Chẳng qua cũng may vừa rồi ở phòng bếp Ngô Hồng Nhi đã ăn không ít, hiện tại cũng chỉ là hớp một bát cháo loãng, lại ăn một chút thức ăn là được.
Ăn cơm trưa xong lại thu dọn xong, trời đã không còn sớm. Lại nói tán gẫu một lúc, năm chị em nhà họ Hồ mới dắt cả nhà ai về nhà người ấy. Mùa đông trời tối sớm, cho dù là đi về sớm cũng đã tối rồi.
Chiêu đãi xong năm cô con gái nhà họ Hồ, những ngày còn lại Hồ Quốc Đống và Ngô Hồng Nhi cũng không có thoải mái bao nhiêu, mỗi ngày không phải thăm viếng thì chính là tiếp đãi khách khứa, chung quy năm nay vừa kết hôn, tất cả thân thích đều phải đến, chờ đến lúc cuối cùng bọn họ cũng thoải mái có thể thở ra một hơi, tháng giêng đã sắp qua rồi.
Ngô Hồng Nhi gả đến nhà họ Hồ cũng qua một tháng, một tháng này Ngô Hồng Nhi cùng ba người nhà họ Hồ chung đụng coi như không tệ. Hồ Lão Đồ là cha chồng, tiếp xúc với Ngô Hồng Nhi không tính là nhiều. Lý Quế Lan tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng cũng là người nói đạo lý. Hồ Quốc Đống thì càng không cần phải nói, hận không thể cúng bái Ngô Hồng Nhi, trong nhà ngoài nhà cũng không để cho cô bận tâm chút nào.
Mỗi ngày Ngô Hồng Nhi cũng chỉ là cho gà ăn, làm cơm, giặt giũ quần áo của cô và Hồ Quốc Đống, quần áo của vợ chồng già Lý Quế Lan không cần tới cô động tay. Nói thật ra còn thoải mái hơn so với hồi còn làm con gái ở nhà, ở nhà mẹ đẻ chỉ riêng làm cơm cho nhiều người như vậy cũng phải làm người mệt không nhẹ.
Qua tháng giêng lúc về nhà mẹ đẻ, ngay cả Thôi Vinh Mai cũng nói Ngô Hồng Nhi lên cân. Ngô Hồng Nhi vốn chính là mặt tròn nhỏ nhắn, cả tháng giêng nuôi ăn ngon uống ngon, trên người tạm thời không nói. Mặt đã trắng mập một vòng.
"Cái con bé này đi nhà mẹ chồng không nói gầy, làm sao còn béo lên." Lúc Thôi Vinh Mai nhìn thấy con gái bèn trêu ghẹo nói. Cô dâu khác vừa lấy chồng hoặc nhiều hoặc ít luôn có thể có chút không thích ứng, có gầy hay không còn khó nói, nhưng là béo rõ ràng như vậy hiển nhiên hiếm thấy. Vốn Thôi Vinh Mai còn lo lắng Hồng Nhi sẽ nhớ nhà, nhưng là nhìn thấy cô thoải mái như vậy quả thực không biết nói gì cho phải.
"Mẹ, mẹ không biết cha chồng con làm cơm ăn ngon thế nào đâu." Ngô Hồng Nhi cười nói. Chỉ cần nghĩ một chút đến móng lợn kho Hồ Lão Đồ làm, bây giờ cô cũng đã chảy nước miếng rồi.
Thôi Vinh Mai cảm thấy Ngô Hồng Nhi béo, nhưng là Hồ Quốc Đống lại cảm thấy rất tốt, bèn nói với Thôi Vinh Mai: "Thật ra cũng không béo bao nhiêu, chỉ là mặt tròn một chút. Chẳng qua gần đây khẩu vị của Hồng Nhi thật sự rất tốt, mẹ con nói, có thể ăn là phúc." Nhớ tới hôm mùng hai tháng hai Ngô Hồng Nhi muốn ăn gai dầu muốn đến ngủ không yên, Hồ Quốc Đống cũng hơi buồn cười.
Gai dầu (https://vi.wikipedia.org/wiki/Gai_d%E1%BA%A7u)
Kết hôn gần hai tháng Hồ Quốc Đống cũng phát hiện, Hồng Nhi nhà họ tuy rằng bình thường nhìn rất rộng lượng rất biết xử lý các mối quan hệ, nhưng là trên bản chất vẫn còn trẻ con, có đôi khi làm nũng còn lợi hại hơn Đại Nữu nhà chị Ba. Cho dù là trẻ con cũng sẽ không bởi vì chưa ăn được thứ nào đó muốn ăn mà ngủ không yên mà ấm ức khóc, người này nhà bọn họ thì làm ra được.
"Được rồi được rồi, anh mau đi làm việc đi, mình em ở đây là được rồi." Ngô Hồng Nhi hiển nhiên cũng là nghĩ đến đoạn lịch sử đen tối trước đó không lâu, hơi có chút thẹn quá hóa giận nói.
Lần này Hồ Quốc Đống và Ngô Hồng Nhi tới thôn Bàn Đào là bởi vì trong thôn có một nhà mấy ngày sau muốn làm đám cưới, mời Hồ Quốc Đống đến mổ lợn giúp, đầu năm cuối năm nhiều người kết hôn, trong tháng giêng Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống đều không yên ổn. Vừa vặn lần này là đến thôn Bàn Đào, Hồ Quốc Đống bèn đưa Ngô Hồng Nhi đến cùng.
"Được, mẹ ạ, vậy con đi trước nhé." Thấy Ngô Hồng Nhi nói như vậy, thời gian cũng đúng là có chút không còn sớm, Hồ Quốc Đống bèn thuận thế đứng lên, đi đến nhà nhờ mổ lợn kia. Lợn lúc này đều là cuối năm không mổ giữ lại, cũng không lớn được bao nhiêu thịt hơn trước tết, nhưng là không có cách nào, ai bảo đặt ngày kết hôn đến bây giờ đây.
Thấy Hồ Quốc Đống đi rồi, Thôi Vinh Mai hỏi ngay: "Thế nào, người nhà chồng con vẫn hòa khí cả chứ." Thật ra thấy gương mặt hồng hào trơn bóng của con gái, Thôi Vinh Mai đã đại khái biết cuộc sống của con gái nhất định trôi qua không kém. Nếu kém khí sắc cũng sẽ không tốt như vậy.
"Rất tốt, cha mẹ chồng đều rất ôn hòa, con cũng trôi qua rất tự tại. Có điều mẹ ơi con rất có thể mang thai rồi, tháng này trên người con cũng chưa tới." Nhà họ Ngô hiện tại không có ai, nhắc tới cũng khéo, cả nhà Ngô Tân Hội hôm nay cũng đi nhà cha vợ, Ngô Xuyên Tử cũng đi ra ngoài tản bộ rồi. Vừa vào xuân là phải bận rộn ruộng đồng, khi đó chỉ sợ cũng không có thời gian, bởi vậy rất nhiều người đều thừa dịp hiện tại ngoài đồng không việc mau chóng về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Chỉ có một mình mẹ cô, Ngô Hồng Nhi cũng không có gì xấu hổ, trực tiếp nói luôn với Thôi Vinh Mai. Cô đã sớm chú ý đến mình không đúng lắm rồi, nhất là sau khi qua tháng giêng, cứ cảm thấy như ăn không đủ no, có đôi khi đột nhiên nghĩ tới ăn thứ nào đó là phải lập tức ăn vào miệng, nếu không ăn được quả thực khó chịu muốn khóc.
Giống như là hồi mùng hai tháng hai đó, bởi vì ngày đó trong tộc nhà họ Hồ có một người kết hôn, Lý Quế Lan cũng không chú ý luộc gai dầu, vốn ban ngày Ngô Hồng Nhi không cảm thấy có cái gì, nhưng là buổi tối đột nhiên Hồ Quốc Đống nhắc tới một câu, cô liền muốn ăn đến ngủ không yên giấc, sau này lại càng ấm ức rơi nước mắt, làm Hồ Quốc Đống sợ tới mức nào là dỗ nào là khuyên, ngày hôm sau còn đặc biệt chạy đến nhà Hồ Đào Nhi bưng tới một ít, cô mới thôi.
Kết hợp tình huống lúc mấy chị dâu mang thai hơn nữa tháng này kinh nguyệt của cô lại chưa tới, Ngô Hồng Nhi cũng có phán đoán.
"Ai u, vậy nhất định đúng rồi. Đã nói với mẹ chồng con hay chưa." Thôi Vinh Mai vừa nghe con gái nói tới cái này trên mặt cũng vui vẻ nở hoa rồi, thêm đinh nhập khẩu luôn là chuyện tốt, hơn nữa bộ dạng nhà chồng của con gái chính là sớm sinh con sớm tốt, nhà bọn họ lại không phải không nuôi nổi.
"Còn chưa đâu, con đây không phải là sợ không đúng, làm trò cười sao." Với mẹ ruột có thể muốn nói gì thì nói đó, nhưng là với mẹ chồng thì không giống. Nếu ngộ nhỡ không phải náo loạn chê cười còn rất mất mặt.
"Vậy được, lát nữa mẹ dẫn con đi sở vệ sinh huyện (tương đương với trạm y tế và cấp cao hơn là y tế dự phòng ở mình) kiểm tra một chút, nếu là thật sự mang thai về sau con phải chú ý hơn một chút. Ba tháng đầu em bé còn chưa ổn định đâu." Thôi Vinh Mai cũng biết nàng dâu nhỏ vừa mới vào cửa này da mặt đều mỏng, giống như hồi bà mới có bầu thằng cả, cũng là không dám nói với mẹ chồng, cũng trở về nhà mẹ đẻ mới nói.
Chẳng qua việc mang thai sinh con này ở nông thôn thật đúng là không tính là việc lớn, rất nhiều thai phụ đã sắp sinh còn ra đồng làm việc như thường đấy, chỉ cần qua thời kỳ chưa ổn định ba tháng đầu, thời gian khác nên làm gì thì làm cái đó. Mấy nàng dâu nhà họ Ngô cũng đều là trải qua như vậy.
Có điều con gái mang thai em bé đối với Thôi Vinh Mai mà nói là một việc hết sức bình thường, nhưng là đối với Hồ Quốc Đống mà nói thì không phải rồi. Chờ hắn làm xong việc xách theo mấy cân thịt lợn còn có mấy cục xương to về, lúc nghe nói vợ mình mang thai hơn một tháng cả người đều bối rối.
Mãi cho đến khi hai người cần phải về nhà, Hồ Quốc Đống còn mông lung, đi đường cũng là chân tay luống cuống. Thấy cái dạng này của hắn, Thôi Vinh Mai đầu tiên là dở khóc dở cười, sau đó mới nói: "Quốc Đống, việc mang thai này cũng không phải việc lớn gì, con thả lỏng một chút. Con không tập trung như vậy đừng để trên đường trở về lại làm ngã Hồng Nhi."
Hồ Quốc Đống nghe Thôi Vinh Mai vừa nói như vậy thì càng khẩn trương, đối với Ngô Hồng Nhi và xe đạp này quả thực có chút cảm giác không cách nào xuống tay được, hắn kéo ra một nụ cười cứng ngắc nói với Thôi Vinh Mai: "Mẹ, nếu không, nếu không con để xe đạp vào nhà trước, mẹ tìm cho con cái xe đẩy nhỏ để con đẩy Hồng Nhi về?"
Thấy Hồ Quốc Đống không hề có ý nói đùa, Thôi Vinh Mai cùng Ngô Xuyên Tử liếc mắt nhìn nhau, bình thường như thế nào cũng không nhìn ra đứa nhỏ này buồn cười như vậy, chẳng qua chỉ là mang thai, cũng không phải là sắp sinh. Còn tìm cái xe đẩy nhỏ đẩy về, đâu có cần phải dùng tới trận thế lớn như vậy. Ngô Hồng Nhi cũng bất đắc dĩ vô cùng, nếu sớm biết như vậy còn không bằng đi trở về sau đó mới nói với hắn.
Cuối cùng thấy Hồ Quốc Đống thật sự là có phần không ở trạng thái bình thường, Ngô Xuyên Tử chỉ có thể đi nhà hàng xóm mượn một cái xe đạp lai Ngô Hồng Nhi, Hồ Quốc Đống đi xe một mình. Mấy cân thịt lợn và xương lợn vốn định để lại nhà họ Ngô cũng xách về cho đôi vợ chồng trẻ.
Hồ Quốc Đống vốn còn đang cực lực từ chối, nhưng là nghe Thôi Vinh Mai nói: "Cầm về đi, cho Hồng Nhi bồi bổ thân thể. Bây giờ nó là một người ăn cho hai người." Hắn cũng đành nhận lấy. Tuy nói trong nhà có thịt để lại từ tết, nhưng là nhất định không so được với đồ tươi này, lần sau lại đến nhà mẹ vợ mua thêm cho bà chút đồ tốt khác là được.
Nghĩ đến đây hắn lại có chút hối hận, vừa rồi nên mua một cái giò lợn về, hắn nhớ thai phụ nên ăn cái này. Dọc theo đường đi trong đầu rối loạn ngổn ngang lại mơ mơ màng màng, Hồ Quốc Đống đi xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo sau Ngô Xuyên Tử trở về nhà.
Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ thấy là ông thông gia đưa đôi vợ chồng trẻ trở về còn đang kỳ quái, nhưng là vừa nghe Hồ Quốc Đống nói, Ngô Hồng Nhi mang thai, việc này quả thực làm cho hai cụ cao hứng hỏng rồi. Sự kiện Ngô Hồng Nhi mang thai này, ở nhà họ Ngô là việc vui, nhưng cũng không làm người ta kích động như vậy, dù sao bất kể là Thôi Vinh Mai hay là mấy cô con dâu nhà họ Ngô đều là kết hôn qua mấy tháng là mang thai ngay. Nhà họ Ngô vốn là chưa từng lo lắng ở trên chuyện mang thai này.
Nhưng là nhà họ Hồ thì không giống, Hồ Quốc Đống thế nhưng là độc đinh Lý Quế Lan hơn bốn mươi mới sinh được, nhà người ta bốn mươi có thể bế cháu trai rồi, bà cũng phải chờ đến hơn sáu mươi, cơ hồ từ ngữ gì cũng không thể hình dung tâm tình cấp bách muốn bế cháu trai của bà. Ngô Hồng Nhi mang thai đối với nhà họ Ngô mà nói chỉ là một tin tức làm cho người vui mừng, nhưng là đối với nhà họ Hồ mà nói tầm ảnh hưởng của nó quả thực không thua gì động đất cấp tám.
Lý Quế Lan cao hứng quả thực không biết nói cái gì cho phải, Hồ Lão Đồ cũng kích động nói tốt không ngừng, nếu không phải trời tối trên đường trở về không an toàn, thế nào ông cũng phải lôi kéo Ngô Xuyên Tử uống hai chén.
Trên đường trở về nghĩ tới bộ dáng cả nhà họ Hồ hận không thể đặt Hồng Nhi nhà bọn họ lên bàn cúng, Ngô Xuyên Tử hơi buồn cười lắc đầu. Chẳng qua kể từ sau khi con gái lấy chồng trái tim vẫn nhấc lên của ông cuối cùng cũng để xuống, bất kể nói như thế nào, con gái cuối cùng cũng không gả sai người.