• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyện vọng của Tần Phỉ không hẳn đều là nói đùa, nhưng là nửa thật nửa giả, có rất nhiều lời thật lòng cũng được cất giấu bên trong lời nói dối. Người khác không hiểu nhưng Hành Tri Chỉ hiểu rất rõ. Đợi trái tim của cô trở nên nồng nhiệt hơn, sắp đến lúc chia tay cũng ngày càng trân quý.

Qua tiệc tất niên, ngoại trừ một buổi catwalk ra, Tần Phỉ không còn được sắp xếp công việc nào khác nữa. Cô trở nên rảnh rỗi, lười nhác nằm ở nhà. Hạng mục của Hành Tri Chỉ cũng đến giai đoạn bàn giao cuối cùng rồi, bận rộn một khoảng thời gian cuối cùng đã bàn giao xong tất cả công việc trước ngày tết ông Táo, thành công rút lui khỏi hạng mục.

Hai người đều trở nên rảnh rỗi, vừa hay có thể ngọt ngào bên nhau mọi lúc.

Ánh mặt trời mùa đông hệt như cây mây bò vào trong phòng thông qua kẽ hở của rèm cửa sổ, chiếu rọi từng chút lên giường, nghịch ngợm chiếu ngay lên khuôn mặt trắng trẻo của cô. Tần Phỉ giơ tay che mắt, nhưng không cách nào che đi hết ánh mặt trời, cô không vui hậm hừ một tiếng rồi xoay người, rúc vào lòng Hành Tri Chỉ theo bản năng. Tối qua hai người làm hơi quá, Hành Tri Chỉ còn chưa mở mắt, ôm lấy cô, vỗ lưng an ủi rồi ngủ tiếp. Tần Phỉ cũng muốn ngủ tiếp, nhưng khi cô nhắm mắt lại chính là cơn ác mộng nửa tỉnh nửa mơ, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, nên cô dứt khoát mở mắt ra, không ngủ nữa.

Chuyện này thường xảy ra trước đây, cô thầm nghĩ sao lại đến tết nữa rồi?

Tần Phỉ thầm thở dài, chậm rãi mở mắt, trong mắt là vẻ khó chịu và lười biếng khi mới tỉnh lại. Cô nhìn người đàn ông ôm mình đang ngủ say sưa, nhịp tim dần ổn định, cảm xúc cũng từ từ bình tĩnh lại.

Màu da của Hành Tri Chỉ trắng trẻo rất hiếm có trong đám đàn ông, mặt đỏ cũng vô cùng rõ ràng. Anh là một người đàn ông gần ba mươi tuổi rồi nhưng vẻ mặt lại trong sáng và non nớt, trông còn giống một chàng trai mới lớn. Mấy hôm trước truyền thông chụp được ảnh của bọn họ, trực tiếp đặt tựa đề “trâu già gặm cỏ non”, làm cô tức giận xoa mặt anh, chỉ hận không thể xoa ra thêm vài vết nhăn nữa. Cô chẳng qua cũng chỉ lớn hơn anh ba tuổi, làm gì rõ ràng như thế. Chỉ là nhìn dáng vẻ ấm ức để mặc cô giày vò của anh, lực tay lập tức buông lỏng, trượt thẳng xuống dưới, đi bắt nạt nơi yếu đuối hơn cả mặt của anh.

Tần Phỉ đang nhập tâm suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên. Cô sờ điện thoại, ghé sát bên tai Hành Tri Chỉ nói: “Điện thoại của chị anh.”

Hành Tri Chỉ giở tính khí con nít, không chịu mở mắt, ôm lấy cô “ừ” một tiếng. Tần Phỉ nhấn nút nghe giùm anh, không cần bỏ sát bên tai thì giọng nói lớn tiếng của Hành Tri Túc đã đạt đến hiệu quả của mở loa ngoài rồi.

“Hành Tri Chỉ, em mau về nhà cho chị, con chó chân ngắn này lấy ở đâu thì trả về đó. Bàn và sofa đều bị nó gặm nát rồi. Hiện giờ mẹ đang ở bên bờ vực sụp đổ, em mà còn không về đưa nó đi, bữa ăn tiếp theo chính là canh thịt chó rồi.”

“... Hu hu hu, đừng đưa Meo Một Tiếng của con đi mà…” Tiếng khóc của Nha Nha cũng truyền tới.

Hành Tri Chỉ hoàn toàn tỉnh táo, anh xoa mi tâm, khàn giọng đồng ý: “Lát nữa em về.” Không đợi bên kia lên tiếng mà trực tiếp cúp máy. Lúc mua chó anh đã đoán được sẽ có ngày hôm nay rồi, nhưng lại không nhịn được cú tấn công bằng nước mắt của cô nhóc kia, thật là tự gây phiền phức cho mình.

Anh vứt điện thoại, ư ư a a ôm lấy Tần Phỉ làm nũng, giống hệt như chú chó con mới tỉnh dậy.

“Chân ngắn gây chuyện rồi?” Tần Phỉ ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay ma sát những sợi râu mới mọc dưới cằm của anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hành Tri Chỉ khẽ thở dài, nắm lấy tay cô đặt bên môi hôn một cái: “Nó sắp thành canh thịt chó rồi.” Anh nói xong thì tay ôm lấy cô siết chặt hơn: “Vốn dĩ anh muốn ở bên em một ngày, nào ngờ con chó ngốc nghếch kia lại gây chuyện rồi.”

Hai ngày nữa chính là giao thừa, e rằng phải qua tết hai người mới gặp lại nhau. Mà ăn tết xong cũng chỉ còn vài ngày nữa là anh rời đi rồi.

“Thật muốn nhét em vào trong túi áo mang đi.” Hành Tri Chỉ không chút che đậy sự lưu luyến của mình.

Trái tim Tần Phỉ hơi rung, khóe môi cong lên, quấn chắn, trở người leo lên người anh. Động tác này khiến cô cảm nhận được di chứng quậy phá tối qua, cả người đều đau nhức. Cô chau mày nhưng vẫn cắn răng, nhấc cằm anh nói: “Nhét em vào trong túi áo có hơi khó, nhưng anh có thể nhân bây giờ giao nộp hết lương thực mấy bữa nay lên trước.”

Hành Tri Chỉ nhìn dáng vẻ gắng gượng giở trò lưu manh của cô không biết nên khóc hay nên cười. Cánh tay đang ôm cô vỗ nhẹ một cái lên mông cô, mặt ửng đỏ: “Cho dù em còn có thể nhận được thì anh cũng không nộp được nữa.”

“Cạn kiệt lương thực rồi?” Tần Phỉ cười cợt, nhìn dáng vẻ đáng thương muốn trừng mắt nhưng lại bất lực thở dài của anh, cuối cùng cô không kìm được mà cười ra tiếng, nằm trên người, hôn lên môi anh: “Sao anh có thể đáng yêu như vậy.”

“Đáng yêu như vậy mà em còn bắt nạt anh?” Hành Tri Chỉ ấm ức oán trách, nhưng cánh tay lại ôm chặt lấy cô, không nỡ buông ra.

Nhưng để không cho Meo Một Tiếng trở thành canh thịt chó, Hành Tri Chỉ vẫn buông người trong lòng ra, bịn rịn trở về nhà.

“Ái chà, hóa ra cậu chủ còn biết đường về nhà à! Mẹ còn tưởng con quên cửa nhà nằm đâu rồi chứ!” Mẹ Hành nói chuyện quái giở, thấy anh về nhà một mình, vẫn không nguội lòng mà ló đầu nhìn, rồi bất lực mắng: “Ra ngoài nhiều ngày như vậy, ngay cả người cũng không dẫn về?”

“Năm sau, con đảm bảo tết năm sau sẽ dẫn về cho mẹ.” Hành Tri Chỉ ngồi bên cạnh mẹ, đưa tay đảm bảo. Đáng tiếc mẹ Hành không hề mắc lừa, vỗ một cái bốp lên tay anh, tức giận mắng: “Có cái rắm!”

“Đừng tưởng mẹ không biết qua tết con lại đi làm nhiệm vụ rồi!” Mẹ Hành ném tài liệu nhìn thấy trong lúc dọn dẹp phòng anh lên bàn: “Đừng nói với mẹ là năm sau con định dẫn người ở Xu-đan về nhà!”

Hành Tri Chỉ nhìn tài liệu, tim rơi lộp độp. Vốn dĩ anh không giỏi trong việc nói dối, lúc này bị vạch trần ngay tại chỗ, mặt mũi trở nên đỏ bừng lúng túng: “Mẹ, con…”

“Con ra đây với mẹ.” Mẹ Hành đứng dậy đi ra ngoài, Hành Tri Chỉ vội vàng đi theo, ra khỏi tứ hợp viện. Hành Tri Túc đang bỏ vật dụng dùng để tảo mộ lên xe.

Mẹ Hành lên xe, Hành Tri Chỉ ghé sát chị gái hỏi: “Chuyện gì thế?”

Hành Tri Túc trừng mắt với anh, nhỏ giọng nói: “Câu này không phải nên là chị hỏi em sao? Mang chó chân ngắn về đã đủ để mẹ mắng một trận rồi. Sáng sớm nay lại nhìn thấy kế hoạch đi Xu-đan của em, bà ấy như sắp điên lên, kêu la muốn đi gặp bố. Chị nghĩ dù sao cũng phải đi tảo mộ bố, bà ấy muốn đi thì đi chung với bà ấy một chuyến. Lát nữa, dù bà ấy có nói gì, em cũng nhịn cho chị. Đầu năm đầu tháng, nếu em chọc giận khiến bà ấy đổ bệnh, chị sẽ đi tìm lãnh đạo của em, xem ai còn dám phê duyệt đơn của em nữa không.”

“Chị, chị làm vậy là lạm dụng chức quyền đó.”

“Vì sự hòa thuận trong gia đình của mình, chị thà phạm lỗi sai.” Hành Tri Túc nói xong, xách chậu hoa lên xe. Hành Tri Chỉ thở dài, xị mặt lên theo. Trên đường đi tới nghĩa trang, trong xe im lặng, hai chị em muốn nói gì đó, nhưng mấy lần há miệng rồi đều ngậm lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghĩa trang vào mùa đông vô cùng vắng vẻ và yên ắng, từng bia mộ được xếp thẳng hàng, chất chứa nỗi nhớ nhung và gửi gắm của người sống. Tảo mộ trước tết chính là truyền thống của nhà họ Hành. Mẹ Hành đích thân lau bụi trên bia mộ, vừa lau vừa kể lể chuyện nhỏ trong nhà, đương nhiên không sót việc tố cáo Hành Tri Chỉ. Cũng như khi bố Hành còn sống, mỗi năm nghỉ phép ông sẽ ngồi trên sofa đọc báo, mẹ Hành dọn dẹp nhà cửa, kể lể tố cáo hai chị em. Bố Hành càng nghe càng tức, không kìm được mà tóm lấy hai chị em bắt đi ra sân phạt đứng, còn không thì bắt hai người viết chữ một ngày, đến tối cánh tay mỏi nhừ không nhấc lên được.

Đáng tiếc, bây giờ không còn ai phạt bọn họ nữa rồi.

“Nó lớn rồi, lời tôi nói không còn tác dụng nữa. Nếu như ông chưa đầu thai thì dành thời gian về dạy dỗ nó một trận đi, báo mộng mắng nó cũng được…”

“Mẹ, mẹ nói nghe ghê quá rồi. Cho dù bố chưa đầu thai, ở bên dưới chắc cũng rất bận rộn, đừng làm phiền bố nữa.” Mặc dù Hành Tri Chỉ nói không tin vào thần linh, nhưng nghe câu nói này vẫn rùng mình.

Hành Tri Túc tàn nhẫn nở nụ cười, mẹ Hành quay đầu trừng mắt với cô ấy, quay sang lại tiếp tục tố cáo cô ấy: “Suốt ngày bận sự nghiệp, không hề quan tâm đến Nha Nha. Một mình Tấn Nhuy bận trước bận sau, người làm mẹ vợ như tôi nhìn còn thấy đau lòng.”

“Mẹ, Tấn Nhuy thấy vui vẻ vì việc đó, thật sự không cần mẹ đau lòng.” Hành Tri Túc lên trước choàng vai mẹ, sau đó rót một ly rượu đặt trước mộ bố: “Bố, mọi chuyện trong nhà đều tốt, con và Tấn Nhuy yêu thương nhau, Nha Nha mạnh khỏe hoạt bát, hiện giờ em trai cũng có người mình thích rồi. Mẹ vẫn lo lắng cái này cái kia như lúc trước, lo nhất chính là việc hôn nhân của em trai. Nhưng con cảm thấy không cần lo lắng lắm, thằng bé giống hệt như lúc nhỏ, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng có tính toán. Kỳ nghỉ này nó không hề ở nhà, chắc chắn là có người thu nhận rồi. Con và mẹ đã xem ảnh của cô gái kia rồi, là người mẫu nổi tiếng đó còn rất xinh đẹp nữa. Con bảo thằng bé cố gắng dẫn về cho bố xem, bố thấy được không?”

Lời nói này của Hành Tri Túc nhìn như đang nói cho bố dưới mộ nghe, thực ra là nói cho mẹ nghe nhiều hơn. Trong lòng mẹ Hành biết rõ, muốn nghiêm mặt dạy dỗ nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Bà thở dài, quay sang nói với hai chị em: “Tụi con đi nộp phí quản lý cho bố đi, mẹ nói chuyện với ông ấy chút nữa.”

“Dạ, mẹ cứ nói chuyện với bố đi, tụi con không nghe lén đâu.” Hành Tri Túc đứng dậy, cùng em trai chậm rãi đi về phía nơi quản lý: “Đừng trách mẹ càm ràm, rốt cuộc em và Tần Phỉ kia có nghiêm túc hay không. Nếu như hai đứa đều quen nhau nghiêm túc, thì dẫn về cho mẹ gặp, cũng như để bà yên tâm… Em đi đâu?” Hành Tri Túc còn chưa nói xong, em trai bên cạnh đột nhiên chạy mất rồi.

Cô ấy ngước mắt nhìn, hình như đang xảy ra tranh chấp ở cách đó không xa. Có mấy người vây quanh một cô gái. Cô gái đó rất cao, đeo kính râm, ôm bó hoa, cả người lạnh lùng. Đứng nhìn từ xa thì khí chất của cô gái đó rất giống minh tinh.

Minh tinh? Hành Tri Túc trợn mắt, nhìn thấy em trai xông vào trong đám đông, trực tiếp ôm vai người phụ nữ, cô ấy hiểu rõ: “Tần Phỉ à? Không phải trùng hợp vậy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK