• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Nặc cảm giác ót bị đau đớn, lúc mở mắt ra xung quanh toàn bóng tối, trong không gian bịt kín tràn ngập mùi vị tinh di, cô biết mình bị bắt cóc, xác thực mà nói cô chỉ là người "cùng trói", vì cách cô hai thước còn có người, bị trói lại giống như cô.

đã tìm được gì đó cởi trói rồi, hôm nay cô thiếu một trợ thủ. Miệng Trình Nặc bị băng keo dán kín, cô không thể nói chuyện, nhưng điều này không ảnh hưởng di chuyển của cô, trước phương diện này huấn luyện cô cầm nhặt thuần thục, cô rón rén di chuyển cơ thể, cẩn thận di chuyển đến một người bị hại khác, cô nhìn người nọ, biết đã tỉnh, chỉ là tạm thời không cách nào tiếp nhận sự thật chuyện mình bị bắt cóc, cả cô gái bị trói kia cơ thể không ngừng run rẩy, thậm chí phát ra giọng nức nở nhỏ.

Trình Nặc di chuyển đến bên cạnh cô, dùng chân đá đá bắp chân của cô, làm cô gái kia chú ý, cô hơi khom lưng nghiêng lên trước, ý bảo tay của mình bị trói rất chặt, sau đó lại giơ chân lên chỉ miếng thủy tinh của chai rượu bể bên cạnh cô gái.

Cô gái kia hiểu ý đồ của Trình Nặc, cũng vội vàng gật đầu bày tỏ mình nghe hiểu, sau đó lại thấy Trình Nặc chỉ chân của cô, đồng thời làm ra động tác đá, cô gái nhìn hiểu sau đó vội vàng gật đầu, lúc này đổi lấy Trình Nặc hài lòng mỉm cười khích lệ.

Cô thu hồi nước mắt, nghe Trình Nặc phân phó dùng chân câu mảnh thủy tinh vỡ, khéo léo đá qua chỗ Trình Nặc.

Trình Nặc thấy miểng thủy tinh bên cạnh, lại mỉm cười với cô gái kia, bản thân liền hoạt động cơ thể, đến khi bắt được miểng thủy tinh. Trói buộc là một kỹ thuật sống, nhìn dây thần như trói rất chắc cũng có mặt yếu kém nhất, cô đã tìm được, cổ tay cố gắng giương lên trước, từ từ cắt đứt sợi dây, vẫn không quên phân tích chuyện kế tiếp.

Sợi dây cắt được phân nửa, chợt nghe ngoài phòng náo loạn, căn phòng phong kín tương đối kín, cô chỉ có thể dựa vào suy đoán cảnh tượng ngoài phòng. Mà đang lúc cô chuyện lớn sắp hoàn thành, cửa khéo chặt đột nhiên từ ngoài mở ra, trong nháy mắt cửa phòng mở ra thì bị ánh nắng rực rỡ chiếu vào, nhìn lên đến nỗi chói mắt.

Trình Nặc theo bản năng giấu miếng thủy tinh nhỏ trong lòng bàn tay, nếu đối phương phát hiện động tác nhỏ của cô, đồng thời muốn nguy hiểm tánh mạng của cô, cô nhất định không nhân nhượng giải quyết luôn người này. Trình Nặc nghĩ như vậy, cảm xúc trên mặt cũng thay đổi ung dung lạnh nhạt. Cô khép hờ con ngươi, thật giống như cửa này chưa bao giờ bị mở ra.

Tiếng bước chân dồn dập mà có lực, âm thanh im bặt dừng lại bên cạnh cô, dừng lại một giây đồng hồ, Trình Nặc cảm giác nhịp tim thật nhanh, cô cố gắng duy trì vẻ mặt vừa rồi, đến khi cô nghe có người gọi tên của cô.

"Tiểu Nặc."

Trình Nặc giật cả mình, giọng nói này hết sức quen thuộc, cô dần dần mở mắt ra, khi cô nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Thiếu Thần kiên nghị, cô mới tin chắc tiếng vừa rồi không phải là ảo giác, Nghiêm Thiếu Thần quả nhiên xuất hiện, hơn mười tiếng bị trói buộc, người xông vào phòng nhỏ tối đen này là anh.

Sau lưng Nghiêm Thiếu Thần xuất hiện mấy đặc cảnh, cô gái bên cạnh Trình Nặc đồng thời được giải cứu, người nhà của cô gái kia lục tục chạy tới, trong lúc nhất thời phòng nhỏ an tĩnh trở nên nhốn nháo, tiếng khóc nổi lên bốn phía, chỉ có cảm xúc của Trình Nặc và Nghiêm Thiếu Thần rất lạnh nhạt.

Nghiêm Thiếu Thần ngồi xổm người xuống, thấy sợi dây trên cổ tay Trình Nặc đã cắt hơn phân nửa, anh hơi ngừng lại, người bình thường không dễ dàng biết được thủ pháp cắt như vậy, nhưng cũng chỉ thoáng qua nghi ngờ như vậy, sợi dây nhanh chóng được Nghiêm Thiếu Thần thuần thục cởi ra, Nghiêm Thiếu Thần ôm lấy cơ thể Trình Nặc rời khỏi.

Sau Trình Nặc được đưa đến bệnh viện thành phố tiếp nhận trị liệu ngắn, cô không phải là đối tượng công kích chủ yếu trong sự kiện bắt cóc lần này, chỉ vì lúc đó mấy tên cướp không phòng ngừa mấy cảnh sát theo bên cạnh, mới bắt cóc cô để uy hiếp, dđ///le///quy//don mà trên thực tế Trình Nặc chỉ bị tổn thương ở ngay lúc ấy, sau đó cô cũng chỉ bị người buộc chặc trong phòng tối, đến khi Nghiêm Thiếu Thần xuất hiện.

Trình Nặc dưỡng bệnh trong bệnh viện, Nghiêm Thiếu Thần liên tiếp chăm sóc cô cả đêm, anh làm bạn bên cạnh mình, khi tỉnh lại, tay Nghiêm Thiếu Thần vẫn nắm chặc cô, gân xanh trên bàn tay nhô ra, bàn tay không có cả khe hở, giống như Nghiêm Thiếu Thần không có đi ra từ trong cơn ác mộng.

Trình Nặc giật cơ thể, tiếng động như vậy cũng làm động đến Nghiêm Thiếu Thần, anh nhạy bén ngẩng đầu lên, thấy cô đang dịu dàng nhìn mình, thần sắc trên mặt anh mới giản ra.

"Cảm giác thế nào?" Nghiêm Thiếu Thần nhẹ giọng hỏi.

Trình Nặc lắc đầu, tay mặc cho anh siết, cô dường như rất hưởng thụ sáng sớm như vậy, lúc mở mắt ra là có thể thấy anh.

"Muốn uống nước sao?" Nghiêm Thiếu Thần hỏi tiếp, anh muốn xoay người đi bưng nước, cánh tay bị kéo lại, anh quay đầu chần chờ nhìn Trình Nặc, "Làm sao?"

Trình Nặc lắc đầu, biết Nghiêm Thiếu Thần đang khẩn trương cho mình, hốc mắt nhanh chóng ươn ướt, "Em biết anh sẽ đến, em chỉ không ngờ người xông vào đầu tiên chính là anh, anh thật khờ, không sợ trong nhà còn có tên cướp khác sao, làm sao khi đó không dùng những cách đề phòng đã học ban đầu." Trình Nặc càng nói càng kích động, cô dường như không dám nghĩ đến chỗ xấu, giống như chuyện gì cũng được nói dễ dàng.

Nghiêm Thiếu Thần trở tay nắm chặc cô, cánh tay khác ôm cô vào trong ngực mình, cảm giác cơ thể của người trong ngực vẫn đang run rẩy, trong lòng không nói ra là tư vị gì, tóm lại làm anh rất không thoải mái.

"Ngày đó làm sao muốn đi siêu thị?" Nghiêm Thiếu Thần ấm giọng hỏi.

"Thèm ăn, muốn làm xương sườn."

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, anh hơi hối tiếc, vốn có thể tránh khỏi bắt cóc, ngày đó anh chủ động nói xương sườn, nghĩ vậy mà Nghiêm Thiếu Thần tăng sức lực trên tay, "Thật xin lỗi." Giọng nói khàn khàn mà trầm thấp.

Cơ thể Trình Nặc run lên, Nghiêm Thiếu Thần rất ít để lộ cảm xúc của mình, cho dù là đối mặt với cô, nói xin lỗi như vậy có ý nghĩa khác thường với Trình Nặc, anh nhất định là áy náy chuyện của mình, áp đặt tất cả tội lỗi trên người mình.

"Em không có trách anh," Trình Nặc vội vàng nói, "Chuyện như vậy không ai muốn gặp, nếu em có thể biết trước ngày đó hỗn loạn thì nói không chừng còn trực tiếp tìm cô gái kia, kêu cô ấy đừng đi siêu thị." Cô ngồi dậy, tròng mắt nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thiếu Thần, tiếp tục nói: "Nguy hiểm là không thể biết trước, nhưng vì có anh, thì dù có nguy hiểm cũng sẽ bình yên chờ anh đến giải cứu em, em tin tưởng anh có năng lực đó. Giống như lần này, trong lòng em cũng không quá sợ hãi, Nghiêm Thiếu Thần, là anh cho em lòng tin như vậy, xin đừng tự trách, em nghĩ khi anh biết em gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ không đặt tự trách ở trong đầu, khi đó anh chỉ nghĩ làm sao cứu em ra phải không?"

Nghiêm Thiếu Thần trầm mặc không nói, Trình Nặc nói không sai, khi anh biết được tin tức này, anh không quá kinh hoảng, chỉ thoáng nói kinh nghiệm của mình, sau đó phối hợp cảnh sát giải cứu các cô. Khi đó bi thương nhiều hơn nữa đều là phí công, không làm nên chuyện gì.

"Ngay lúc đó anh quyết định sáng suốt như vậy, làm sao bây giờ lại mê mang?" Trình Nặc nhợt nhạt mỉm cười, cô nhìn ra Nghiêm Thiếu Thần đang suy tư, âm thầm yên tâm, tiếp tục nói: "Mặc dù kết hôn với anh lúc thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng em cảm thấy đã làm được chuyện lý trí nhất và cảm tính nhất với anh, em không tin vừa thấy đã yêu, nhưng em tin tưởng duyên phận trong tăm tối, hơn nữa không phải là anh thì không thể." Cô siết thật chặc tay của anh, cả người cũng nằm trong ngực của anh, " Có lẽ sau này em còn gặp phải loại chuyện này, khi đó em sẽ chờ anh xuất hiện như lần này."

Trình Nặc nói lời này không phải vì phối hợp không khí, cô tùy thời tùy khắc đều dấn thân vào nguy hiểm, lần này may mắn nhất là chuyện bắt cốc cô không liên quan đến vụ án điều tra, cô chỉ đột nhiên xông vào vụ tai hoạ này. Sau này có lẽ sẽ phát sinh chuyện như vậy, nhưng cô muốn giống lần này, lẳng lặng chờ anh.

"Hôm nay anh không cần đi đoàn bộ sao?" Trình Nặc nhìn anh vẫn mặc áo sơ mi quân trang xanh biếc, ngay cả áo khoác vẫn mắc trên giá áo bên cạnh.

"Anh lo lắng cho em, mẹ vừa gọi điện thoại đến, nói muốn đưa Má Vương đến, chăm sóc cho em mấy ngày." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, vẻ mặt anh lo lắng.

"Nhanh đừng làm phiền Má Vương, hai cụ trong nhà còn cần bà chăm sóc, em không có bệnh không có đau, đâu cần làm lớn chuyện như vậy." Trình Nặc vội vàng từ chối, "Lúc này để hai cụ quan tâm, đã rất áy náy, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ đừng bận rộn, mấy ngày nữa hai chúng ta cùng nhau về nhà thăm họ, giảm bớt lo lắng cho bọn họ."

Nghiêm Thiếu Thần bất đắc dĩ, lúc ấy anh cũng không muốn mẹ làm như vậy, chỉ là anh trở về bộ đội, trong bệnh viện không có người chăm sóc cô, thật là lo lắng.

Trình Nặc dường như nhìn thấu tâm tư của anh, không khỏi đâm ngực của anh, "Lúc nào thì anh cũng thay đổi thành lề mề, nếu cơ thể của em thật khó chịu, có thể che giấu anh không sao?"

Trình Nặc khuyên giải xong mới thúc giục Nghiêm Thiếu Thần rời khỏi, trong nhất thời trong phòng đã trở lại an tĩnh, Trình Nặc xuống giường hỏi thăm cô gái cùng bị bắt cóc với cô từ trong miệng của y tá, thì ra là ở cách vách phòng của cô, gọi Lâm Nhiễm.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Lâm Nhiễm còn đang ngủ say, một nữ sinh năm hai đại học quả thật rất khó tiếp nhận tai hoạ đột nhiên xuất hiện như vậy, bọn cướp nhìn trúng gia tài của nhà họ Lâm, đường cùng sinh tội ác, muốn bắt cốc Lâm Nhiễm giao khoản tiền của bất chính. Trình Nặc nhìn Lâm Nhiễm bên trong cửa sổ thủy tinh, trên mặt không thoát khỏi vẻ ngây thơ, giữa hai lông mày lại tăng thêm kinh ưu ( kinh hãi và ưu sầu) không nên có, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô không có tư vị, giống như tự trách, cô là một cảnh sát, nhưng không bảo vệ được cô ấy.

"Đừng tự trách, chuẩn bị không kịp thôi."

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói cắt đứt suy nghĩ của Trình Nặc, cô xoay người, thì ra là Mục Nhất Minh. Cô nhàn nhạt liếc nhìn, không nói tiếp, hai người lẳng lặng ngồi trong thang máy, cho đến tầng cao nhất của bệnh viện.

"Sao anh cũng đến." Trình Nặc chắp tay sau lưng, cô cảm thấy mệt mỏi, lần bắt cóc này trên người cô không có tổn thương gì, nhưng hôm nay không ngừng điều tra cũng không tra được kết quả mong muốn thì tâm càng trở nên mệt mỏi, ngược lại chẳng bằng những cảnh sát qua lại trên đường phố, giải vây trước tiên.

"Lúc ấy tôi không nên để cô ở siêu thị," Mục Nhất Minh trên dưới quan sát cô, "Hoàn hảo, cô không có đáng ngại."

Trình Nặc cười lạnh, "Tôi không có làm được chức trách của cảnh sát, đơn thuần bảo toàn cho mình, không phải điều tôi có thể làm."

"Chức trách của cô là gì tôi nghĩ không cần nói nhiều, lần này đơn thuần là ngoài ý muốn, huống chi cô bé kia cũng không sao." Mục Nhất Minh biết cô vẫn tự trách, nhíu chân mày.

Trình Nặc ngửa đầu nhìn bầu trời, bầu trời xanh thẳm chỉ có mấy đám đám mây bay, nắng gắt như lửa, chiếu xuống mặt đất ánh sáng vàng rực rỡ, "Ánh mặt trời dù tốt hơn nữa cũng không thấy chỗ, Lâm Nhiễm không có gì đáng ngại, nhưng lần bắt cóc này tạo thành bóng ma lúc nào thì mới có thể tiêu trừ." Trình Nặc cúi đầu, cô nhìn Mục Nhất Minh, cười nhạt, "Hôm nay anh đến tìm tôi không phải chỉ an ủi đơn giản như vậy đi."

"Không sai, buổi tối Đầu muốn gặp chúng ta, chuẩn bị sẵn sàng đi."

Trình Nặc hơi nhíu mi, Tiếu Kha lại lộ diện, trong nhiều ngày điều tra như vậy mà anh ta vẫn dấu kín bản thân, cô vẫn không thể dự đoán sẽ phát sinh chuyện gì tối nay, nhưng cô dự cảm đã đến lúc tiết lộ vụ điều tra tài chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK