Nơi này âm u ẩm thấp, trước kia là hồ suối nước nóng trong rừng hoang, về sau là vực sâu vạn trượng, một đường giao giới chia cắt bắc nam, chỉ có một chiếc cầu dây xích đong đưa tiêu điều run rẩy đón gió.
"Thiếu chủ, không bình thường." Chương Thanh hơi nghiêm mặt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Tả Khinh Việt.
Bọn họ trông giữ ở nơi đây nhiều ngày, nhưng mãi chẳng phát hiện dấu tích của con người, cả động phủ yên ắng đáng sợ, mấy lần Chương Thanh hoài nghi có phải họ đã trúng kế rồi không song thiếu chủ luôn lắc đầu không nói.
Dần dà mọi người cũng nhận ra không đúng, dường như có cái gì đó đang chậm chạp đến gần bọn họ, nhưng phái người đi trinh sát toàn bộ động phủ cũng không thấy không đúng chỗ nào, vẫn không có sức sống như cũ, ngay cả cổ trùng nhạy bén cũng không có cảm nhận được một chút động tĩnh.
Chương Thanh nhìn "Tức cổ" không có gì khác thường ở đầu ngón tay, không nhịn được chậc khẽ một tiếng, bất đắc dĩ than thở, "Gần đây hoàn toàn không có chút hơi người nào thôi không nói, bàn quay cũng bình thường nốt, đây..."
Đám người Miêu Cương khách nghe vậy ngồi bệt xuống đất, tính nghỉ ngơi giây lát, Tả Khinh Việt lại chẳng ừ hử, gương mặt y bị giấu trong bóng râm, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói, "Không có sinh khí....vậy tử khí thì sao?"
Dứt lời, sự tĩnh mịch lan tràn.
"Bọn chúng sẽ không như vậy...." Chương Thanh mở miệng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến độ điên của đám người kia, hồi sau mới nén ra một câu, "Đến mức đó luôn sao?"
Nếu như thật sự giống như thiếu chủ nói, vậy chúng không thể coi là người nữa.
Mọi người phát hãi, đua nhau cảnh giới, ánh mắt Tả Khinh Việt hơi tối, khi giơ tay thiên tơ phóng ra bốn phương tám hướng, Chương Thanh thấy tình thế không ổn, chắn trước người Tả Khinh Việt.
Theo mấy tiếng vang nặng nề, sắc mặt của mọi người lập tức đông cứng, ăn ý vây thành một vòng, cổ trùng ẩn núp dưới chân bọn họ giống như cảm ứng được gì đó, chợt hưng phấn tuôn về phía trước một thước.
Chương Thanh nhìn đằng trước xùy một tiếng, chế nhạo, "Sao đấy, phía Bắc không thấy ánh sáng lâu rồi, nên không biết cửu biệt trùng phùng phải ra chào hỏi sao?"
Tả Khinh Việt như cảm nhận được gì đó, nghiêng đầu nhìn về một phía, mặt mày hơi nhăn, chốc lát sau, tiếng cười khàn và nhỏ vang lên, "Các ngươi thật sự vẫn thấy ghét như ngày nào."
Người tới dần lộ ra diện mạo thật, Chương Thanh từ cau mày đến co con ngươi, "....Ngươi!"
Đối phương không hề có sinh khí thuộc về con người, làn da xám xanh trong động phủ u tối hết sức rợn người, gò má gã ta teo tóp, là dáng vẻ thi rối hoàn toàn, nhưng lại giữ được ý thức của người.
Gã ta dán mắt vào Tả Khinh Việt sau lưng Chương Thanh, hòng tìm ra chút ngạc nhiên sợ hãi trên mặt y.
"Hồ Tu?" Tả Khinh Việt hờ hững cười thành tiếng, bộ dạng bình tĩnh khiến Hồ Tu hận không thể lên xé toạc y, "Chỉ mấy năm không gặp, sao lại xấu thành điệu bộ đáng xấu hổ này thế?"
Y đánh giá diện mạo lập tức trở nên u ám của đối phương, thong thả bổ sung, "Ta suýt nhận không ra luôn."
Nếu không phải tình thế không thích hợp, Chương Thanh đã phá lên cười rồi.
Hồ Tu nhìn chằm chằm y, sắc mặt cực kỳ kinh khủng, gã ta không manh động, sở dĩ ẩn thân lâu như vậy chính là vì bí thuật của "Bất Ngữ các" chưa có tác dụng hoàn toàn, chỉ thiếu một bước cuối cùng nhưng hiệu quả một trời một vực, bây giờ gã không phải "thân bất tử".
Rõ ràng nói nửa tháng là được rồi, nhưng giờ đã qua một tháng cũng chưa có tác dụng...Hồ Tu mắng thầm, lão khốn kiếp Phùng Đông này bản lĩnh nham hiểm trái lại không ai bằng.
Lúc này còn chưa hiện thân e là đã liệu được ngày hôm nay, chờ bọn họ tiêu hao sức lực kha khá rồi lại tới đục nước béo cò.
Nhưng sự việc đã đến nước này, gã ta đã hết đường lui, chỉ đành cười gượng, ám chỉ nói, "Đương nhiên không bì được sắc đẹp của Tả thiếu chủ, mấy năm không gặp, thiếu chủ càng khéo ăn khéo nói hơn."
Sắc mặt Chương Thanh lập tức thay đổi, nghiêm giọng quát, "Hồ Tu, mẹ nó ngươi tìm chết!"
Ý cười của Tả Khinh Việt dần biến mất, đôi mắt đào hoa rực rỡ ánh sáng ấy lạnh chừng như kết thành băng, y vô cảm cong môi, hệt như đang nhìn một người chết, "Phải đó, có điều sao Hồ thống lĩnh chỉ có một mình thế, những người khác đâu, không ra ôn chuyện cũ sao?"
Hồ Tu nhìn y, không từ chối mà lui về sau hai bước, giọng nói gian trá, "Ôn chuyện à...vậy phải xem bản lĩnh của các ngươi!"
Không cần Chương Thanh thông báo, ngay khi đối phương hành động mọi người đã phát động tấn công, nhưng đột nhiên sương độc giăng bốn phía, bọn họ đành phải thúc giục cổ trùng phòng thân.
Tả Khinh Việt đứng bất động, nhìn chăm chú vào một chỗ ra chiều suy ngẫm.
Sau khi sương dày tan đi, chẳng còn chút tăm tích.
Mùi máu tươi bay tới, ánh mắt Tả Khinh Việt tụ lại, lập tức nghiêng đầu, Chương Thanh và các Miêu Cương khách cũng chỉ chậm hơn nửa nhịp, nhìn theo.
Bốn phương tám hướng truyền tới âm thanh ồn ào, kèm theo một thứ mùi tanh tưởi, cổ trùng màu lục lúc nhúc dính nhau kéo tới, cổ trùng dưới chân mọi người cũng căm thù bò về phía trước.
- - Là Âm khách ẩn thân trong bóng tối.
Chương Thanh dẫn đầu lấy ra vũ khí, tay cậu ta cầm roi dài màu bạc, chợt quất về một nơi, đây giống như một mật lệnh, Miêu Cương khách phía sau cũng lần lượt xác định hướng tấn công.
Chỉ có Tả Khinh Việt vẫn không nhúc nhích, đầu ngón tay y nghịch một con cổ trùng, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên đất, nhắm mắt lại, điều khiển thiên tơ tuôn ra bốn hướng.
Đột nhiên, y mở mắt ra, cơ thể tựa như giao long ra từ trong nước, nhanh chóng bay tới thạch động mặt Nam.
Chưa tới cửa hang, đã nghênh đón một mũi tên xé rách không trung lao tới, Tả Khinh Việt lách mình né tránh, thiên tơ bị người dùng tên đẩy ra, Hồ Tu ẩn núp trong bóng tối, không ngừng thay đổi vị trí.
Tả Khinh Việt như thể nhìn thấy gã ta ở đâu dưới hoàn cảnh tối đen như mực, mỗi lần tấn công đều đâm thẳng mệnh mạch, nhanh nhẹn lưu loát, cực kỳ hiểm độc, trán Hồ Tu toát mồ hôi lạnh, quả không hổ là một tên điên.
+
Thông minh lại không sợ chết, năm xưa là nhân vật khó đối phó, hiện tại càng khiến người khác khó mà chống đỡ.
Tên chó Phùng Đông còn không tới nữa, thì gã ta không cầm cự được bao lâu đâu.
__
@Tiện Phàm:
Thiếu chủ oán hận vẽ vòng tròn: ngày thứ n không có Nhạn Quy, nhớ huynh ấy nhớ huynh ấy nhớ huynh ấy...