Cách đoạn kết hôn chưa tới một tháng nhưng trông Cố Văn Tranh chẳng hề có động tĩnh gì.
Không phải anh muốn một chàng trai vừa mới lên năm nhất cầu hôn đó chứ?
Hình như không phải không thể, ở thế giới ABO, vừa thành niên đã lập tức kết hôn không có gì lạ.
Công phản diện trong nguyên tác thèm muốn tiền Cố Văn Tranh từ lâu, có lẽ kết hôn tiện hơn chăng?
Tôi nghĩ vậy.
Thôi, truyện đại cương rách nát này có làm quái gì có logic.
Tôi phải dựa vào bản thân.
Tôi khổ quá mà, vừa phải chuẩn bị thi cử vừa phải nghĩ xem phải cầu hôn như thế nào.
41
Vừa khéo ba tuần sau là sinh nhật Cố Văn Tranh, rất thích hợp để cầu hôn.
Nguyên tác không đề cập sinh nhật công thụ là ngày nào, chuyện này phải cảm ơn trợ lý nhiệt tình của Cố Văn Tranh đã nhắn tôi biết trước một tháng.
Thế nên hiện giờ tôi có thời gian trù bị.
42
Dẫu chỉ là hoàn thành cốt truyện thì cũng phải cầu hôn một cách bài bản.
Nhẫn là tôi đặt làm, lấy lý do mượn tay làm mẫu, tôi thành công lấy được size tay của Cố Văn Tranh, kế đó mất hai ngày thiết kế bản thảo.
Lẽ ra còn không tới ba tuần có hơi gấp, nhưng không có gì là tiền không giải quyết được.
Trước sinh nhật Cố Văn Tranh một ngày, tôi đi lấy nhẫn, nhìn thành phẩm tôi hơi hơi hài lòng.
Điều đáng tiếc duy nhất là không đủ tiền, nếu không tôi sẽ đính thêm mấy viên kim cương lên.
Nếu là ngày trước tôi sẽ không nó mang đi tặng đâu, nhưng hiện giờ tình thế bắt buộc, không thể không miễn cưỡng.
43
Hôm sinh nhật Cố Văn Tranh, tôi bảo anh không cần đến trường đón tôi mà đến nhà hàng trước là được.
Ôm một bó cát cánh trắng, tôi đứng trước cửa bao sương, bỗng dưng thấy hơi căng thẳng.
Tôi giơ tay đẩy cửa, nghe thấy tiếng động, Cố Văn Tranh nghiêng đầu nhìn về phía tôi.
Có lẽ do bóng đèn, tôi cảm thấy cặp mắt đen xinh đẹp kia lấp lánh ánh sáng.
Tôi không trực tiếp tặng hoa cho Cố Văn Tranh mà đặt xuống chỗ trống trên bàn.
Đợi đến khi ăn uống xong xuôi, tôi mới đi tới rút một đoá, sau đó bước đến đối diện Cố Văn Tranh.
Cố Văn Tranh chỉ lặng lẽ dõi theo tôi, thấy tôi dừng bước, anh khẽ nâng ngẩng đầu, chờ động tác tiếp theo của tôi.
Không biết có phải do lự kính đối với Cố Văn Tranh không, rõ ràng vẫn là gương mặt lạnh kia, vậy mà lại có chút ngoan ngoãn.
Tôi cười tặng một đoá cát cánh trắng cho Cố Văn Tranh, nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Khi anh nhận hoa, tôi duỗi bàn tay cầm nhẫn ra trước mặt Cố Văn Tranh, sau đó xoè ra, để lộ chiếc nhẫn bên trong.
"Hôm nay là một ngày rất đẹp, Cố tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với em không?"
Đây là lần đầu tiên tôi thấy nét mặt kinh ngạc và lúng túng ở một Cố Văn Tranh luôn luôn bình tĩnh, anh im lặng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay tôi, đôi môi hé mở, cuối cùng lại không nói gì.
Sau đó gương mặt ấy trở về trạng thái bình tĩnh, tôi đoán không ra Cố Văn Tranh có ý gì.
Tôi mặc kệ, dựa theo chiến lược, hôn trước rồi tính.
"Cố Văn Tranh."
Cố Văn Tranh nghe vậy vô thức ngẩng đầu, tôi dùng tay còn lại xoa mặt anh, cúi người, dán môi lên môi anh.
Không lạnh như người khác nghĩ, môi anh rất mềm, tôi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy đôi môi khẽ mím ấy.
44
Lại nói, tôi và Cố Văn Tranh quả thật là nguồn nước trong ở chợ hoa.
Ở tình huống bình thường, ba chương mà không gì thì thật có lỗi với người đọc.
Nhưng bọn tôi đã quen nhau hai tháng, chuyện thân mật nhất mà chúng tôi chỉ là hôn ngoài miệng.
Đúng vậy, chỉ môi chạm môi, ngay cả lưỡi cũng chưa từng duỗi, trong sáng cực kỳ.
Đương nhiên phần lớn do tôi không hành động, vậy nên đây mới là nụ hôn chân chính của tôi và Cố Văn Tranh.
45
Nụ hôn kết thúc, thừa dịp Cố Văn Tranh chưa kịp phản ứng, tôi đẩy nhẫn vào ngón áp út của anh.
Không có gì có thể ngăn cản tôi hoàn thành cốt truyện, hôn nhân này nhất định phải kết.
46
Tôi tỉ mỉ cầu hôn, thụ chính đáp ứng, dường như hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, tôi dời mắt sang bó hoa trên bàn rồi nhìn chiếc nhẫn được thiết kế tỉ mỉ, tôi bất giác nhớ ra công phản diện là một tên ăn bám.
Trước kia tôi sống trong nhung lụa đã quen, không để ý chi tiêu, rất nhiều chuyện tự làm theo ý mình, không thèm nghĩ xem bản thân có tiền hay không.
Giờ hay rồi, tặng hoa một tuần rồi tặng nhẫn, số tiền bán bản vẽ trong suốt một học kỳ chắp cánh bay đi, thậm chí còn bỏ thêm phí sinh hoạt trước khai giảng nữa...
Tôi ngơ người, sao lại có kẻ ăn bám ăn đến nỗi nghèo mạt rệp như tôi chứ?
Cơ mà cẩn thận ngẫm lại, mỗi lần hẹn hò toàn Cố Văn Tranh chọn địa điểm, không tốn một xu tiền của tôi, có lẽ cũng coi như đã ăn bám rồi, thế nên thiếp lập A tồi ăn bám chưa bị OOC phải không?
Chỉ là tại sao công phản diện ăn bám được một phòng tiền, đến lượt tôi lại béo lên ký rưỡi...
Tôi hơi đau lòng, hoài nghi bản thân mình là thằng mất mặt nhất dàn công tồi.
Tôi ngẩng đầu dùng ánh mắt lên án Cố Văn Tranh, thụ chính à, anh có thể tôn trọng nguyên tác một chút được không! Không phải anh nên vứt một cái thẻ đen cho tôi tuỳ tiền xài sao?!
47
Cố Văn Tranh hoàn toàn không có chú ý tới nội tâm lên voi xuống chó của tôi.
Anh rũ mắt, dùng tay phải vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, khóe miệng hơi giơ lên, tựa như đó không phải là nhẫn mà là bảo vật hiếm có vậy.
Thấy thành quả của mình được công nhận, tôi khó tránh khỏi có chút tự hào, lập tức vứt chút bực bội kia ra sau đầu.
Tôi ho nhẹ hai tiếng, banh mặt che giấu đắc ý của mình.
"Em thiết kế đó, anh thích không?"
Nói xong tôi len lén nhìn Cố Văn Tranh, tôi không muốn bại lộ mình để ý câu trả lời của anh, miễn thụ chính cậy sủng mà kiêu.
Cố Văn Tranh ngước mắt nhìn tôi một cái, anh nở nụ cười dịu dàng lưu luyến, nói: "Anh rất thích."
Sau đó giơ tay lên, cúi đầu hôn một cái.
Tôi cảm thấy nụ hôn kia như dừng trên người tôi vậy, lúc cầu hôn tôi không cảm giác gì, lúc hôn môi tôi cũng không nghĩ nhiều, giờ phút này tôi bỗng có chút vi diệu, cứ như bị Cố Văn Tranh đùa giỡn vậy.
Không đợi tôi nghĩ kỹ, Cố Văn Tranh đã ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: "Nhẫn của em đâu?"
Tôi dời mắt, lấy chiếc nhẫn trong túi ra, đưa cho Cố Văn Tranh.
Anh mở hộp, lấy nhẫn ra, vẻ mặt trang trọng như giây tiếp theo trực tiếp tuyên thệ luôn.
Đeo nhẫn lên ngón áp út bên trái của tôi xong, Cố Văn Tranh ngẩng đầu, lại dịu dàng cười một cái.
Có lẽ Cố Văn Tranh không biết mình rất ít cười, khi vui vẻ cùng lắm chỉ giãn mặt ra thôi.
Nhưng hôm nay bởi vì nhẫn, anh cười hai lần.
Nói ra tôi cũng không dụng tâm mấy, tính tôi làm gì cũng muốn làm tốt nhất, cho dù sắm vai công tồi hay hoàn thành cốt truyện đi nữa.
Tôi hơi buồn phiền, một chiếc nhẫn mà thôi, thụ chính à, tính cách cao lãnh của anh OOC rồi kìa, nhanh thu lại nụ cười không đáng giá của anh đi!
48
Dường như hôm nay Cố Văn Tranh cố ý nghịch ý tôi, anh lại cười nữa!
Cố Văn Tranh đúng là não yêu đương hết thuốc chữa!
Moá, các người có hiểu cảm giác đoá hoa cao lãnh chỉ cười với một người không?
Đệt, tôi chết rồi, chết thẳng cẳng.
Không phải là một chiếc nhẫn thôi à, tôi sẽ cho Cố Văn Tranh một trăm cái!
49
Quên phiền não đó đi.
Sau khi xem lại cốt truyện của công phản diện trong đầu, tôi hoàn hồn, thụ chính không phải là người để chồng cũ như tôi mơ ước.
Phương Nghi An, đừng quên kinh nghiệm của những người đi trước, quay về mới là lựa chọn chính xác.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi phát hiện ba tháng này mình làm không ít chuyện dư thừa, nếu vì vậy mà Cố Văn Tranh thích tôi hơn, tương lai ly hôn sẽ đau khổ hơn.
Nghĩ vậy tôi thấy mình còn khốn nạn hơn công phản diện nguyên tác nữa.
Chết tiệt, không ngờ con đường khốn nạn của tôi lại bại dưới tay thần sắc đẹp, như vậy không được.
Tôi mím môi, thầm khuyên mình sau này đừng làm những chuyện thừa thải không có trong cốt truyện.
Đợi kết hôn xong tôi phải tiêu hết tiền Cố Văn Tranh, cho anh biết tôi chỉ ham tiền anh.
Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ là một công cụ vô tình!
Hết chương 4