Lời này cứ như đang dỗ con nít vậy.
Cũng do hắn nhất thời bị quỷ ám mới nói ra, thật tình không hợp lẽ, nhưng chuyện đã tới nước này, nếu như chọc thiếu chủ không vui hắn nhận lỗi là được.
Tầm mắt Tả Khinh Việt dừng trên chiếc lông nhạn ấy, rõ ràng là chiếc lông nhạn xám tầm thường, nhưng ngón tay của thích khách khớp xương rõ ràng.
Lông chim rách bên trong cũng trở nên vừa mắt hơn.
1
Chút buồn bực trong lòng được xoa dịu dễ như trở bàn tay, Tả Khinh Việt nhìn khuôn mặt hơi cúi gầm của thích khách, có thể thoáng nhìn thấy cảm xúc phập phồng của hắn.
Cẩn thận từng chút một như sợ y sẽ không vui.
Tả Khinh Việt kiêu ngạo bao năm nay, đây là lần đầu tiên sinh nghi tính nết của mình.
Chẳng lẽ y chưa đủ khoan hồng độ lượng sao?
Thời gian y im lặng hơi lâu, ánh sáng rực rỡ trong mắt Cừu Nhạn Quy cũng dần dần ảm đạm, tiếp đó đứng dậy tính nhận sai lĩnh phạt, chỉ là vừa thẳng lưng cổ tay đã bị nắm lấy.
Sự mát lạnh trên làn da ấm áp rất quen thuộc, Cừu Nhạn Quy cảm thấy bàn tay đang cầm lông nhạn của mình bị nắm kéo về trước một chút, dung mạo thanh tuyệt lãnh diễm của thiếu chủ cách hắn không hơn năm tấc.
Con ngươi Cừu Nhạn Quy co rụt, bàn tay bị nắm lấy run lên không thể khống chế, càng kìm chế càng run dữ dội, nhịp tim hắn tựa trống đánh, nhưng may thay phản ứng vẫn coi như nhanh.
Cừu Nhạn Quy tưởng tượng lông nhạn trong tay là bội kiếm của hắn, nín thở tập trung, chỉ hai tức đã ngưng được cơn run.
Hắn mím môi lặng lẽ ngước lên, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt của thiếu chủ bình thường, hình như không nhận ra sự khác thường của hắn.
Cừu Nhạn Quy căng thẳng đến đỗi hoàn toàn không nghĩ đến một vụ khác, nếu như thiếu chủ có hứng thú thì cầm trực tiếp lông nhạn đó đi là được, cần gì tay của hắn.
Huống chi mấy năm nay Miêu Cương giàu nứt đố đổ vách, kỳ trân dị bảo cũng hiếm thấy thiếu chủ nhìn một cái, chiếc lông nhạn thường hơn chữ thường này trong tay hắn dựa vào đâu có thể được thiếu chủ ưu ái?
Tả thiếu chủ có dụng ý khác bình tĩnh phủ tay lên cổ tay của Cừu Nhạn Quy, nhịn xúc động muốn nắm thật chặt đang kêu gào trong lòng lại, hờ hững mở miệng, "Không phải nói muốn buộc cho ta à, đi thôi."
1
Cừu Nhạn Quy ngẩn ngơ trong tích tắc, song chủ tử đã mượn lực hắn đứng dậy, hơi thở sa sút tinh thần vơi đi rất nhiều, hệt như đã khôi phục sức sống.
Cừu Nhạn Quy kềm chế dời tầm mắt đi, cụp mắt nhưng rồi lại không nhịn được mà nhìn bàn tay đang phủ lên xương cổ tay mình, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.
Cảm xúc hắn không muốn nghiên cứu đến cùng lại lần nữa trồi lên cõi lòng, Cừu Nhạn Quy bỗng nhiên ngắt mạch suy nghĩ, chuyên tâm nhìn vào con đường phía trước.
Cừu Nhạn Quy vẫn chưa chạm đến đoạn cảm xúc lạ lẫm ấy, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng.....
Đây không phải thứ hắn nên nghĩ.
1
*
Hành thành tựa lưng dãy núi, điểm cuối của phồn hoa là một vùng xanh biếc giống như cảnh sơn thủy trong tranh thủy mặc.
Người tập võ không tốn nhiều thời giờ là có thể tới được nơi đây, đồi núi đan xen lặn dưới trăng sao, màn đêm đã buông xuống, nhưng Tả Khinh Việt lại như chợt có hứng thú, xem xét rồi chọn một cây cổ thụ ở nơi cao nhất chót núi.
Lúc này cũng không nói mình mệt không muốn động gì nữa, bừng bừng hứng thú dẫn thích khách xuyên qua rừng núi trong đêm tối, đi thẳng tới đỉnh núi.
Khi Cừu Nhạn Quy ngước lên lần nữa, chỉ cảm thấy mình cách mặt trăng thật gần, tựa như trong tầm với.
Cổ thụ kia to phải bằng hai ba người ôm, sau cây là một vách dốc.
Tả Khinh Việt ngước lên nhìn cổ thụ trước mặt, tầm mắt nhìn qua lông nhạn trong tay hắn, "Ước thế nào?"
Cừu Nhạn Quy vẫn chưa hoàn hồn nghe vậy giật thót, hơi nói lắp, "Ư.... Ước thì cầm lấy nó, sau đó nhắm mắt là được."
"Hửm?" Tả Khinh Việt như thể cảm thấy mới lạ, giơ tay nhận lấy lông nhạn trong tay hắn, đánh giá chốc lát rồi nghe lời nắm lại, từ từ nhắm mắt.
Hàng mi dài như lông quạ rũ xuống, đôi mắt đào hoa đa tình bị che đi ánh sáng, càng đẹp đẽ hơn bao giờ hết, hệt như thần linh giáng từ ánh trăng.
Ngón tay Cừu Nhạn Quy bất giác nắm chặt, lặng lẽ ngước lên mô tả gương mặt của thiếu chủ, sau đó bất thình lình cụp xuống, lòng bàn tay bị bấu mạnh ra vết máu.
Trái tim loạn nhịp dưới trời yên ả, cũng như lừa mình dối người không chịu nổi một đòn đánh.
"Xong rồi." Tả Khinh Việt mở mắt ra, lại nhìn sang thích khách, ánh trăng ngả vào nơi sâu nhất trong ánh mắt y, giống như ánh sáng mà thích khách không sao có thể chạm tới được.
1
"Sau đó thì sao?"
Cừu Nhạn Quy ngây ngốc nhìn y, không biết đang nghĩ gì, trong mắt Tả Khinh Việt ánh lên vẻ hoài nghi, cầm lông nhạn huơ huơ trước mặt hắn, cong môi cười, "Chưa ngắm đủ nữa?"
"Không..... Thuộc hạ biết lỗi." Cừu Nhạn Quy lập tức hoàn hồn, cụp mắt che giấu nỗi niềm phiền muộn thoáng qua, sau đó bước lên nhận lông nhạn, giọng nói hơi trầm, "Giờ thuộc hạ đi buộc, thiếu chủ muốn buộc ở đâu?"
Cổ thụ cành lá xum xuê, từng tia ánh trăng xuyên qua kẽ hở ngấm vào đất, Tả Khinh Việt cười khẽ một tiếng, tiện tay chỉ một tán cây cao nhất, "Ở đó đi."
"Dạ." Cừu Nhạn Quy cầm lông nhạn, con ngươi trong veo nhìn cổ thụ chăm chú, sau giây lát quan sát thì đột ngột nhảy lên, uyển chuyển bay qua cành cây phiến lá, chỉ trong vài tức đã đến chỗ thiếu chủ chỉ.
Gió đêm âm thầm đến, chớp mắt đã va vào cái ôm của cổ thụ, bóng cây đung đưa in trên đất, Cừu Nhạn Quy ngồi trên cành cây, cúi đầu nhìn bóng dáng cao lớn màu trắng ấy theo bản năng.
Khả năng nhìn đêm cực kì mạnh khiến hắn thấy rõ mồn mồn dáng vẻ tràn ngập ý cười của thiếu chủ ngay lập tức, tay áo viền đỏ tung bay giống như hồng vân bạch điệp được sinh ra trong rừng vắng.
Hô hấp của hắn ngưng lại, im lặng thu tầm mắt về, cẩn thận buộc lông nhạn xám ở ngọn cây, ngón tay lưu luyến vê nhẹ một hồi mới chậm chạp bỏ xuống.
Cừu Nhạn Quy không xuống ngay, mà để bản thân thả lỏng giây lát.
Thật ra hắn chưa từng nghe thấy truyền thuyết này.
Cũng sẽ không có linh điểu ngậm đi mong ước.
Tuy vậy hắn vẫn nhắm mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng bất giác dịu dàng hơn, lẩm bẩm chừng như là thành kính.
"Mong thiếu chủ bình an vui vẻ, suôn sẻ vô lo."
Lúc mở mắt ra lại, Cừu Nhạn Quy đã gói ghém hết cảm xúc, làm như không có gì xảy ra đáp xuống bên cạnh thiếu chủ.
"Xong rồi?" Tả Khinh Việt nhìn thích khách chăm chú, như thể không nhận ra khác lạ gì.
"Xong rồi, thiếu chủ." Cừu Nhạn Quy nhẹ nhàng đáp, do đang rơi vào cảm xúc rối ren nên hắn không dám ngước lên nhìn chủ tử.
Vì thế nên đã bỏ lỡ ánh mắt chứa chút dịu dàng hiếm hoi của Tả Khinh Việt, Tả Khinh Việt không nán lại, quay người cất bước rời đi, tiếng nói vỡ tan vào trong sương đêm.
"Về thôi, Nhạn Quy."
"Dạ."
Cừu Nhạn Quy cũng rập khuôn đi theo.
Cổ thụ sau lưng bọn họ vẫn khẽ lay, bóng cây lắc lư bị kéo ra rất dài, bỗng nhiên có cái gì đó vỗ cánh đậu trên ngọn cây ở đỉnh, cái mỏ nhọn mổ ước nguyện đang nhẹ bay bay theo gió.
Sau đó tung cánh, ngậm lời gởi gắm khuất vào nơi ánh trăng không tới được.
Trăng lặn rặng núi đi vào giấc, xanh tựa chim nhạn lượn trời mây.