• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Thư Ân không hiểu vì sao bản thân có thể kiên nhẫn tới như vậy? Đứng đó nhìn theo hai người kia tới lúc bọn họ ngồi lên xe mới thôi.

Cô cười chế giễu một phen, sau đó cất bước đi về phòng ăn của mình.

"Ơ."

Lúc Quan Thư Ân kéo cửa phòng ra anh trai cô Quan Minh Hải đã không còn ở đó nữa, cô lòng đầy thắc mắc

đi lại chỗ ngồi lấy di động trong túi xách ra định gọi điện hỏi xem anh trai đang ở nơi nào? Thì nhận được tin nhắn báo rằng anh trai cô có việc bận nên đi trước.

Quan Thư Ân từ bỏ ý định trước đó, suy tư lẩm bẩm: "Anh ấy đâu phải người nóng vội?"

Ở trong phòng được vài phút với đống đồ ăn còn nguyên trên bàn, Quan Thư Ân lòng nặng trĩu nuốt không nổi đứng lên rời khỏi nhà hàng.

"Thư Ân lên xe đi, anh đưa em về."

Trùng hợp thay ngay khi cô chuẩn bị giơ tay vẫy taxi bên đường, thì gặp Vương Tiếu Phàm. Anh ta nhiệt tình xuống xe, dùng gương mặt tử tế mời cô đi cùng anh ta.

Quan Thư Ân nghĩ tới chuyện anh ta phát điên dồn Mộ Ngạn Dương vào cảnh lao đao, liền muốn mở miệng từ chối, nhưng Vương Tiếu Phàm giống như biết trước cô sẽ nói gì, lập tức lên tiếng chặn lại:

"Em không chọn anh cũng đừng nhẫn tâm khước từ tấm lòng của anh, một đoạn này thôi để anh được ở cạnh em được không?"

Trông anh ta rất khổ sở, lời lẽ thê lương khiến Quan Thư Ân mềm lòng, sẵn đang giận Mộ Ngạn Dương cô liền nhận lời thỏa lòng anh ta.

"Cảm ơn anh."

Vương Tiếu Phàm mỉm cười hạnh phúc, nhanh nhẹn vòng qua đầu xe mở cửa ghế phụ.

Trên đường đi anh ta đều tỏ ra rất tôn trọng Quan Thư Ân, thấy cô im lặng thì cũng im lặng theo.

"Reng..."

Lúc này di động trong túi Quan Thư Ân chợt đổ chuông phá vỡ không gian yên tĩnh.

Cô thò tay vào miệng túi móc di động ra xem, khi thấy là Mộ Ngạn Dương gọi tới ngón tay có đôi chút chần chừ không muốn bắt máy.

"Đừng nghe." Vương Tiếu Phàm không rõ từ lúc nào đã chú ý tới Quan Thư Ân, ánh mắt anh ta khác lạ khuyên ngăn.

Dẫu vậy Quan Thư Ân vẫn không nhịn được nhấn xuống nút xanh, ngay lập tức giọng nói có phần sốt sắng của Mộ Ngạn Dương phát ra:

"Ân Ân em đang đi cùng ai? Vương Tiếu Phàm phải không?"

Quan Thư Ân cảm thấy mình đang bị tra hỏi, trong khi người thẩm tra đâu có tốt đẹp gì? Anh ta cũng đang đi cùng phụ nữ đấy thôi, lấy quyền gì gắt gỏng với cô?

"Em đi với ai không phải chuyện của anh." Quan Thư Ân không lặng không nhẹ đáp lại.

"Ân Ân Vương Tiếu Phàm anh ta..."

Lời Mộ Ngạn Dương cô còn chưa nghe hết di động đã bị bàn tay vội vàng giật đi, sau đó hạ cửa kính quăng ra ngoài một cách vô tình.

Theo hành động vô lý của anh ta, Quan Thư Ân giận dữ hét lên:

"Vương Tiếu Phàm anh làm cái trò gì thế?"

Đối với câu chất vấn đó, Vương Tiếu Phàm coi như gió thoảng ngoài tai, mắt hướng thẳng về phía trước tập trung lái xe.

Quan Thư Ân há hốc miệng kinh ngạc, thoạt đầu lông mày cô nhíu chặt lại, yết hầu khẽ dịch chuyển nuốt nước miếng xuống cổ, ra lệnh cho Vương Tiếu Phàm dừng xe lại:

"Dừng xe ở đây đi, tôi muốn xuống."

Vương Tiếu Phàm tỏ rõ thái độ, liếc xéo Quan Thư Ân:

"Không dừng được."

Gã này chẳng lẽ bị thần kinh rồi? Hắn ta định làm gì cô? Quan Thư Ân kinh hãi với suy nghĩ của mình, đầu óc không có gì khác ngoài ý nghĩ phải nhanh chóng ra khỏi xe.

Cô giật mạnh cửa xe nhưng Vương Tiếu Phàm đã có phòng bị, từ lâu đã khóa trái toàn bộ các cửa nhằm Quan Thư Ân thoát thân.

"Vương Tiếu Phàm anh muốn làm gì?" Sau một hồi không thành công, Quan Thư Ân thở dốc gặng hỏi Vương Tiếu Phàm.

Vương Tiếu Phàm nhếch miệng tựa như thật mà cũng tựa như đùa nói:

"Làm gì sao? Bán cô cho bọn buôn người."

Nói dứt câu anh ta đạp mạnh chân ga, đưa chiếc xe lao vút trên đường lớn, đánh võng qua vô vàn phương tiện giao thông rẽ vào con đường ngược chiều với nhà Quan Thư Ân.

Đầu Quan Thư Ân ong ong, cái gì cũng không thể hiểu nổi.

Vương Tiếu Phàm tại sao lại biến thành con người như thế này? Vì tình như anh trai cô nói? Không tình cảm giữa cô và anh ta không đủ để khiến anh ta đánh mất lý trí cùng tương lai thăng tiến rộng mở.

Thế thì vì nguyên nhân gì? Hận thù Mộ Ngạn Dương cho nên dùng cô để rửa hận? Mẹ nó tình tiết này quá cẩu huyết rồi.

Nhưng cho dù căn nguyên bắt đầu từ cái gì đi chăng nữa, trước tiên cô phải thoát được đã rồi tìm hiểu sau.

Nhân cơ hội xe đi vào con đường mòn gập ghềnh nhiều sỏi đá, Quan Thư Ân dùng kinh nghiệm học được trong lúc quay phim hành động, vươn người sang nhấn vào nút chức năng điều khiển mở cửa, sau đó linh hoạt lao xuống xe.

Khi tiếp đất tay Quan Thư Ân bị mảnh vụn từ đá đâm trúng, máu tươi lập tức trào ra. Nhưng trong tình thế này cô đâu có thời gian để giở thói tiểu thư, nhanh chóng đứng dậy xác định phương hướng.

Không may cho Quan Thư Ân địa thế nơi này hoang vu, không còn cách nào khác buộc cô phải chạy vào cánh rừng trước mặt.

Vương Tiếu Phàm xuống được xe Quan Thư Ân đã mất hút sau những hàng cây bạch đàn âm u, anh ta bực tức đá mạnh vào hòn đá cản đường dưới chân hét to:

"Quan Thư Ân kháng cự chỉ làm cô khổ sở hơn thôi."

Quan Thư Ân chẳng biết cái gì là khổ sở, chỉ biết ở trong cánh rừng này may ra cô còn cơ hội quay về nhà.

Đám có tiền này cái gì mà chẳng dám làm, kể cả giở thủ đoạn để cho kẻ hắn ta không ưa chết một cách đau đớn.

Mà người đã từng trải qua nỗi thống khổ như Quan Thư Ân càng sợ hãi hơn, cô không thích đem mạng sống trao vào tay kẻ khác, tự mình tìm lối mới là đúng đắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK