Cùng với động tác của Mộ Ngạn Dương, tạo ra làn sóng bập bềnh khiến cơ thể Quan Thư Ân lay động.
Cô biết anh đang tới gần nhưng cũng không sinh ra quá nhiều phản ứng, để mặc cho bàn tay anh đặt lên bụng mình.
Mộ Ngạn Dương được đà lấn tới, mỗi lúc một trở lên quá đáng đôi môi ở trên sườn mặt cùng mang tai Quan Thư Ân làm loạn, mỗi chỗ gặm cắn một chút, ngữ điệu trầm bổng mê hoặc nói:
"Thích không? Dùng nơi này làm sính lễ nhé."
Quan Thư Ân lập tức quay đầu: "Đừng nói với em anh mua lại đảo này?"
"Không chỉ nơi này, mà toàn bộ đảo Nam Á đều là của anh mà." Mộ Ngạn Dương mổ xuống môi Quan Thư Ân một cái, gương mặt dương lên khoe khoang.
Hóa ra là sân nhà à? Chẳng trách...
Quan Thư Ân cảm thấy chướng mắt bĩu môi, lúc muốn đẩy Mộ Ngạn Dương ra tự bơi một mình bất ngờ bị anh nâng lên khỏi mặt nước.
Mộ Ngạn Dương ngẩng mặt lên nhìn cô, truy hỏi tới cùng: "Được không?"
"Thả em xuống." Hai tay Quan Thư Ân liên tục đập vào vai Mộ Ngạn Dương, không thích cùng anh nói tới chủ đề này.
Cánh tay Mộ Ngạn Dương thêm phần siết chặt bắp đùi Quan Thư Ân:
"Em trả lời anh trước đã."
Quan Thư Ân không vui với trò đùa dai này, cánh môi mím chặt vào nhau, một lúc sau chậm rãi nhả từng từ một, nhất quyết không cho Mộ Ngạn Dương được hả dạ:
"Đương nhiên là...không được."
Nhìn bộ dáng ương bướng cùng đôi môi nhợt nhạt ướt át do ngâm trong nước quá lâu của cô, Mộ Ngạn Dương cảm thấy cơ thể rạo rực, ngứa ngáy.
Tay buông lỏng để người cô trượt xuống, sau đó ở mức thích hợp lần nữa bắt lấy khảm chặt vào ngực, tiếp đến không kìm được hôn cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng làm cho nhiệt độ cả hai gia tăng, chiếc lưỡi gian xảo theo khe hở môi răng luồn lách vào bên trong khoang miệng Quan Thư Ân, cuốn lấy lưỡi cô cùng dây dưa.
Bàn tay Mộ Ngạn Dương giống như chủ nhân của mình, không thật thà tàn sát bừa bãi trên thân Quan Thư Ân.
Vẫn may Mộ Ngạn Dương còn ý thức được cả hai đang ngâm nước, lo lắng ở lâu Quan Thư Ân sẽ bị nhiễm lạnh, nhịn xuống dục vọng kết thúc nụ hôn.
Anh vuốt ve cánh môi cô, thở dốc nói: "Về nhà anh bảo bố mẹ mang sính lễ qua hỏi cưới em."
"Anh dám làm vậy em bỏ trốn cho anh xem." Quan Thư Ân kéo tay Mộ Ngạn Dương ra khỏi người, rồi nhanh chóng bơi về bờ.
Cô nhặt lại quần áo rồi đi rất nhanh, một mạch đi thẳng về chỗ neo thuyền.
Cách không xa, Quan Thư Ân phát hiện ra lều trại cùng túi vật dụng cần thiết cho sinh hoạt. Nghe thấy tiếng động một cái liền xoay người lại chất vấn:
"Mộ Ngạn Dương anh định làm gì?"
Mộ Ngạn Dương cười tủm tỉm, khoác vai Quan Thư Ân ngả ngớn:
"Cùng em thử cảm giác hoang dã."
Quan Thư Ân nhíu mày: "Để bọn họ đón về khách sạn không phải tốt hơn à? Thế này không phải tự làm khổ bản thân?"
Mộ Ngạn Dương không thấy tốt một chút nào cả, thừa biết một khi về khách sạn cô nhất định sẽ đá anh ra khỏi phòng, làm gì có chuyện để anh ôm ngủ.
Thiếu đi ánh mặt trời, màn đêm rất nhanh đã xâm lấn, Quan Thư Ân ngồi một bên thảnh thơi xem Mộ Ngạn Dương dựng lều.
Loay hoay suốt một giờ đồng hồ, cuối cùng chiếc lều nhỏ xánh mưa tránh gió cũng được hoàn thành, Mộ Ngạn Dương thêm củi vào đống lửa gọi Quan Thư Ân lại:
"Vào trong đi em không sợ muỗi hút hết máu à?"
Quan Thư Ân hướng lòng bàn tay vào bắp chân vỗ mạnh, phía trước sau lưng đều ngứa ran, nhưng cô còn sợ anh hơn cả muỗi, vào đó khác nào tự nộp mạng?
Mộ Ngạn Dương thở dài, cô không chịu tới chỗ anh vậy anh tới chỗ cô vậy.
Rồi anh ngồi xuống bên cạnh cô làm ra những hành động hết sức kỳ quái, tay áo xắn lên tận vai để lộ da thịt non mềm, thu hút đám muỗi tham ăn đói khát.
Người đàn ông này...
Quan Thư Ân cảm thấy mình gặp địch thủ rồi, cô đã cố chấp anh còn cố chấp hơn cả cô, đằng nào cũng vậy ương bướng chỉ làm khổ bản thân, được dịp cho đám muỗi này hưởng lợi.
Cô đứng dậy kéo theo tay Mộ Ngạn Dương đi vào lều.
Lũ muỗi vo ve bị ngăn cách bởi bốn mặt vải bạt dày dặn cứng cáp, Mộ Ngạn Dương lục tìm trong túi đồ nhân viên mang tới, lấy ra một lọ thuốc trị côn trùng bôi ngoài da.
"Chỗ nào khó chịu?"
Mắt thấy tay Mộ Ngạn Dương chu du trên người mình, Quan Thư Ân phòng thủ nhích người vào trong góc từ chối:
"Để em tự bôi."
Lần này Mộ Ngạn Dương bỗng nhiên ngoan ngoãn phối hợp, chủ động đưa lọ thuốc cho Quan Thư Ân.
"Vậy em bôi cho cả anh đi."
Những lời sau đó của anh đã vạch trần tất cả, Quan Thư Ân lừ mắt nhìn Mộ Ngạn Dương không biết xấu hổ cởi áo trước mặt mình, khẽ mắng:
"Đồ cáo già."
"Em nhanh đi anh ngứa quá." Mộ Ngạn Dương trong tư thế nằm sấp chờ đợi thúc giục.
Quan Thư Ân chậm chạp đi đến, ghét bỏ xịt thuốc đầy một bàn tay chà xuống lưng Mộ Ngạn Dương.
Lúc cô tưởng rằng hoàn thành công việc rồi Mộ Ngạn Dương bất ngờ lật người, kéo tay cô đặt lên ngực nói:
"Đây nữa."
Dưới tay cô truyền tới tiếng nhịp tim đập thình thịch liên hồi, cùng với cảm giác đàn hồi mát lạnh sắc mặt Quan Thư Ân trở nên mất tự nhiên, mắt liếc đi chỗ khác che giấu nội tâm ngượng ngùng.
"Á."
Trong lúc Quan Thư Ân thiếu phòng bị Mộ Ngạn Dương xấu xa dùng lực kéo cô bổ nhào lên người, sau trận quay cuồng choáng váng đầu óc, anh thành công đem cô áp đảo dưới thân.
Tay Mộ Ngạn Dương vuốt dọc một đường từ vai xuống tới hông Quan Thư Ân, men theo đường chỉ vén áo lên qua ngực cô: "Vẫn còn ẩm cởi ra để anh hong cho khô."
Quan Thư Ân mở to mắt nói: "Anh có chắc chỉ hong khô áo?"
Mộ Ngạn Dương cười xảo trá tay luồn vào một bên áo ngực, nắn bóp nơi đẫy đà:
"Độ ẩm vừa đủ."
Quan Thư Ân nghiến răng thật muốn một cước đá văng anh ra ngoài, suy nghĩ kèm theo hành động cô co chân lên hướng nơi giữa hai chân huých mạnh.
Mộ Ngạn Dương nhanh nhẹn kịp thời né tránh, đồng thời tách chân cô sang bên chen mình vào giữa, đầu cúi xuống cắn môi cô trừng phạt:
"Em muốn ám sát chồng? Bảo bối chỗ đó mà có mệnh hệ gì em là người chịu khổ đấy."
Quan Thư Ân bị trêu chọc tới phát điên, hung dữ nói lời vô lương tâm:
"Anh nghĩ ra đấy à? Trên đời này thiếu gì đàn ông? Chọn đại một người còn tốt hơn anh."
Quan Thư Ân dù sống hai kiếm nhưng chung quy vẫn là cô gái thiếu hiểu biết về đàn ông, cô nói vậy khác nào không xem trọng anh?
Quả bom hẹn giờ trong người Mộ Ngạn Dương chính thức phát nổ, ham muốn biến cô thành của mình bùng cháy.
"Không cho phép em có ý nghĩ vượt tường."
Nói xong anh vồ vập mà hôn cô, mãnh liệt khiến lý trí và trái tim cô chỉ hướng về một mình anh.
Quan Thư Ân lúc đầu còn ra sức chống cự, thời gian trôi qua không rõ do kiệt sức hay bị sự nhiệt tình của Mộ Ngạn Dương làm cho khuynh đảo? Ngây ngô đáp lại.
Thấy vậy Mộ Ngạn Dương vui sướng không thôi, hôn cô thêm một lúc nữa rồi di chuyển đi xuống, mỗi nơi đi qua đều để lại những dấu vết ám muội.
Đống lửa tàn lụi không ai thêm lửa, bóng hai người xếp chồng lên nhau dần dần tan biến, bên trong lều nhiệt độ tăng vọt, quần áo lả tả vương vãi khắp nơi.
Mộ Ngạn Dương buông nụ hoa bị anh đùa nghịch đến sưng đỏ trong miệng ra, ghé đến tai Quan Thư Ân thì thầm:
"Có được hay không?"
Quan Thư Ân nhìn anh bằng đôi mắt phủ kín lớp sương mù dày đặc, gật nhẹ đầu trao thứ quý giá nhất cho anh.
Khóe miệng Mộ Ngạn Dương cong lên, dẫu biết cô có đồng ý hay không anh cũng không thể buông tha cho cô được nữa.
Nhưng so với ép buộc, nhận được sự cho phép từ đối phương vẫn là một thứ gì đó rất khác biệt.
Mộ Ngạn Dương xem người dưới thân như bảo bối trân quý nhất thế gian này, động tác nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve, chờ cô đủ sẵn sàng mới động thân phá vỡ bức màng chắn thiếu nữ tiến vào bên trong.
Cảm nhận rõ ràng vật nam nhân nóng rực ở trong người mình, Quan Thư Ân đau đớn nhíu chặt đầu lông mày.
Tầng thịt non mềm hút chặt khiến cả người Mộ Ngạn Dương căng cứng theo, anh thở dốc nín nhịn chờ cô thích ứng.
"Ngoan thả lỏng, rất nhanh sẽ không đau nữa."
Dưới lời dỗ dành ngọt ngào, Quan Thư Ân từ bài xích chuyển thành thuận theo, hai tay nâng lên ôm lấy cổ anh phối hợp luật động. Đọc thê𝓶 các chương 𝓶ới tại ﹛ TRUMTRU𝙔 ỆN.𝘝n ﹜
Mộ Ngạn Dương cong người hôn môi cô trút lấy mật dịch thơm ngọt, phía dưới cũng không chịu thua bắt đầu luật động ra vào.
Một đêm cả hai triền miên dong dổi, đưa nhau đi qua hết cao trào này tới cao trào khác.