Hoa Đan Di ngồi chờ một lúc lâu thì Tiêu Tranh mới tới. Bình thường thầy Tiêu thường mặc áo si mơ đóng thùng với quần âu đã thành thói quen. Tuy nhiên hôm nay lại khoác thêm một lớp áo vest nên trông lịch lãm vỗ cùng. Hoa Đan Di cảm thấy nếu như cô và Tiêu Tranh có ấn tượng xấu về nhau như vậy thì chắc chắn cô đã sớm bị anh hớp hồn.
“Xin lỗi em, tôi có chút việc nên đến muộn.” - Tiêu Tranh bước đến chỗ Hoa Đan Di đang ngồi, thành khẩn nói. Sau đó anh mới quay sang gọi phục vụ - “Cho một đen đá. Cảm ơn cậu.”
Quả thực hôm nay Tiêu Tranh khá bận rộn. Ở công ty vừa có một cuộc họp cần anh đích thân tham dự, lại thêm phía đối tác muốn trao đổi lại về hệ thống lập trình cho thiết kế sắp tới. Vì thế, Tiêu Tranh không thể đến đúng giờ như đã hẹn được. Anh vốn muốn nhắn cho Hoa Đan Di lùi sang ngày mai đến gặp nhưng nhìn đồng hồ thì thấy đã muộn rồi. Do đó vừa xong việc, Tiêu Tranh liền lập tức đánh xe qua đây.
Hoa Đan Di ban đầu cũng muốn ‘cà khịa’ thầy Tiêu mấy câu, có điều nhìn thấy Tiêu Tranh sắc mặt có chút mệt mỏi thì lại không nỡ. Dù sao cô cũng gọi Tiêu Tranh một tiếng ‘thầy’, cái gì là đạo lý thì vẫn nên tuân theo. Hoa Đan Di không nói nhiều với Tiêu Tranh, chỉ lấy luận án ở trong cặp ra đưa cho anh xem:
“Lần trước thầy góp ý cho em, em đã sửa lại rồi. Em cũng đã bổ sung thêm cơ sở nghiên cứu và một vài hạng mục liên hệ tương đương. Thầy giúp em xem lại coi có ổn không ạ?”
Tiêu Tranh nhận lấy đề cương từ tay Hoa Đan Di, bắt đầu nghiêm túc đọc sơ qua một lượt. Nói thật thì anh không có chê bai gì về khả năng viết lách của Hoa Đan Di cả. Thậm chí Tiêu Tranh còn đánh giá rất cao năng lực của cô nữa. Chỉ có một điều khiến cho Tiêu Tranh phải kiêng dè Hoa Đan Di chính là cô đối với giảng viên thái độ vô cùng tệ.
Mặc dù các thầy cô trong khoa từng dạy qua Hoa Đan Di đều hết lời khen ngợi nhưng Tiêu Tranh thì vẫn chưa cảm nhận được cái gì hết. Hơn nữa mỗi lần gặp Tiêu Tranh, Hoa Đan Di đều mặt nặng mày nhẹ, giống như là kiếp trước anh đã nợ nần cô cái gì vậy. Tiêu Tranh vô cùng bất mãn về thái độ này của cô. Có điều anh cũng không thể tùy tiện bắt bẻ sinh viên phải thế này thế kia được.
“Lần này viết tốt hơn lần trước rồi. Tuy nhiên phần cơ sở dẫn liệu vẫn phải xem lại.” - Tiêu Tranh từ tốn cất lời - “Thực ra như đánh giá ban đầu của tôi thì ý tưởng của em rất ổn, nhưng khó mà có thể đem lại tính thiết thực. Tôi nghĩ em nên cân bằng lại mọi thứ, như vậy thì sẽ tốt cho bài của em hơn. Có những thứ khi em nghĩ đến, nó sẽ tuyệt. Có điều khi bắt tay vào làm rồi thì nó lại là một chuyện khác.”
Tất nhiên Hoa Đan Di không phủ nhận những lời mà Tiêu Tranh nói. Hiện tại nền kinh tế và công nghệ của đất nước vẫn còn chưa đủ để làm những nghiên cứu lớn như vậy. Có điều đây là ý tưởng Hoa Đan Di ấp ủ từ lâu, rất nhiều người đã khen ngợi sự tân tiến của nghiên cứu này. Do đó, Hoa Đan Di thực sự muốn thử sức mình. Nếu thành công, chắc chắn sẽ đưa ngành thiết kế đồ họa của đất nước lên một tầm cao mới.
Hoa Đan Di suy nghĩ một hồi rồi đáp:
“Cảm ơn lời khuyên của thầy, em sẽ cẩn thận nghiên cứu lại. Có điều em tin là mình chắc chắn sẽ làm được.”
Tiêu Tranh nghe vậy thì cũng không có ý kiến gì. Tuy nhiên là một người thầy, anh không muốn để sinh viên của mình phải thất vọng. Nhưng mà có lẽ thầy Tiêu không phải là một người giỏi ăn nói, cho dù có an ủi thì cũng chẳng khác nào đâm dao vào tim người ta cả.
Tiêu Tranh có ý tốt muốn khuyên nhủ Hoa Đan Di:
“Tôi chỉ cảm thấy hiện tại trình độ của em vẫn còn kém lắm! Suy cho cùng thì em vẫn nên biết vị trí của mình ở đâu.”
Ý của thầy Tiêu thực ra là muốn Hoa Đan Di cẩn thận suy nghĩ xem liệu mình có thể hoàn thành nghiên cứu này thật tốt hay không. Có điều người không biết ăn nói như Tiêu Tranh đã vô tình biến ý tốt thành một sự đả kích. Hoa Đan Di cảm thấy bản thân bị coi thường, trong lòng lập tức có chút tức giận. Rõ ràng hôm nay cô chưa hề chọc tức gì Tiêu Tranh, cớ sao anh cứ nhắm vào cô mà đâm chọt vậy nhỉ?
Hoa Đan Di cáu đến đỏ cả mặt, chỉ muốn bốc khói đầu ngay lập tức. Tuy nhiên đối đầu với Tiêu Tranh thì chẳng có lợi ích gì cả. Do đó Hoa Đan Di đành nhịn, tuy nhiên cô vẫn không quên mỉa mai một câu:
“Tất nhiên là em biết vị trí mình ở đâu. Nhưng mà em cũng rõ có nhiều người tưởng mình tài giỏi nên lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng khinh thường cố gắng của người khác.”
Hoa Đan Di nói xong liền nhanh chóng giật lấy đề cương của mình trong tay Tiêu Tranh. Tiêu Tranh đương nhiên là không hề biết mình đã nói sai ở đâu, chỉ thấy Hoa Đan Di tức giận đùng đùng thì vô cùng khó hiểu. Anh vốn muốn mắng mỏ Hoa Đan Di vài câu thì đã bị cô chặn họng:
“Em có chút việc. Xin phép thầy, em về trước.”
Hoa Đan Di nói xong liền cầm lấy cặp xách rời đi, để lại Tiêu Tranh ngơ ngác ngồi đó. Hoa Đan Di chỉ sợ mình không đi nhanh thì sẽ quay lại đấm cho Tiêu Tranh mấy cái mất. Sao trường lại có thể tuyển một thể loại thầy giáo luôn coi thường công sức của sinh viên như vậy nhỉ? Rõ ràng giáo sư Tiêu đang chê bai những cố gắng của cô thời gian qua. Chưa bao giờ Hoa Đan Di cảm thấy mình muốn đổi giáo viên hướng dẫn như vậy cả.