với em?" Một tay Thiên luồn vào mái tóc mềm, tay còn lại đưa xuống eo cô, ghì chặt Tiểu Băng vào lòng mình. Nước mắt của cô thấm vào áo anh, âm ấm.

"Anh phải nói thật cho em biết." Tiểu Băng ngừng khóc, hít mũi một cái thật mạnh rồi ngước lên nhìn Thiên, "Anh và chị Linh có phải một đôi không?"

"Không! Em nghe ở đâu cái tin đồn đó vậy? Anh phải xử tên nào dám đồn bậy mới được!"

"Vậy sao hôm qua hai người lại hôn nhau trong phòng anh?"

"Hôn nhau?" Thiên khẽ nheo mắt, "Làm gì có? Đúng là hôm qua Linh có đến nhà thăm ba mẹ anh, rồi tiện thể lên phòng anh mượn mấy cuốn vở. Nhưng tuyệt đối không hề có chuyện anh và cô ấy hôn nhau."

Giọng anh đến mấy phần là sự khẳng định chắc chắn, Tiểu Băng dù có muốn nghi ngờ thêm thì cũng không nỡ nữa. Nhưng còn tấm ảnh hôm qua? Đó rõ ràng là nam nữ ôm nhau mà? Thậm chí cả hai còn dựa sát vào nhau... Tiểu Băng thật sự muốn đưa ảnh cho anh xem, nhưng cô lại sợ... Lỡ như anh đang nói dối cô thì sao? Sẽ đau lòng lắm!

Hơn nữa... cô tin anh. Cô tin vào Thiên, tin vào sự lựa chọn của bản thân mình. Anh ấy tuyệt đối không phải loại người lăng nhăng, có bạn gái mà không dám nhận đâu.

Thấy Tiểu Băng cúi đầu nghĩ ngợi, Thiên khẽ thở dài: "Sao thế? Em không tin anh?"

"Không, em tin mà. Em xin lỗi anh."

"Sao lại xin lỗi anh?"

"Vì chuyện sáng nay ạ..."

"Hờ hờ." Anh bỗng bật cười hai tiếng quái đản rồi lại ép sát Tiểu Băng vào tường, thì thầm bên tai cô bằng giọng trầm khàn ma mị, "Anh không tha thứ cho em..."

"Em..."

"Trừ phi, em hôn anh một cái."

Tiểu Băng mở lớn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú pha chút tinh nghịch trước mặt, hết sức kiềm chế cảm giác muốn đánh anh một cái. Vô sỉ! Yêu cầu gì quá đáng thế? Có biết cô là con gái nhà lành hay không?

Tiểu Băng hung dữ trừng mắt với anh, thế nhưng người nào đó thì lại vô cùng ung dung, khẽ huýt sáo trêu chọc cô. Đứng trước nam nhân độ mặt dày đẳng cấp cao thế này, cô cũng đành chịu thua, nhón chân lên hôn chụt vào má anh.

Thiên thất vọng bĩu bĩu môi: "Chỉ có thế thôi à?"

"Anh còn muốn thế nào nữa!" Tiểu Băng đỏ mặt, tức khí hét toáng lên. Sao thế giới lại tồn tại cái người không biết xấu hổ này cơ chứ!?

"Ha ha, thôi được rồi, không đùa nữa. Lớp em tập kịch thế nào rồi?"

"Vẫn ổn. Chỉ có một chuyện..."

"Là gì thế?" Thiên đút hai tay vào túi quần, "Anh giúp được không?"

"Em với hoàng tử... phải... hôn thật."

Tiểu Băng càng nói càng nhỏ, hai từ cuối cùng gần như mất hút. Cơ mà Thiên nhà ta lại tai thính mắt tinh, đương nhiên là không bỏ sót bất kỳ một từ nào, vì vậy nên gương mặt anh lập tức tối sầm lại. Anh dùng ánh mắt sắc như dao nhìn cô: "Hôn thật?"

"Vâng, cậu ta nói nếu không làm vậy sẽ không diễn, mà hết thời gian rồi, lớp em không thể chọn người mới được nữa." Tiểu Băng thật thà giải thích, không để ý rằng ánh mắt ai đó ngày càng tối lại.

"Em đồng ý sao?"

"Em có lựa chọn nào khác sao?"

Cô vừa dứt lời, Thiên liền lập tức ỉu xìu: "Anh đã định tha cho em."

"Dạ?"

Tiểu Băng nghe không rõ anh nói gì, ngẩng đầu lên tính hỏi lại, không ngờ trước mắt đột nhiên tối sầm. Anh nâng mặt cô lên, áp môi mình lên môi cô, ngăn chặn mọi câu thắc mắc mà cô muốn nói. Không khí về đêm ngày càng lạnh, thế nhưng cõi lòng của cả hai lúc này lại như được sưởi ấm. Trăng trên bầu trời sáng vằng vặc, ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ lấy cặp đôi nào đó, thoạt nhìn trông vô cùng hạnh phúc.

Khoảng hai phút sau, Thiên chủ động rời khỏi môi cô, hai tay vòng lên ôm lấy Tiểu Băng một lần nữa. Anh xoa xoa đầu cô: "Từ chối đi, được không? Anh không muốn nhìn thấy em bị người khác hôn."

"Em sẽ thử." Tiểu Băng hạnh phúc dụi đầu vào bờ ngực vững chãi của anh, mỉm cười vui vẻ.

Cuối cùng thì vấn đề của bọn họ cũng được giải quyết rồi, tuy rằng không phải là triệt để, nhưng ít nhất thì cô cũng không cần giận anh nữa. Cả ngày không được nói chuyện với anh, cô thật sự buồn muốn xỉu rồi! Hu hu...

Còn Thiên, anh biết rằng Tiểu Băng vẫn còn giấu anh cái gì đó. Nhưng không quan trọng. Anh chỉ cần cô tin anh, vậy là đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK