Nếu là đặt vào bình thường, buổi sáng chỉ bánh bột ngô và dưa muối hắn cũng có thể ăn bốn năm cái, còn có thể húp hai bát cháo to, sáng sớm hôm nay thật sự là không có tâm tình, tùy tiện ăn một chút rồi bắt đầu đi làm việc luôn.
Giữa trưa trở về hắn cũng không có tâm tình nghe bà mối nói cái gì mà "lần này không thành không sao, lần sau cô giới thiệu cho một đứa tốt hơn." Nhũng lời vô nghĩa đó, lần trước một thằng bạn nối khố của hắn xem mắt bà mối chính là nói như vậy, hắn ở bên cạnh nghe được rõ ràng. Lúc ấy thấy thấy bộ dáng nửa chết nửa sống của thằng nhãi kia hắn còn cười nhạo người ta, đàn ông con trai sợ không cưới được vợ, làm gì làm ra bộ dáng kia.
Hiện tại Hồ Quốc Đống coi như là báo ứng rồi, phải, quả thực là hắn sẽ không cưới được vợ, chỉ bằng căn nhà gạch mới xây này của nhà hắn cũng có thể lấy được người không kém. Nhưng mà lại không cưới được Ngô Hồng Nhi. Hiện tại Hồ Quốc Đống hơi có chút ‘từng qua biển lớn, màng gì nước, chưa đến Vu sơn, chẳng biết mây’[1]. Dĩ nhiên, những lời này là có ý gì, Hồ Quốc Đống cũng không hiểu.
[1]Trích trong bài thơ Ly tư (Xa nhớ) của Nguyên Cẩn, tác giả làm để tưởng nhớ người vợ đã mất là Vi Tùng.
Nhưng Hồ Xuân Hoa vừa dứt lời hắn liền giật mình, làm sao nghe được ý nhà gái bên kia là không có ý kiến? Hồ Quốc Đống há hốc mồm, vốn ngày hôm qua Ngô Hồng Nhi ngay cả đầu cũng không quay lại đã đi mất, hắn còn tưởng rằng nhất định không thành được đấy.
"Cô, nhà gái bên kia không có ý kiến à, ngày hôm qua khi cô ấy đi cũng không quay đầu, con cho rằng cô ấy không bằng lòng chứ?" Bây giờ Hồ Quốc Đống cũng chẳng kịp lo giả bộ buồn bực, có chút ngượng ngùng nói, nói xong còn gãi đầu một cái. Thật ra Hồ Quốc Đống tuy rằng hơi ít nói, nhưng là cũng không phải người vô tích sự, bình thường làm việc rất nhanh nhẹn dứt khoát, chỉ là ở trên việc này lại để tâm vào chuyện vụn vặt, cho là con gái người ta chướng mắt hắn, bởi vậy mới không được tự nhiên.
Thật ra cũng không trách Hồ Quốc Đống, bất kể vừa mắt hay không vừa mắt, một bên nam nữ trẻ tuổi xem mắt bị từ chối luôn là có chút mất mặt. Chung quy đều là cái tuổi “tuổi trẻ khí thịnh”.
Rồi nói đến Hồ Xuân Hoa, nếu không phải trong lòng bà cảm thấy nhà họ Hồ nhất định không có ý kiến, cũng sẽ không vừa mở miệng nói luôn Ngô Hồng Nhi đã đồng ý, dù sao cũng phải cố kỵ chút mặt mũi của đứa nhỏ.
Hồ Quốc Đống vừa thốt ra lời kia, người khác còn có gì không hiểu. Lý Quế Lan một tay đánh luôn lên đầu Hồ Quốc Đống: "Con thằng nhóc thúi này, có cái gì không nói gì còn vờ làm cao. Nếu không phải cô ruột con, xem con có thể cưới được vợ hay không."
Hồ Xuân Hoa cũng là buồn cười, bình thường về nhà mẹ đẻ, Đống Tử này nhìn cũng là đứa nhỏ rất chững chạc, bằng không tuy là Lý Quế Lan nhờ người tìm tới cửa, bà cũng sẽ không đồng ý làm người mai mối này, dù sao Ngô Hồng Nhi là cháu gái ruột, bên này cũng là cháu, không làm tốt bà liền trong ngoài không được lòng người rồi. Hiện tại vừa nhìn cũng chỉ là tính khí trẻ con, thấy đứa nhỏ này mặt nén thấp thỏm nhìn bà, sợ bà nói ra lời Hồng Nhi thật ra không bằng lòng, lòng bà cũng mềm nhũn luôn rồi. Năm đó khi còn là con gái ở nhà, cuộc sống khó khăn, ăn cũng ăn không đủ no, anh trai con chú bác Hồ Lão Đồ này có gì ăn cũng sẽ cho bà một miếng.
"Thằng bé ngốc, đám con gái da mặt đều mỏng, cho dù là trong lòng muốn hơn nữa cũng sẽ không cứ nhìn chằm chằm con trai lớn như con. Cô cũng nói thật với con, mấy cô cháu dâu kia của cô cảm thấy thân thể cao to này của con có chút không xứng đôi với cháu gái cô. Nhưng mà Hồng Nhi lại nói, con nhìn chính là người có thể sống cùng, thân thể này nhìn là yên tâm, gọi cái gì mà cảm giác an toàn. Cảm giác an toàn hay không có cảm giác an toàn bà cô già đây cũng không hiểu, nhưng là việc hôn nhân thế nhưng là Hồng Nhi tự mình gật đầu. Con nói thật với cô, con bằng lòng không?" Hồ Xuân Hoa nói.
"Hề hề, " vừa nghe Hồ Xuân Hoa nói là Ngô Hồng Nhi tự mình gật đầu, Hồ Quốc Đống không nhịn được vui vẻ trong lòng. Trong lòng hắn bọt khí vui sướng sùng sục sùng sục bốc lên, trên mặt cũng treo lên nụ cười ngây ngô."Cô, con bằng lòng."
Thấy trên gương mặt đoan chính kia của con trai ngốc nhà mình treo nụ cười như mộng ảo, Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ đều cảm thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng. Hồ Lão Đồ nhìn con trai một cái, sau đó nói: "Nếu mày cũng bằng lòng, chuyện này cứ quyết định như vậy. Không nghe cô mày nói, mấy chị dâu nhà mẹ đẻ vợ mày đều còn chướng mắt mày đấy, không có việc gì thì đi nhà họ Ngô gia với nhà cô mày thăm hỏi nhiều hơn, làm nhiều chút việc, để cho người ta cũng yên tâm."
"Đến thì không cần, về sau sống thật tốt với Hồng Nhi là được. Nếu là con không sống tử tế, cô cũng không tha cho con. Cô đây chính là đảm nhiệm nhiều việc như bảo đảm với mẹ vợ con. Nếu là sau này con không đứng đắn cô không thiếu được xử lý con." Hồ Xuân Hoa cũng nói.
"Chị dâu, Hồng Nhi và Đống Tử nhà chúng ta đều là đứa bé ngoan, chờ hai đứa nhỏ kết hôn, chị cứ yên tâm mà hưởng phúc đi. Đến lúc đó hai đứa nhỏ lại sinh hai thằng cu, cuộc sống này thật là cái gì cũng không đổi." Thấy Hồ Quốc Đống trịnh trọng gật gật đầu, Hồ Xuân Hoa thở phào nhẹ nhõm, mối hôn nhân này thật là biến đổi bất ngờ, cũng may thằng bé ngốc này không phải thật sự ngu, nếu là đứa tính tình nóng vội, mối hôn nhân này thật đúng là không thành được. Hiện tại chuyện gì cũng đã quyết định, Hồ Xuân Hoa cũng có tâm tư nói đùa rồi.
Lời này thật là nói đến trong lòng Lý Quế Lan, hiện tại ấy à, bà chỉ trông mong ôm cháu trai. Cháu ngoại trai gái tuy rằng không ít, nhưng là suy cho cùng không phải họ Hồ. Nghe Hồ Xuân Hoa nói như vậy, trong nháy mắt bà liền toét miệng cười nói: "Em gái cô nói quá đúng, bây giờ tôi chỉ trông mong Đống Tử có thể nhanh chóng lập gia đình, sớm sinh cháu trai cho tôi bế."
"Em gái, cô nói lúc nào để cho hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi một vòng?" Nói xong cái này, Lý Quế Lan lại gắp hai gắp thịt cho Hồ Xuân Hoa, bảo bà mau ăn, sau đó mới nói.
Đi chơi này đúng là một mục cực kỳ quan trọng trong quá trình xem mắt, chỉ bằng gặp mặt một lần hiểu nhau dù sao vẫn ít, đi chơi chính là giữa hai người với nhau để hiểu nhau sâu hơn. Dưới tình hình chung đều là hai bên nam nữ cùng hai bên chị dâu cô chồng đi theo vào thành phố đi một vòng, nếu gia đình điều kiện tốt còn có thể mua bộ quần áo cho đàn gái, kém nhất cũng phải mua khăn quàng cổ gì đó.
Nếu lại không có ý kiến, chính là nam nữ hai bên nhận cửa, việc nhận cửa này là tương đương với đính hôn rồi, hai bên cha mẹ đều phải cho lễ gặp mặt. Nếu như gia đình chú trọng còn có thể có nghi thức đính hôn, nếu không chú trọng, trực tiếp là đến kết hôn rồi. Bây giờ cuộc sống khó khăn, những hình thức này đều là có thể bớt thì bớt, trên cơ bản nhận cửa cũng là tương đương với cuộc hôn nhân này ổn thỏa rồi.
Chẳng qua gia đình vì lễ hỏi cuối cùng đàm phán không thành cũng không phải là không có, rất nhiều gia đình toàn bộ dựa vào chút lễ hỏi kia cưới vợ cho con trai đó, đây đều là do nghèo làm cả.
"Chị dâu sao chị vội vã như vậy, mấy ngày nay đội sản xuất đang muốn chia lương thực đấy, chờ qua bận này đi. Yên tâm, con dâu này nên là của chị thì sẽ là của chị, không chạy được." Hồ Xuân Hoa vỗ vỗ tay Lý Quế Lan nói.
"Ừ phải, cô nói cũng đúng, đợi thêm hai ngày đi, tóm lại thời gian dài như vậy cũng đã chờ được rồi." Tuy rằng con trai đỏ mắt chờ mong, nhưng là mấy ngày này đúng là bận rộn, bà cũng đã đồng ý rồi, về phần thằng nhãi ngốc kia, chỉ bằng sức lực tối qua nó cứng đầu chết với bà, cũng nên để cho nó biết một chút, không có mẹ già mày, thằng nhãi mày muốn cưới vợ đến cửa cũng không có.
Sắp tới không thể đi ra ngoài chơi, Hồ Quốc Đống hơi thất vọng, chẳng qua cũng chỉ là chuyện chậm vài ngày, có lẽ hắn nên đi vào thành phố điều ra nghiên địa hình trước, xem xem chỗ nào chơi tốt nhất? Tha thứ thằng ngốc lần đầu tiên xem mắt đã gặp được người trong lòng này đi, bây giờ lý trí gì hắn cũng không còn rồi.
Ăn uống no đủ, Hồ Xuân Hoa không về nhà mẹ đẻ mà về thẳng thôn. Cha mẹ bà mất cả rồi, đi cũng là đi đến nhà mấy anh em, hiện tại đã lớn tuổi như vậy rồi, bà cũng lười đi tìm phiền toái cho mấy anh em.
Thôn Bàn Đào mặc dù cách trang An Bình không xa, nhưng là chỉ dựa vào hai cái chân, đi đến trong thôn cũng giữa chiều rồi. Suy nghĩ một chút bà liền trực tiếp rẽ vào nhà Ngô Hồng Nhi.
Ngô Hồng Nhi đang bóc tỏi cùng mẹ cô ở đó, ở trong vườn trồng một luống tỏi tép to, bình thường chăm sóc chu đáo, thu hoạch không ít. Nhà họ Ngô làm tỏi ngọt, tỏi mặn cũng không tệ. Đàn ông hiến lương thực thì hiến lương thực, không đi hiến lương thực cũng đi trong đại đội xem tính công điểm rồi, hai mẹ con thì ở đây mặt đối mặt bóc vỏ, thuận tiện xử lý một chút. Sau đó là có thể ngâm tỏi rồi.
Thấy Hồ Xuân Hoa tiến vào, Thôi Vinh Mai liền chào hỏi: "Chị dâu tới rồi, nào nào mau ngồi."
"Nhà lão Vương này lại làm ầm ĩ gì đấy, vừa vào ngõ đã nghe thấy con dâu cả nhà lão kêu gào?" Hồ Xuân Hoa có chút hóng hớt nói. Phụ nữ trung niên ở nông thôn am hiểu nhất một việc chính là “buôn dưa lê bán dưa hấu”, Hồ Xuân Hoa và Thôi Vinh Mai cũng không ngoại lệ.
"Đúng vậy, đã làm ầm ĩ một buổi chiều rồi, " thấy Hồ Xuân Hoa hỏi như vậy, Thôi Vinh Mai cũng nổi hứng thú, bà cũng đã cằn nhằn với con gái nhà mình rất lâu rồi, nhưng là nói ba câu con bé kia cũng không đáp lại một câu, bà cũng không có nói tiếp nữa. Bây giờ Hồ Xuân Hoa vừa lúc gãi đến chỗ ngứa của bà, nếu không tìm người lải nhải một chút bà cũng nghẹn chết rồi.
"Còn có thể vì cái gì, còn không phải chuyện con bé Lan và chồng nó. Bây giờ không phải sắp chia lương thực sao, con bé Lan đang làm ầm ĩ bảo lão Vương bỏ tiền cho chồng nó đi thi đấy. Nghe nói là lại muốn thi đại học, Đỗ Quân cảm thấy trong nhà ầm ĩ, muốn đi vào thành phố ở hai ngày trước thích ứng hoàn cảnh một chút. Nghe nói à, năm ngoái không thi đỗ cũng là bởi vì không thích ứng tốt. Vừa mở miệng là đòi năm mươi đồng tiền."
"Nhiều như vậy à? Mấy chị dâu nó chịu sao" Tiền lương một tháng của một công nhân mới hơn ba mươi, ở nông thôn một năm cũng không nhất định có thể tích cóp được nhiều tiền như vậy.
"Chẳng phải là vậy hay sao, hai đứa Vương Lan và Đỗ Quân bình thường ăn của nhà họ Vương uống của nhà họ Vương, mấy nàng dâu kia của nhà họ Vương có thể nhịn đã rất tốt rồi, hôm nay Vương Lan vừa nói ra khỏi miệng, con dâu cả nhà lão Vương liền nổ khùng, nói không ngừng ‘con gái gả ra ngoài như nước hất đi, cũng chưa từng nghe thấy con gái gả ra ngoài còn hãm hại nhà mẹ đẻ như vậy’. Con bé Vương Lan kia luôn miệng nói là vay, sau này nhất định trả, nhưng là cái bụng kia của nó đã lớn như vậy rồi, Đỗ Quân cho dù thi đỗ đại học cũng phải bao nhiêu năm mới có thể ra. Nuôi con không cần tiền? Đến trường không cần tiền? Tiền này nghĩ cũng biết, thuần túy là múc nước đổ đi rồi. Em thấy mấy con dâu nhà họ cũng muốn nhanh chóng nói chuyện cho rõ ràng đây mà. Bằng không mấy đứa anh kia cũng sẽ không không nói lời nào chỉ nhìn vợ làm ầm ĩ." Thôi Vinh Mai vừa nói, vừa phân tâm liếc nhìn con gái nhà mình, bà chính là muốn thông qua sự việc này nói cho Hồng Nhi, thanh niên trí thức gì đó kia đều không đáng tin.
"Aiz, nhà lão Vương này về sau có thể có cãi nhau nữa đấy. Lão Vương xót con gái, nhưng là cũng phải xem con trai con dâu có đồng ý hay không." Hồ Xuân Hoa có chút cảm thán nói.
Về phần Ngô Hồng Nhi cô rất bình tĩnh bóc tỏi, thật ra cô đâu phải không biết mẹ cô đây là đang gõ cô chứ. Nói thật cô thật sự không có vừa ý Hứa Thành, không biết như thế nào, mẹ cô phòng cô cứ như phòng giai cấp kẻ địch.