• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phong Nguyệt

241

Thành phố F nằm ven biển, hệ thống sông ngòi phát triển, trên đường từ nghĩa trang về nhà phải băng qua một cây cầu dài.

Đầu tháng Hai mặt trời lặn sớm, vừa đúng lúc xe đang chạy trên cầu.

Mặt trời dần dần lặn xuống, nơi giao nhau giữa sông và trời là một dãy sắc cam khổng lồ.

Có thể gọi hoàng hôn bên bờ sông là tuyệt tác văn chương của tạo hoá, nó chẵng những lộng lẫy mà còn thôi thúc khát khao sáng tác của con người.

Quả thật ngắm cảnh trên cầu là tuyệt nhất, tôi hạ cửa sổ xuống, quay lại một đoạn video bằng di động.

"Không thể ngừng xe trên cầu, đợi anh đậu xe công viên ven cầu rồi chúng ta lên cầu ngắm."

Nghe vậy tôi đóng cửa sổ xe lại, Cố Văn Tranh tăng tốc, nhanh chóng lái xe chạy qua cầu.

242

Khi chúng tôi đậu xe và tới bờ sông, mặt trời đã sắp giao hoà với mặt sông.

Tôi và Cố Văn Tranh đi dọc theo bờ sông một lát thì tìm thấy vị trí thích hợp để ngắm cảnh.

Những đám mây gần gần bị nhuốm màu hồng phấn, xa dần là màu cam hồng, cuối cùng là vàng rực.

"Cảm ơn."

Tôi còn đang phác hoạ trong đầu thì bất ngờ nghe thấy một câu như vậy, bèn quay đầu nhìn người bên cạnh theo bản năng.

Đối diện ánh mắt không hiểu mô tê gì của tôi, anh khẽ mỉm cười, hơi rũ mi, gương mặt lãnh đạm bỗng hơi dịu dàng.

"Anh chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ kết hôn, thậm chí còn dẫn người đó đến gặp mẹ mình."

Cố Văn Tranh tạm dừng một lát, sau đó tiếp tục nói: "Mãi đến khi gặp em, anh nghĩ, sao thế giới này lại có Alpha đáng yêu như Phương Nghi An..."

Vốn đang đoán lung tung, nghe thế tôi khó nhịn nói: "Là đẹp trai, không phải đáng yêu."

Cố Văn Tranh cười khẽ, ừ một tiếng, rồi sau đó dần dần thu liễm nụ cười.

Anh nhìn chằm chằm tôi, nhẹ giọng nói: "Lần đầu tiên anh yêu đương, nếu có chỗ nào chưa tốt, em phải nói thẳng cho anh biết."

Khi Cố Văn Tranh không cười thì đúng là một đoá hoa cao lãnh, anh mang khí chất lạnh nhạt trời sinh, nhưng cố tình đôi mày khoé mắt lại dịu dàng, làm gương mặt ấy bỗng trở nên mềm mại.

Ráng chiều hắt lên người chúng tôi, phủ một lớp viền vàng lên hàng mi khẽ run của anh, tôi thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt sâu thẳm ấy.

Khoảnh khắc này, tôi cảm nhận rõ ràng sự chân thành ẩn dưới bề ngoài lạnh nhạt của Cố Văn Tranh.

Dữ dội, thẳng thắn, không cho phép tôi tiếp tục bỏ qua.

Không ai nói cho tôi biết tôi nên làm gì khi một thằng chồng cũ như tôi đã cày lố thanh hảo cảm của thụ chính rồi.

Tôi dời mắt khỏi gương mặt Cố Văn, cúi đầu chôn mặt vào khăn quàng cổ.

Một lát sau, tôi lầu bầu nói: "Em không biết, em cũng lần đầu tiên yêu đương mà."

Cố Văn Tranh bước nhanh về phía tôi, anh móc lấy ngón tay tôi, sau đó chuyển thành đan mười ngón.

Anh nói: "Chúng ta cùng nhau học hỏi."

Tôi ngước mắt nhìn anh một cái, chạm phải ánh nhìn tha thiết lại dịu dàng kia, tôi khó lòng tiếp tục lảng tránh nữa.

243

Ngày xuân sóng nước dập dờn, nắng chiều dát vàng, hoàng hôn buông xuống.

Trước khi mặt trời lặn xuống mặt nước, tôi bước nửa bước về phía trước, duỗi tay xoa khoé mắt Cố Văn Tranh, kế đó in một nụ hôn lên.

Tôi nói: "Vâng."

244

Sau một phút xúc động, trong đầu tôi chỉ còn lại suy nghĩ.

Thôi rồi.

Tôi, công phản diện, hình như đang bị thụ chính cua ngược lại.

245

Nhưng có ai không cảm động trước sự yêu thích thật lòng chứ?

Nếu nói trước kia cái thích của tôi đối Cố Văn Tranh là hời hợt, tôi chỉ bị hấp dẫn vì gương mặt và thân thể anh, cũng có thể là vì anh rất tốt với tôi, vậy thì lúc này tôi tình nguyện bỏ thêm một chút thật lòng.

Trong giới hạn trước khi cốt truyện về tôi kết thúc, tôi âm thầm bổ sung.

246

Từ nghĩa trang trở về, khi chuẩn bị ngủ, tôi bỗng nhớ đến quá khứ.

Trước khi xuyên qua tôi có thằng bạn chơi từ nhỏ tên Tưởng Thầm.

Nói theo cách nói của cậu ta thì mặt tôi như thiếu 258 vạn, vừa nhìn là biết khó chung sống.

Từ nhỏ ba mẹ tôi đã bận rộn, thời thơ ấu của tôi gần như sống cùng manga và anime, thế nên tôi có một đoạn thời gian phản nghịch, cụ thể chắc là hồi tiểu học.

Lúc ấy hình như là tranh làm đại ca trong lớp, cả hai đều là con ông cháu cha nổi tiếng, ai cũng không chịu nhường ai, thế là chúng tôi đánh nhau một trận, xem như không đánh không quen nhau.

Đến khi lên cấp ba, tôi mới phát hiện không thể kháng lại cốt truyện, bằng chứng tốt nhất chính là nam chính Tưởng Thầm.

247

Có lẽ tại nhớ tới Tưởng Thầm, tôi nằm mộng, nửa đoạn trước có thể coi là mộng đẹp, nửa đoạn sau lại biến thành ác mộng.

Tôi mơ thấy cuối cùng mình cũng đi hết cốt truyện, khi tôi đang hào hứng về nhà, Cố Văn Tranh đột ngột xuất hiện.

Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đen mà tôi thích nhất mất đi ánh sáng.

Tôi cảm thấy bản thân như bị một sức mạnh vô hình trói buộc, không thể nhúc nhích, thậm chí không thể hô hấp.

Tôi bừng tỉnh, mở choàng mắt, cạn lời nhìn Cố Văn Tranh đang quấn chặt tôi.

248

Mở mắt ra rồi nhắm mắt lại, sau khi xác định không ngủ được, tôi mở game lên.

Mang theo nỗi niềm buồn phiền khó nói, tôi nạp ba gói 999 đá sao.

Sau khi sum mười lần liên tiếp, tôi tích full mảnh sao, khi lần sum kế tiếp chắc chắn ra SSR, hệ thống đột nhiên thông báo: "Số lần triệu hồi hôm nay của bạn đã hết, vui lần quay lại vào ngày mai~"

Ôi đệt, game củ chuối gì thế này? Có đá sao cũng không cho xài.

Tôi tức giận thoát game gỡ cài đặt, nằm xuống giường, vừa nhắm lại thì chợt nhớ mình chưa góp mảnh đổi nhân vật trong event.

Trong đầu kẻ mới gỡ game như tôi xuất hiện hai giọng nói:

A: Không chơi nữa, hiếp người quá đáng.

B: Nhưng đây là sự kiện mừng năm mới có giới hạn, trễ là xong luôn.

Ba phút sau, tôi bật dậy, mím môi tải lại game.

Có lẽ do tôi bất cẩn gây tiếng động lớn, đánh thức Cố Văn Tranh.

Anh ngồi dậy ôm hờ tôi từ phía sau, sau tai bị tóc anh cọ ngứa, tôi quay đầu sang chỗ khác, lại bị bám theo.

Cố Văn Tranh áp vào tai tôi, chất giọng trầm thấp chưa tỉnh ngủ, "Sao lại tỉnh rồi?"

Tôi bỗng thấy hơi ấm ức, không phải tại những lời anh nói ở bờ sông hôm qua sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng tôi lại nói: "Gặp ác mộng."

Người phía sau chợt im lặng, chút ấm ức cỏn con đột nhiên bị phóng đại lên.

Ý thức được điều này, tôi thầm mắng chửi mình, Phương Nghi An, mày bị chiều đến kiêu căng rồi hả, biết liêm sĩ một chút đi!

"Cho em chụt chụt nha."

Tôi vô thức quay đầu lại, đầu tiên là chạm phải hai mắt mơ màng của Cố Văn Tranh, sau đó chú ý tới chiếc áo ngủ mở rộng của anh.

Rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.

Tôi không dám nghĩ xem hình tượng của mình trong lòng Cố Văn Tranh là gì, mới có thể khiến anh chỉ vì một câu của tôi mà nửa tỉnh nửa mê cũng phải cởi nút áo dỗ tôi.

Nhìn trái hồng hơi sẫm vì bị mút nhiều lần, tôi cắn môi dưới.

Không có mút vô cớ, vốn tại anh nên tôi mới phiền lòng.

Tôi vừa mút vừa nghĩ, Cố Văn Tranh thật gian xảo.

*

【 Cố tổng Công Tác Bút Ký - đoạn tích 24】

Phương Nghi An mới 18 tuổi, có lẽ sẽ vì xúc động nhất thời mà kết hôn, thậm chí đến cả ý nghĩa của hôn nhân cũng không hiểu lắm.

Rõ ràng giữa mình và em ấy tồn tại một số vấn đề, phát hiện phải giải quyết ngay.

...

Tại sao từ nghĩa trang trở về, vị quýt lại lúc chua lúc ngọt?

Trông Phương Nghi An không có gì khác lạ, gần đây cảm xúc em ấy không được ổn định, chẳng lẽ sắp tới kỳ mẫn cảm?

Hết chương 31

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK