Nghiêm Thiếu Thần vẫn là đội viên Thường Văn coi trọng, trên mặt lộ ra nụ cười khi đã lâu mới gặp lại, anh quan sát Nghiêm Thiếu Thần bên cạnh, "Xem ra cuộc sống sau khi cưới cũng không tệ."
Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Vì sao?"
"Lúc đi thì gầy gò hơn bây giờ." Thường Văn cười, khóe mắt và trán lộ ra nếp nhăn khi cười.
"Ban đầu không ăn cơm đúng hạn, ngược lại bây giờ có quy luật không ít." Khi Nghiêm Thiếu Thần nhớ lại kỷ niệm sau khi cưới Trình Nặc, vẻ mặt dịu dàng không thể che giấu được.
Thường Văn không nhịn được cười ra tiếng, "Cậu tìm vợ thật là tốt, có thể quản được tiểu tử cậu!" Trước kia ở căn cứ Nghiêm Thiếu Thần giống như một tờ giấy trắng cái gì cũng không có viết, ngoài nhiệm vụ thì không có bất kỳ chuyện gì có thể gây hứng thú cho cậu, trên mặt của cậu đều là vẻ hờ hững, mà nay lại không giống nhau.
"Chờ hoàn thành nhiệm vụ, tôi dẫn Tiểu Nặc đến gặp anh." Nghiêm Thiếu Thần hạ chân mày, khóe miệng câu lên một nụ cười.
"Phê chuẩn, đến lúc đó tôi kêu tiểu tử Trần Đình dẫn theo bà xã của cậu ta, nói đến Trần Đình thì sắp làm b aba của người ta." Ở trên xe Thường Văn không tiện nhắc đến nhiệm vụ lần này, định nói đề tài vui vẻ về gia đình.
Thì ra lúc làm bộ đội đặc chủng, nếu thượng cấp không nói nhiệm vụ đến tột cùng là gì, bọn họ sẽ không hỏi nhiều, Nghiêm Thiếu Thần thấy Thường Văn không nói chuyện nhiệm vụ, anh cũng không cần nhiều lời nữa."Tốt, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp."
"Cậu kết hôn cũng hơn nửa năm, làm sao không có động tĩnh." Thường Văn trêu ghẹo hỏi, thấy anh ngậm miệng không nói, nên cũng không nói giỡn nữa.
Đang nói chuyện thì xe ngừng lại, lúc mở cửa xe đã có phi cơ trực thăng dừng bên cạnh, Nghiêm Thiếu Thần theo sát Thường Văn lên phi cơ trực thăng bên cạnh, vừa vào cabin anh bị một bóng dáng quen thuộc ngăn trở cước bộ.
"Trần Đình..." trên mặt Nghiêm Thiếu Thần lộ vẻ vui mừng, anh không ngờ nhiệm vụ lần này cũng có Trần Đình, trước đó trên xe Thường Văn nói đến Trần Đình, khiến anh tưởng là Trần Đình sẽ bồi bên cạnh bà xã của mình.
Trần Đình thấy chiến hữu từng đồng sanh cộng tử cũng trở về đã mỉm cười ấm áp, "Ngồi trước đi, nếu không phải là bay đến thành phố B, tôi cũng không ngờ cậu sẽ tham dự."
Mục đích đến lần này không phải là ôn chuyện, sau khi gặp mặt lẫn nhau Thường Văn dẫn đề tài đến nhiệm vụ lần này, "Nói đến đây, tôi nên bố trí nhiệm vụ cụ thể."
Nhắc tới nhiệm vụ Nghiêm Thiếu Thần cũng thu liễm vẻ mặt, lẳng lặng ngồi xuống nghe Thường Văn tự thuật, khiến anh thoáng kinh ngạc là lần này Thường Văn trực tiếp lãnh đạo, theo bình thường anh chỉ nói nhiệm vụ cho Trần Đình, về phần hành động làm sao anh sẽ không hỏi đến.
"Trước khi đến tôi đã hỏi cậu, còn nhớ nhiệm vụ cuối cùng trước khi rời khỏi căn cứ hay không," ánh mắt Thường Văn chuyển sang Nghiêm Thiếu Thần, "Trong một lần các cậu chém đầu tập đoàn buôn lậu thuốc phiện lớn thứ hai, nhiệm vụ lần này của các cậu là người đứng đầu —— Lương Dĩ Hà."
Trên mặt Thường Văn ít khi lộ vẻ nghiêm nghị, anh cất cao giọng nói: "Vì nhiệm vụ đặc thù, hành động lần này có cảnh viên tham gia, cụ trưởng Tiếu Kha của thành phố B đã xin quân đội tương ứng hiệp trợ, chúng ta chém đầu em thứ hai của Lương Dĩ Hà trước, xem như phân giải với bọn họ, vì vậy phía trên đã phái chúng ta đến hiệp trợ."
Đến bây giờ Nghiêm Thiếu Thần mới giật mình, thì ra người Trình Nặc vẫn điều tra là đại ca của người mà anh một phát súng lấy mạng, nghĩ đến đây khóe mắt của anh nhíu chặt, sợ rằng đến bây giờ cô đã dự đoán được sự tham gia của anh.
"Nghe nói Tiểu Nặc là cảnh viên phương diện chủ lực." Thường Văn nhàn nhạt nhìn anh.
"Tôi vẫn không biết cô ấy điều tra chuyện này," trên mặt anh lạnh như băng, nhưng trong lòng lại lo lắng đau xót. Vì từng tiếp xúc với vụ án buôn lậu thuốc phiện, anh xem như ít nhiều hiểu rõ Lương Dĩ Hà. Người này trời sanh tính âm ngoan, mà lòng nghi ngờ rất nặng. Nếu người buôn lậu thuốc phiện có thế lực kiêu ngạo, tất phải buôn bán sung ống qua tay, Lương Dĩ Hà có thế lực quân hỏa của mình, nên lúc đầu chém đầu em hai của hắn, tổ hành động của bọn họ đã làm hành loạt công tác chuẩn bị, hoàn hảo thành công. Nhiệm vụ lần này không giống bình thường, nếu không Tiếu Kha sẽ không xin quân đội hiệp trợ.
"Quân cảnh hợp tác không phải là lần đầu, lần này nghe nói Lương Dĩ Hà xử lý xong chuyện ở thành phố B sau đó đi Miến Điện trước, từ đó sẽ không trở về nước, đến lúc đó muốn bắt hắn, sẽ càng khó khăn hơn bây giờ." Thường Văn biết Nghiêm Thiếu Thần đang lo lắng gì, dù nói lời an ủi cũng có vẻ vô lực, ai bảo phục tùng chính là thiên chức của bọn họ đây.
Nghiêm Thiếu Thần lẳng lặng nhìn Thường Văn, trầm giọng nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
※※※
"Cô vẫn đi theo bên cạnh Lâm Tu Dương, tối mai nếu đối phương không chơi bịp bợm, bây giờ các người cách phạm vi trấn Mạnh Định của Thanh Thủy Hà chỉ hơn hai mươi km. Theo phân tích, Lương Dĩ Hà chắc chắn sẽ không thay đổi địa điểm, mục đích của hắn đã rõ rành rành, sau đó trực tiếp đi Miến Điện trước. Chúng ta điều tra người này cũng mất không ít tinh lực, tối mai là thời khắc cá lớn mắc câu, cho nên tôi xin các người toàn lực ứng phó, phía trên lãnh đạo hết sức coi trọng nhiệm vụ lần này, cho nên không thể có sai lầm."
Tiếu Kha giải thích đại khái quá trình hành động lần này, vì bộ đội bên kia có quy định, đến lúc đó bọn họ trực tiếp chạy đến hiện trường, nên trước khi hành động thì hai bên sẽ không chạm mặt, nên đến bây giờ Trình Nặc vẫn không biết Nghiêm Thiếu Thần cũng tham dự hành động lần này. Cô trang bị một khẩu súng ngắn ngang hông, mục đích không phải vì đánh gục người nào, chỉ là phòng thân. Cô nhìn khẩu súng lạnh như băng trong tay, trong lòng hiểu rõ tính nguy hiểm trong hành động lần này.
"Đây là áo chống đạn của cô và Lâm Tu Dương, mặc ở bên trong, thật may chúng ta đã vào mùa đông, nếu người họ Lương này tâm huyết dâng trào chạm mặt Lâm Tu Dương vào mùa hè, những che chở này cũng trở nên khó giải quyết." Tiếu Kha vỗ bả vai Trình Nặc, ý bảo cô thoải mái.
Trình Nặc cười nhạt, nhận lấy áo chống đạn.
Không biết Mục Nhất Minh đi đến trước mặt cô từ lúc nào, "Giữ liên lạc."
Trình Nặc gật đầu, nhớ lại hai ngày trước, cô nghĩ cách lấy được liên lạc với Mục Nhất Minh, cũng báo cho anh ta biết chuyện tối mai phải gặp mặt Lương Dĩ Hà. Buổi chiều Trình Nặc lợi dụng khi quản gia của biệt thự đi ra ngoài có dịp may chạm mặt Mục Nhất Minh và Tiếu Kha, không lường trước cô vừa vào phòng đã bị hình cảnh ngồi đầy bên trong làm sợ hết hồn.
Áo chống đạn lạnh như băng trong tay của cô giống như chạm đến thần kinh của cô, lần nữa hồi thần, mà trong lúc cô tính toán rời khỏi phòng, Mục Nhất Minh lại thấp giọng nói: "Chú ý an toàn."
Cơ thể của Trình Nặc khẽ run lên, làm hình cảnh nhiều năm như vậy, "Chú ý an toàn" đã thành chúc phúc đơn thuần nhất của đồng nghiệp, người nào cũng không thể dự đoán chờ đợi bọn họ là tình cảnh thế nào.
Trình Nặc cười dịu dàng, "Anh cũng vậy."
Chờ cô bị đuổi về biệt thự, Lâm Tu Dương đã chờ trong phòng của cô, cô biết mục đích mà anh đến. Thuận tay đóng cửa, lấy áo chống đạn trong túi xách ra.
Cô đi đến trước mặt Lâm Tu Dương, đè thấp giọng, "Ngày mai mặc cái này vào."
Lâm Tu Dương liếc nhìn gói đồ màu đen trong tay cô, vì không biết là vật gì, chân mày cũng nhíu chặt. Nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời cơ tốt để nói chuyện, anh im lặng nhận lấy gói đồ, trả lời: "Đến bây giờ chú Đào vẫn chưa trở lại, cô mới gặp hắn sao."
Trình Nặc gật đầu, "Sau khi tôi vào cửa đã phát hiện, không có chuyện gì." Đây là một câu ám ngữ, báo cho anh, vừa rồi không ai phát hiện cô.
Cô nhìn đồng hồ, nụ cười dịu dàng trên mặt, "Anh còn không trở về phòng của mình đi, nói không chừng Kiều Kiều của anh đã gửi email gì cho anh đây."
Lâm Tu Dương hiểu ý, biết trong hộp thư của mình có một bức email của Trình Nặc, vì phối hợp cô, cũng trêu ghẹo nói: "Cũng đúng, đã trễ thế này, anh ba nên điện thoại kiểm tra cương vị."
Trình Nặc quay lại trừng mắt anh, "Ít khua môi múa mép ở đây, đi về tôi sẽ nói cho anh ba của anh."
"Đừng, chị dâu, tôi sai lầm rồi còn không được, bây giờ trở về!" Lâm Tu Dương giả vờ sợ hãi, cầm đồ đi ra ngoài cửa.
Lúc Lâm Tu Dương đi quên đóng cửa phòng, lúc này trong lòng của anh nặng trĩu, không kịp suy tư những việc nhỏ không đáng kể này. Sau khi anh về phòng thì kiểm tra email, anh đã dự đoán nội dung Trình Nặc dặn dò từ lâu, chỉ là lúc đến trước mắt, cảm xúc vẫn không giống nhau. Sau khi xem email xong anh đã xóa bỏ, mở ra túi đồ, bên trong chứa áo chống đạn, Lâm Tu Dương không khỏi cười khổ, thật là có loại ảo giác đóng phim hắc bang.
Anh lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Nam Kiều, nghe giọng nói mơ hồ của Nam Kiều vì đang ngủ say, khóe miệng của anh dâng lên nụ cười nhàn nhạt.
"Kiều Kiều, qua hết năm chúng ta kết hôn đi." Giọng nói của anh dịu dàng, hoàn toàn khác vẻ ương ngạnh tự cao của ngày thường.
Trước đó Nam Kiều còn rất buồn ngủ, khi giọng nói dịu dàng của anh xuyên vào trong tai, nhất thời thức tỉnh.
"Cái gì?!" Trong nháy mắt Nam Kiều nghĩ mình nghe lầm, "Kết hôn, người nào!"
Lâm Tu Dương bất đắc dĩ, "Nếu anh nói chuyện này với người khác, sẽ không tội gì nói cho em biết."
Nam Kiều cố sức cấu véo cánh tay của mình, đau! Tâm đau, nhìn điện thoại trong tay mình, không sai, cô đang tỉnh.
Cô lệnh cho mình điều chỉnh suy nghĩ, lấy lại bình tĩnh, nắm chặt điện thoại, "Anh năm, anh đột nhiên nói chuyện, đáng tin sao?"
...
Trình Nặc nhìn bóng dáng bị bao phủ trong bóng tối, mâu quang dần dần âm trầm. Trong điện thoại di động vẫn không xuất hiện điện thoại của Nghiêm Thiếu Thần, giống như anh đột nhiên không có tin tức. Trạng thái như vậy đã kéo dài hai ngày, Lâm Tu Dương không biết chuyện này, Trình Nặc bấm dãy số quen thuộc, như đã lường trước sẽ không người nào nghe.
Tối nay biệt thự an tĩnh khác thường, giống như cả tầng lầu chỉ có mình cô, Trình Nặc không sợ những thế lực hắc ám này, chỉ là trạng thái như vậy khiến cô cảm thấy mệt mỏi khác thường, công việc ngày càng bề bộn, cuối cùng sắp đến lúc thu hoạch, nhưng không hưng phấn trông mong. Loại cảm giác giống như năm đó cô học bổ túc ở trường cảnh sát, giáo viên bố trí huấn luyện thể năng cho bọn họ, vô cùng vô tận, cho dù hạng nhất đủ tư cách, vẫn có hạng mục khác đang đợi cô.
Nếu lần này có thể kết thúc, cô tính phóng túng triệt để nghỉ dài hạn, vừa nghĩ đến chuyện trải qua với Nghiêm Thiếu Thần trong tương lai, Trình Nặc không tự kìm hãm được vuốt ve bụng của mình, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.