- N...nàng...thật ấm. - ngài khẽ cười.
- Như anh thấy...tôi là một kẻ ích kỷ, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình, thật lòng tôi...chỉ muốn mọi thứ thật sự yên bình thôi... - nó òa khóc.
- Rin...nếu nàng không yêu ta, ta sẽ không ép buộc nàng. Nhưng ta gặp phải một lời nguyền...
- Sao cơ? - nó hoảng hồn nhìn ngài.
- Trái tim nàng thật sự thuộc về Len...lời nguyền này là một lời nguyền chết chóc khi thứ sức mạnh này mang vào người ta, sức mạnh kinh khủng như thế nào thì lời nguyền khủng khiếp như vậy...
-...l..lời nguyền? - nó run người.
- Nếu ta yêu một người con gái, ta phải làm mọi cách để nàng ấy yêu ta, nếu khi trận chiến tiếp theo kết thúc, nàng không yêu ta...ta sẽ tan biến. - ngài cười, lau nước mắt trên mặt nó.
- K...không thể nào đâu... - nó càng nói, nước mắt càng ứa ra.
- Vì vậy...ta mong nàng hãy ở cùng ta 3 ngày cuối cùng...có được không?
——————
Hắn và cô vừa đánh nhau tại một ngọn núi, ham muốn sự sống của vampire và tâm lý con người với nhau đã khiến họ mất đi lí trí, không màng những ký ức đã vui vẻ bên nhau mà giết chóc lẫn nhau.
Rất nhiều xác vampire lẫn con người nằm lẫn lộn khắp nơi, không ai có thể chạy thoát vì King đã tạo một kết giới.
Cô cũng chỉ là một con người, nên bị thương thì sức cũng mất dần, hắn không thể bỏ cô lại sau khi cô đã cứu mạng hắn nên hắn đã giúp cô trốn vào một cái hang núi gần đó.
- Hên cho cô, vết thương không chí tử. - hắn thở dài, ngồi bệch xuống.
- Cám ơn anh vì không bỏ tôi lại.
- Ơn nghĩa gì? Tôi chỉ là trả mạng thôi.
-... - cô cắn răng trước lời nói lạnh lùng đó - Anh thật sự không nhớ trận chiến trước đây sao?
- Nhớ, thì sao nào? Thật lòng, tôi cũng chẳng muốn nhớ lại đâu.
- Tại sao hả?! - cô hét lên làm hắn quay mặt lại nhìn.
- Cô đang muốn làm gì?
- Tôi...tôi tưởng như mình đã thiệt mạng trong trận chiến đó nhưng không, anh đã cứu tôi đến phút chót và chúng ta là 2 người sống sót cuối cùng! T...tôi...đã yêu anh... - cô vừa nói, vừa run rẩy.
- Cô cũng đã biết...tôi yêu Rin còn gì? Thế thì cô dẹp cái thứ tình cảm nhất thời ấy cho một tên đần khác đi. - hắn cau mày.
—————
Đã 2 ngày trôi qua, hiện tại đang là tối muộn của ngày thứ 3, mọi thứ hoang tàn, cảnh vật chết chóc, máu me đầm đìa khắp nơi.
Hắn và cô vẫn còn sống, nhưng bị thương rất nhiều, không phải vì hắn yếu, chỉ vì bọn chúng quá đông. Không có Loky và Rinto, hai người họ không thể tham gia trận chiến lần này vì kết giới không ở trong tòa lâu đài. Thật sự rất may mắn, nếu không hắn sẽ phải giết 2 người họ để cứu nó.
- Tại sao? Len lại đi chung với cô ta? Cô ta là ai? - nó run rẩy đứng trên thiên giới nhìn xuống, nó đã chấp nhận ở bên ngài đủ 3 ngày.
- Cô gái đó là người sống sót của cuộc chiến trước đây. - ngài chạm tay vào má nó - Ta không ngờ rằng 2 người bọn họ lại giúp nhau một lần nữa.
- T...tay anh... - nó chạm vào tay ngài, mọi da thịt đang dần tan biến.
- Đúng nửa đêm nay...ta sẽ hoàn toàn biến mất... - ngài cười.
- Không....không được...! - nó níu áo ngài.
—————
- Cô hãy cố gượng đi. Sắp kết thúc rồi! - hắn cõng cô bỏ chạy.
- Bỏ tôi lại đi...đừng ép mình nữa... - cô bị thương khá nặng, hơn nữa 2 ngày qua đã không bỏ gì vào bụng.
- Nếu không có một đứa con gái sống sót cùng với một thằng con trai...cũng chết hết thôi. Nếu cô thật sự yêu tôi, hãy lo mà sống đi.
Cô đỏ mặt, rốt cuộc, cô càng yêu hắn hơn nữa khi hắn vừa thốt ra lời nói đó. Trước khi chết cô sẽ hữu dụng một ít, có lẽ...hắn cũng sẽ động lòng thôi.
Ngài ôm nó trong tay, khuôn mặt nhếch cười, nếu ngài không có được tình yêu của nó thì hắn cũng đừng hòng.
- Tôi không muốn nhìn nữa...hãy để anh ấy làm gì thì làm... - nó dựa đầu vào người ngài.
- Rin...sau cuộc chiến này...sự tan biến của ta sẽ khôi phục lại tất cả...vì vậy hãy sống cho tốt nhé... - ngài xoa đầu nó.
Bầu trời thật sự tối sầm, chỉ có chút ánh sáng phát ra từ cơ thể ngài nhưng đang tan dần đi, nó nhìn ngài, khuôn mặt buồn rầu ngây ngô ấy. Dục vọng trong ngài thật sự muốn vấy bẩn, nhưng Len đã làm điều đó từ rất lâu, cảm giác được yêu và hạnh phúc, ngài cuối cùng cũng hiểu được sau ngần ấy năm.
- Tạm biệt... - ngài mỉm cười, đôi bàn tay đang chạm vào nó tan biến hoàn toàn.
- Đ...đừng đi...! Đừng đi mà! - nó nước mắt chảy, hai tay đang vơ tới chỗ ngài nhưng chúng đều xuyên qua cả.
Kết giới đang ngày càng mờ dần đi, những cái xác khô, cảnh vật hoang tàn cũng đang khôi phục lại tình trạng ban đầu, đây chỉ là một cuộc chiến kéo dài từ lâu đã có hồi kết...
Bầu trời sao lấp lánh, nó tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm ở một gốc cây. Đứng dậy, chạy xung quanh, nó run rẩy hô to tên ngài, khóc rất nhiều...nhưng King không còn ở đây nữa. Mãi mãi.
- Cô ổn rồi. - hắn để cô nằm tại một căn nhà, vết thương trên cơ thể cô đang lành lại - Tôi phải đi tìm Rin.
- Đừng đi! Làm ơn! - cô níu áo hắn.
- Kết thúc rồi. - hắn kéo tay cô ra, bỏ chạy ra khỏi căn nhà.
Chạy đến dòng sông cạnh tòa lâu đài, nơi hắn nghe thấy tiếng của nó.
Nó ngồi thừ ở đấy, mắt sưng lên vì khóc, vừa nhìn thấy hắn chạy lại, nó còn ứa thêm nước mắt ra.
- Đ...đừng lại gần em...! - nó hoảng hốt, đứng dậy bỏ chạy.
- Rin! Chuyện gì đã xảy ra hả?! - hắn đương nhiên là chạy nhanh hơn nó, vừa kịp bắt nó lại.
- K....King...aa...Kenji biến mất rồi! - nó run rẩy bám lấy tay hắn.
- Không đâu...nếu hắn ta thật sự biến mất thì mọi thứ sẽ không được khôi phục. Tôi vẫn còn cảm nhận được...sự hiện diện của hắn.
Dưới dòng sông, bỗng dưng ngài bay từ dưới đó lên với một cơ thể trần chuồng. Hắn cau mày che mắt nó lại.
- Rin...nàng đã mang cho ta một cơ thể mới! - ngài cười.
- Cái gì?! Không lẽ...! - hắn trợn tròn mắt lên.
- Ngươi đoán đúng đấy...lời nguyền...đã bị hóa giải rồi. Giờ ta chỉ là một vampire cao quý thôi. - ngài cười.
- Rin...em...em yêu hắn? - hắn kéo mặt nó, cơn giận lên đến đỉnh điểm.
- E...em...đều không muốn hai người phải đánh nhau...phải tổn thương...tất cả chỉ có thế... - nó dựa đầu vào người hắn rồi gục mất.
——————
Ngài ngồi trên cửa sổ tòa lâu đài và khoác một bộ trang phục quý tộc rất ngầu, mọi thứ ảm đạm trước đây đã khôi phục tất cả. Ngài cứ tưởng mình sẽ tan biến mãi mãi, không hiểu sao ngài lại nằm dưới dòng sông đó.
- Rin...nàng ấy...cũng có tình cảm với ta sao?
- King...Rin cô ấy tỉnh rồi. Ngài đến xem đi. - Rinto đứng trước cửa phòng.
Ngài được Loky đón về tòa lâu đài, sau cuộc chiến ngài thật sự tự tin về thân phận vampire quý tộc của mình, một diện mạo rõ ràng. Được người dân chào đón, chấp nhận sau những gì đã xảy ra.
Yên bình...đây là từ ngữ để diễn tả bây giờ.
Về Komi, cô gái có tình cảm với hắn đã được hắn cho phép làm việc tại lâu đài, cô chấp nhận vì muốn được nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc.
———————
1 năm sau...
Cô gái mặc trên người bộ váy trắng thuần khiết đang chạy vui vẻ tung tăng trên một cánh đồng đầy hoa, sự yên bình đã lấn át nơi này đến độ không còn một thứ gì của cuộc chiến trước kia nữa...mọi người chung sống hòa thuận...nhường nhịn lẫn nhau.
- Kenji! Len! Cả Rinto nữa! Đến đây đi! - Kagamine Rin, cô gái ngây ngô đã lớn thêm 1 tuổi. Vẫy tay chào hai người đang ngồi dưới một gốc cây hoa anh đào.
- Nhìn thấy cô ấy cười mỗi ngày...thật tuyệt. - ngài cười, nhìn sang phía hắn.
- Như chúng ta đã thỏa thuận, tất cả là...vì hạnh phúc của Rin. - hắn thở phào, vẫy tay lại với nó.
Cậu đang ngồi trên xích đu cũng đỏ mặt nhìn...
Cả 2 đều có tình cảm với một cô gái, cô ta sẽ không thể chọn lựa giữa 2 người, vì thế...họ quyết định nhường nhau chỉ vì hạnh phúc của cô.
Một cuộc tình trải qua bao nhiêu sóng gió...sự yên bình là kết thúc cho họ...
Quả thật...đây là một câu chuyện dài...
Cám ơn đã đọc.