#Tôi không mù#
#Tần Phỉ phủ nhận nhúng chân vào gia đình Kim Na#
#Tần Phỉ từ chối quyên góp#
Ngày hôm sau, một mình Tần Phỉ đã chiếm tận bốn chỗ trên bảng xếp hạng từ khóa tìm kiếm nóng trên Weibo. Weibo của cô càng bị chiếm đóng, có người khen cô tính tình thẳng thắn thật thà, cũng có người tỏ ý thấu hiểu cho cô nhưng càng có nhiều người mắng cô là kẻ thứ ba hoặc phê bình cô không nên nói chuyện thoải mái về đời tư của mình trong đêm hội cứu trợ.
Trên mạng dấy lên một trận gió tanh mưa máu nhưng Tần Phỉ đang thoải mái nằm trên sofa trong văn phòng tư vấn tâm lý Cách Vụ, ngủ một giấc ngon lành. Đợi đến khi cô mơ màng mở mắt thì sắc trời đã chập tối.
“Tỉnh rồi à.” Giọng nói của Cách Vụ vang lên, tay cầm sổ khám bệnh: “Bao lâu chưa ngủ ngon rồi?”
“Từ khi bị chồng của cậu, ông chủ Nhậm vứt đến khu vực bị nạn thì chưa được ngủ ngon.” Trong giọng nói đầy sự oán trách.
Cách Vụ cười, lại hỏi: “Một tháng gần đây có cảm xúc lớn nào không?”
“Tức giận cãi tay đôi với phóng viên có được tính không?” Tần Phỉ chu môi về phía cuốn tạp chí trên bàn trà: “Cậu nói xem, nếu như phóng viên chụp được ảnh tôi đi ra khỏi phòng làm việc của cậu, tiêu đề trang đầu ngày mai có phải là áp lực tinh thần của Tần Phỉ quá lớn, trầm cảm thành bệnh hay không?”
“Cậu chỉ có thể mắc bệnh nóng nảy.” Cách Vụ không khách sáo mà bóc phốt cô, đầu bút nhẹ nhàng lướt qua mấy nét trên sổ khám bệnh, rồi hỏi tiếp: “Lúc cứu trợ thiên tai có gặp người hoặc chuyện gì khiến cậu cảm thấy hứng thú không?”
“Có, gặp được một bác sĩ đã yêu thầm tôi nhiều năm.” Tần Phỉ ôm mặt, giả vờ say đắm: “Một chàng trai vô cùng đáng yêu, kiểu đàn ông ấm áp khiến tôi vô cùng có ý muốn ngủ với cậu ấy.”
“Ngủ chưa?”
Mặt Tần Phỉ đầu tiếc nuối: “Cứ ba phút thì có dư chấn, tôi sợ quần chưa kịp cởi thì đã mất mạng rồi.”
“Chỉ là muốn ngủ với cậu ấy hay có chút thích cậu ấy?”
“Thích chứ, không thích sao lại muốn ngủ với cậu ấy được.” Tần Phỉ nói như lẽ đương nhiên.
Nhưng đầu bút của Cách Vụ dừng lại, ngước mắt nhìn cô, cho đến khi cô chột dạ thì biểu cảm mới dịu dàng hơn. Cô ấy dùng giọng nói vô hại của mình đề nghị: “Cậu nên có một cuộc tình đàng hoàng rồi, tôi cảm thấy anh bác sĩ này rất thích hợp với cậu. Yêu thầm cậu nhiều năm, về mặt tình cảm đã thua trước cậu một bước rồi. Cậu có thể đứng ở vị trí của người chiến thắng và hưởng thụ toàn bộ quá trình.”
“Cậu còn chưa thấy cậu ấy trông như thế nào, đã cảm thấy thích hợp rồi sao? Bác sĩ Cách à, không ngờ cậu còn có tiềm năng làm bà đồng đấy.” Tần Phỉ phì cười: “Tôi cảm thấy mình thích hợp nằm hưởng thụ toàn quá trình hơn, còn việc yêu đương thì… thôi đi.” Cô nhún vai, cử động cổ, đỡ lấy đệm cổ kêu “ối ối”, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Cách Vụ đã quen với sự trốn tránh của cô: “Ok, vậy đổi chủ đề. Chúng ta nói chủ đề liên quan đến việc cậu cãi tay đôi với phóng viên đi.”
“Làm gì? Chất vấn tôi thay chồng cậu à?” Tần Phỉ ngồi dậy, nheo mắt nhìn cô ấy.
“Không phải thay anh ấy, là cho bản thân cậu. Cậu đã cố ý, tại sao lại cố ý không nói cho phóng viên biết cậu đã dùng danh nghĩa thương hiệu thiết kế Lãnh Phỉ quyên góp một triệu tệ cho khu vực bị nạn chứ?”
“Mắc mớ gì phải nói cho bọn họ biết. Người hiểu tôi, không cần tôi giải thích. Người không hiểu tôi, tôi không thèm giải thích.” Tần Phỉ cong môi, đôi mắt đào hoa quyến rũ cong lên: “Không phải cậu khuyên tôi nên yêu đương sao? Người có thể yêu đương với tôi, ít nhất phải là người hiểu tôi, yêu cái thân xác thối tha này của tôi, cũng yêu luôn tính cách xấu xa dưới thân xác này, cảm thấy lời nói dối của tôi thật êm tai.”
Tần Phỉ nói xong, nghịch ngợm nháy mắt với Cách Vụ. Cô vốn tưởng rằng sẽ bị Cách Vụ móc mỉa nhưng không ngờ lại nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt cô ấy. Sau đó, nghe thấy cô ấy nói: “Bảy vấn đề, trốn tránh hết sáu câu, trả lời được một câu. Tần Phỉ à, tôi cảm thấy cậu đang hồi phục, cậu đã có mong chờ vào tình yêu trong một số chuyện nào đó rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong suốt ba năm, đây là lần đầu tiên Tần Phỉ đối mặt với những câu hỏi của Cách Vụ.
Không ngờ đáp án lại là dáng vẻ của người cô muốn yêu đương.
“Tần Phỉ, là ai khiến cậu mong chờ vào tình yêu vậy?”
“...”
“Mong chờ vào tình yêu?” Tần Phỉ nhìn mình trong gương, nhướng mày, châm biếm một câu: “Điên rồi mới mong chờ thứ quỷ đó.”
“Thứ quỷ gì?” Cà Phê đẩy giá treo quần áo vào phòng thử đồ.
“Không có gì.” Tần Phỉ lướt nhìn lễ phục trên giá, không hài lòng mà chau mày: “Sao đều bảo thủ như vậy?”
“Vừa mới có thiên tai, chị mặc hở lưng, lộ chân thì phóng viên nhất định sẽ lấy bút tô đen chị.” Cà Phê giơ một bộ lễ phục màu xanh lấp lánh lên: “Đây là hàng cao cấp được đặt may từ thương hiệu D đó. Cả Trung Quốc đại lục chỉ có đúng một bộ này thôi.”
“Vậy thì mặc bộ này.” Tần Phỉ cầm váy đi vào phòng thay đồ, sau khi thay xong, cô không dám thở mạnh: “Bó chết bà rồi, may nhầm kích thước rồi à?”
“Không nhầm, do chị hơi mập một chút thôi.” Cà Phê bóp ngón tay, làm dấu.
Tần Phỉ sờ phần eo hơi chật của mình, buồn rầu thở dài. Xem ra nửa tháng tiếp theo đừng nghĩ đến việc ăn no nữa rồi. Cô hít một hơi sâu, nhìn lễ phục trên người giống hệt như ánh sao trên bầu trời đêm rải lên người, sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt. Đẹp thì có đẹp nhưng chỉ có người mặc mới biết nó thoải mái hay không.
Bộ lễ phục siết đến mức khiến cô sắp tắt thở này làm cô nhớ đến bộ đồ bảo hộ rộng rãi tiện lợi, không sợ bẩn, không sợ nhăn lúc đi cứu trợ thiên tai quá đi.
“Chị, chị đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ đến lúc đi cứu trợ thiên tai, không cần quan tâm xấu đẹp nhưng cũng rất tốt thôi.”
Cà Phê cười kỳ quái, dí lại gần cô trêu đùa: “Chị nghĩ đến cứu trợ thiên tai hay là nghĩ đến bác sĩ Hành vậy?”
“Tại sao em cảm thấy chị sẽ nghĩ đến cậu ấy?”
“Đương nhiên là…” Chuông điện thoại cắt ngang lời nói của cô ấy, không ngờ là cuộc gọi video của Uất Triết Thành. Khuôn mặt tròn trịa kia của Cà Phê lập tức sáng lên, nóng lòng nhấn nút nghe: “Triết Thành, anh về rồi à?”
Tín hiệu không được tốt lắm, có âm thành rè rè, nhưng giọng nói của Uất Triết Thành vẫn truyền đến một cách rõ ràng: “Chưa. Nhưng bên này có tín hiệu rồi, anh ngay lập tức gọi video cho em đó.”
Một câu nói đã dỗ dành Cà Phê đến mức đầu óc choáng váng rồi.
Tần Phỉ ở bên cạnh hất nước lạnh: “Ai biết anh ta nói bao nhiêu lần câu “ngay lập tức gọi video cho em” rồi.”
Biểu cảm chìm đắm của Cà Phê cứng lại, Uất Triết Thành ở màn hình bên kia dựng thẳng lông mày, hét lớn: “Tần Phỉ, sao mồm miệng cậu lại độc ác như thế!”
Tần Phỉ nghịch ngón tay, lạnh lùng nói: “Sự thật mất lòng mà.”
“Cái rắm.” Uất Triết Thành không khách sáo mà mắng ra tiếng, trông thấy vẻ mặt khó xử của Cà Phê, anh ta sợ cô ấy sẽ bị Tần Phỉ dạy hư, lập tức khuyên nhủ: “Tiểu Cà Phê, em đừng nghe cậu ta nói lung tung, tình cảm anh đối với em, trời đất có thể chứng giám.”
“Thông thường lúc người đàn ông tệ bạc thề đều nói như vậy. Cà Phê, em còn nhớ bộ phim năm ngoái chị làm khách mời không, đại thiếu gia đa tình trong bộ phim đó đều thề như vậy với đám nha hoàn, không sai một chữ. Ha ha ha…” Tần Phỉ ôm bụng cười, tiếng cười vô cùng ngông cuồng.
Uất Triết Thành đã tức đến muốn phun máu luôn rồi.
Cà Phê bị kẹp giữa hai người, rơi vào thế khó xử, cô ấy chỉ đành nói với người trong màn hình: “Anh yêu à, em chắc chắn là tin anh rồi, chị Tần Phỉ nói đùa thôi. Bây giờ em còn đang làm việc, tí nữa em gọi điện cho anh nhé. Moahhh.”
Uất Triết Thành hậm hực tắt điện thoại.
Tần Phỉ vừa định dạy dỗ Cà Phê mấy câu, điện thoại của Cà Phê lại vang lên, vẫn là cuộc gọi video.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ôi trời, sao mà dính người như vậy, người ta đã nói tí nữa gọi cho anh mà.” Cà Phê nũng nịu oán trách một tiếng, nhưng trong giọng nói đầy sự ngọt ngào.
Tần Phỉ trợn mắt với cô ấy, Cà Phê lè lưỡi nhận điện thoại, nhưng trên màn hình tối đen, căn bản không nhìn thấy bóng người.
“Chuyện gì thế?” Cà Phê đang thắc mắc thì giọng nói của Uất Triết Thành vang lên.
“Tần Phỉ, người phụ nữ chết tiệt này, mồm miệng vẫn độc ác giống như lúc đi học. Tiểu Cà Phê của tôi đi bên cạnh cậu ta, thực sự rất không an toàn.”
Cà Phê vừa định lên tiếng nhắc nhở, Tần Phỉ đã cướp lấy điện thoại, làm động tác “xuỵt”.
“Chị ấy lại không thể ăn thịt Tiểu Cà Phê của anh được.” Một giọng nam dịu dàng ấm áp truyền đến.
“Bác sĩ Hành?” Cà Phê nói bằng khẩu hình miệng, trong mắt cũng xuất hiện hứng thú.
“Quả thực cậu ta không thể ăn thịt Tiểu Cà Phê nhà tôi, nhưng miếng thịt Đường Tăng là cậu, cậu ta thực sự rất muốn ăn đó.” Uất Triết Thành cười khà khà, trêu chọc: “Này, sao cậu trong sáng như vậy, còn đỏ mặt nữa.”
Tần Phỉ chau mày, Mặt trời nhỏ là người mà anh ta có thể tùy tiện trêu đùa được à?
Cà Phê lau mồ hôi lạnh hộ Uất Triết Thành.
“Không chọc cậu nữa. Nhưng khẩu vị của cậu cũng nặng thật đấy, không ngờ lại thích người phụ nữ như Tần Phỉ kia. Cậu ta chính là người không ra vẻ thì sẽ chết, đến khu vực bị nạn đi một vòng, rõ ràng đã tẩy trắng cho bản thân rồi, cứ phải cãi tay đôi với phóng viên ở hậu trường Đêm hội cứu trợ. Tôi nghe y tá nói, hiện tại trên mạng rất nhiều người anti cậu ta, nhưng không ngờ cậu ta còn chơi trò lạnh lùng, ngay cả giải thích cũng không có. Con người này, thật khiến người ta khó mà hiểu được mà.”
Uất Triết Thành oán trách xong, điện thoại bên kia truyền đến sự im lặng ngắn ngủi, một lát sau giọng nói của Hành Tri Chỉ vang lên.
“Khó hiểu sao? Tôi không thấy như vậy. Chẳng qua chị ấy hơi tùy hứng, người hiểu chị ấy sẽ biết chị ấy thẳng thắn. Người không hiểu chị ấy, việc gì chị ấy phải lãng phí lời nói chứ.”
Tay cầm điện thoại của Tần Phỉ cứng ngắc, màn hình điện thoại tối đen xuất hiện ánh sáng, tiếp đó là khuôn mặt đầy hoảng sợ của Uất Triết Thành: “Mẹ kiếp, vẫn chưa tắt máy sao? Tần Phỉ, không ngờ cậu lại nghe trộm bọn tôi nói chuyện, người phụ nữ này…”
Tần Phỉ “bụp” một tiếng, tắt video đi, vứt thẳng điện thoại cho Cà Phê, xoay người đi vào phòng thay đồ.
Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu nói kia của Hành Tri Chỉ “người hiểu chị ấy sẽ biết chị ấy thẳng thắn. Người không hiểu chị ấy, việc gì chị ấy phải lãng phí lời nói”. Câu nói này giống hệt như một lời nguyền, không ngừng vang lên trong đầu cô sau đó mở ra một cánh cửa lớn phủ đầy bụi.
“... Người hiểu tôi, không cần tôi giải thích. Người không hiểu tôi, tôi không thèm giải thích.”
“Người có thể yêu đương với tôi, ít nhất phải là người hiểu tôi, yêu thân xác thối tha này của tôi, cũng yêu luôn cả tính cách xấu xa dưới thân xác này, cảm thấy lời nói dối của tôi thật êm tai.”
“Tần Phỉ, tôi cảm thấy cậu đang hồi phục, cậu đã có mong chờ vào tình yêu đối với một số chuyện rồi.”
“Tần Phỉ à, là ai khiến cậu có mong chờ vào tình yêu vậy?”
Dường như cô đã có đáp án rồi.
Cô cởi bộ lễ phục khiến cô sắp tắt thở kia xuống, bước ra khỏi phòng thay đồ. Cà Phê còn đang ôm điện thoại, trưng ra bộ mặt ủ rũ như sắp chết. Tâm trạng cô đột nhiên tốt lên, đôi mắt đào hoa của cô cong lên: “Cà Phê, em nói đúng, chị quả thật có chút nhớ cậu ấy rồi.”
“Hả? Nhớ ai?”
“Hành Tri Chỉ.”
Đầu óc Cà Phê xoay mấy vòng, mới hiểu được Tần Phỉ đang nói gì. Cả người cô ấy sắp hóa đá rồi, một lúc lâu mới trả lời, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: “Chị tiêu rồi, tiêu thật rồi, từ khi nào chị thừa nhận mình suy nghĩ đến đàn ông vậy. Trời ơi, không ngờ bác sĩ Hành thật sự sắp thu phục được yêu nghiệt như chị rồi.”