Nguyễn Vũ Thanh, tớ đã tìm thấy tự do rồi, bây giờ tớ rất hạnh phúc, hy vọng cậu cũng như vậy.
Một buổi chiều sau khi kết hôn, Diệp Tiêu vừa trở về sau chuyến công tác, vừa xuống máy bay liền lập tức kéo vali đi thẳng đến vùng ngoại ô thành phố. Ba cô vừa trải qua một ca phẫu thuật, sức khỏe vẫn luôn không được tốt. Buổi sáng, Thẩm Chi Hàm gọi điện cho cô, nói rằng hôm nay muốn đến một ngôi chùa linh thiêng ở ngoại ô để cầu phúc cho gia đình, hỏi cô có muốn đi cùng không.
Diệp Tiêu đồng ý đi cùng.
Thẩm Chi Hàm đã đến từ buổi sáng rồi, vẫn đang đợi cô ở trong chùa.
Trên đường lên núi, Diệp Tiêu gặp một người đàn ông trạc tuổi cô. Có lẽ vì đường núi chỉ có hai người họ, sau vài lần nhìn cô, người đàn ông chủ động bước đến chào hỏi.
Cô lễ phép gật đầu đáp lại.
"Cô... cô là Diệp Tiêu?"
Diệp Tiêu có chút bất ngờ, hỏi: "Anh biết tôi sao?"
"Khi còn học đại học, tôi từng nghe nói về cô. Cô đứng đầu bảng các hoa khôi của các trường đại học trong nước, tôi cũng từng nhìn thấy cô vài lần trên các video ngắn."
Diệp Tiêu khẽ cười nhạt.
"Hiện giờ... cô sống hạnh phúc chứ?" Người đàn ông bất chợt hỏi.
Diệp Tiêu thoáng ngẩn người.
"Không có ý gì đâu," người đàn ông mỉm cười, "Chỉ là đột nhiên muốn thay mặt một người anh em hỏi giúp thôi."
"Cậu ấy từng rất thích cô."
"Tôi và anh ấy... có quen biết không?" Diệp Tiêu hỏi.
"Cậu ấy nói hai người biết nhau từ nhỏ, biết nhau đã từ rất lâu rồi."
Trái tim Diệp Tiêu bỗng nhiên lỡ một nhịp.
"Anh ấy tên là gì?" Biểu cảm của Diệp Tiêu thoáng cứng lại, giọng nói theo bản năng run rẩy.
"Tôi không biết liệu cậu ấy có muốn tôi..." Người đàn ông lộ vẻ khó xử, sau đó lại cười nhẹ nhàng, nói: "Thôi, chuyện cũng đã từ rất lâu rồi, nói với cô cũng không sao."
"Tôi học đại học ở Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông, cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi, tên là Nguyễn Vũ Thanh."
Diệp Tiêu chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng "ầm", như có thứ gì đó ngay lập tức nổ tung bên tai cô. Một cơn gió lớn thổi lên, mạnh mẽ đến mức khiến cây cối trên núi lay động dữ dội, phát ra tiếng xào xạc liên hồi.
"Thật ra, chuyện cậu ấy thích cô không phải do cậu ấy chủ động kể với tôi. Có một lần, cậu ấy đi Bắc Kinh tham gia một cuộc thi, ngày trở về thì tâm trạng cực kỳ bất thường. Hôm đó vừa đúng là sinh nhật tôi, hai chúng tôi rủ nhau đến quán bar uống vài ly."
"Cậu ấy uống rất nhiều, sau khi say liền lấy điện thoại ra, mở hình cô lên rồi cho tôi xem, đỏ hoe mắt nói, cậu ấy quen cô từ năm mười hai tuổi, nhưng cô vẫn luôn không thích cậu ấy, thậm chí còn ghét cậu ấy. Lần này đến Bắc Kinh, cậu ấy nhìn thấy cô đã có bạn trai. Cậu ấy nói bạn trai của cô tốt hơn cậu ấy, nên cậu ấy nghĩ, vậy cũng rất tốt."
"Chuyện này tôi chưa từng nói với bất kỳ ai, có lẽ bây giờ cậu ấy cũng đã buông bỏ lâu rồi. Tôi chỉ là vừa nhìn thấy cô nên đột nhiên nhớ ra, thuận miệng hỏi vậy thôi."
Diệp Tiêu im lặng rất lâu, trong lòng như có cơn sóng dữ cuồn cuộn trào dâng, bao trùm tất cả, lan rộng khắp cơ thể, khiến cô không còn chỗ nào để trốn tránh. Lồng ngực cô phập phồng kịch liệt, ngón tay run rẩy không thể kiềm chế nổi. Cô vô thức siết chặt bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
"Cậu ấy bây giờ sống tốt chứ?" Diệp Tiêu cố gắng đè nén tiếng nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi. (đoạn trên Diệp Tiêu xưng anh vì chưa biết đó là Nguyễn Vũ Thanh nha, đoạn này tui đổi lại là cậu nhá)
"Cũng rất tốt. Sự nghiệp thành công, bố mẹ khỏe mạnh, cậu ấy với vợ cũng rất hạnh phúc."
Hàng mi của Diệp Tiêu khẽ rung, cô hít một hơi, nở nụ cười, nói: "Vậy thì tốt."
Cô nói tiếp: "Hiện giờ tôi cũng rất tốt."
Sau khi lên đến đỉnh núi, Diệp Tiêu đến trước cây cầu nguyện trong chùa để treo miếng vải cầu nguyện cho gia đình. Cô còn trả thêm tiền để mua một miếng vải cầu nguyện khác cho Nguyễn Vũ Thanh và treo nó lên.
Tối hôm đó trời bắt đầu mưa lất phất, cô không xuống núi mà cùng Thẩm Chi Hàm nghỉ lại ở phòng dành cho khách ở trong chùa. Trong mơ màng, cô mơ một giấc mộng. Cô mơ thấy bản thân quay trở lại năm lớp sáu, phòng học của lớp 6/3, cô nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh đang ngồi ở chỗ của mình, chăm chú nghiên cứu một chiếc đĩa CD trong tay.
Một bạn nam bên cạnh hỏi cậu: "Thường Hinh Nguyệt tặng cậu à?"
"Vừa nói chuyện cả buổi với cậu ấy, cậu ấy mới đồng ý sẽ giúp tôi lấy một chiếc CD có chữ ký của Châu Kiệt Luân khi khai giảng năm học mới." Nguyễn Vũ Thanh nói với vẻ đắc ý, "Diệp Tiêu thích Châu Kiệt Luân nhất, nhận được chiếc CD có chữ ký chắc chắn sẽ rất vui."
"Cảm giác cậu còn vui hơn cả cậu ấy, miệng cười đến tận trời rồi kìa." Cậu bạn nhìn cậu với vẻ chán ghét.
Vành mắt Diệp Tiêu có chút ướt, mở miệng gọi tên cậu, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ cậu. Cậu ấy không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy tiếng cô nói.
Hình ảnh trước mắt cô nhanh chóng biến đổi, Diệp Tiêu bỗng xuất hiện trước cổng trường cấp hai số một.
Cô nhìn thấy mình năm mười ba tuổi, đeo cặp sách, bước ra khỏi cổng trường, dưới gốc cây cách đó không xa, một cậu bé đang lặng lẽ nhìn về phía cô.
Cô của năm mười ba tuổi đang trên đường đi học về, cậu bé đứng cách một đoạn, lặng lẽ theo sau. Giữa đường cô dừng lại, cúi xuống cho chú chó con hoang bên đường ăn một ít đồ, nhẹ nhàng vỗ về đầu nó, rồi tiếp tục đi về nhà. Cô vô tình nhìn thấy cậu bé vẫn lặng lẽ theo sau mình, cũng cúi xuống trước chú chó nhỏ, nhẹ vỗ đầu nó và hỏi: "Chị gái vừa cho mày ăn có tốt với mày không?"
Chú chó kêu "Gâu gâu" vài tiếng.
"Vậy mày có thể giúp anh một việc không, từ giờ mỗi tối, mày hãy đi theo chị gái cùng về nhà nhé?"
"Chị ấy đi một mình rất cô đơn, chị ấy rất thích mày, nếu có mày đi cùng, chị ấy chắc chắn sẽ rất vui."
Chú chó nhỏ lại kêu "Gâu gâu" liên tục.
Nguyễn Vũ Thanh đặt tay lên đầu chú chó, nhẹ nhàng xoa xoa, ánh mắt dịu dàng và nở nụ cười ấm áp.
Nước mắt Diệp Tiêu tuôn ra, cô lớn tiếng gọi tên cậu, liều mạng chạy đến trước mặt cậu, nhưng cậu lại chẳng nghe được gì, rồi hình bóng cậu lại biến mất.
Cảnh vật trước mắt bỗng chuyển sang giường bệnh trong bệnh viện, cô nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh đang ngồi bên cạnh khi cô đang say ngủ, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng sưởi ấm bàn tay cô.
"Chỉ một lát nữa thôi, tớ sẽ phải đi rồi." Cậu nhìn gương mặt ngủ say với hơi thở đều đặn của cô và nói. "Sau này tớ sẽ không còn xuất hiện và làm phiền cậu nữa."
Cậu nhếch môi nở một nụ cười: "Thật ra mỗi lần đến cũng không phải cố ý muốn làm phiền cậu."
"Chỉ là sợ cậu buồn, sợ cậu gặp nguy hiểm, sợ cậu bị tổn thương, nên mới không kiểm soát được bản thân mà cứ đến làm phiền cậu"
"Nếu đã ghét tôi như vậy, nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, biết chưa?"
"Nếu không, coi chừng một ngày nào đó tôi bay từ Hồng Kông trở về, lại không khống chế được bản thân mà xuất hiện trước mặt cậu, làm phiền cậu."
Diệp Tiêu đứng một bên nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ thể run rẩy không kiềm chế được, che mặt khóc nức nở.
"Nguyễn Vũ Thanh." Cô khàn giọng gọi tên cậu.
"Nguyễn Vũ Thanh."
"Nguyễn Vũ Thanh."
Cảnh tượng trong mắt lại một lần nữa thay đổi, Diệp Tiêu đã đến sân bay, Nguyễn Vũ Thanh biến mất trong dòng người đông đúc tại sân bay.
Diệp Tiêu nhìn xung quanh, lớn tiếng gọi tên cậu, nhưng lại không còn tìm thấy bóng dáng của cậu nữa. Cô tuyệt vọng ngồi sụp xuống, ôm gối khóc nức nở trong sảnh sân bay.
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc từ phía trước không xa truyền tới.
"Diệp Tiêu!"
Diệp Tiêu giật mình mở mắt, đứng dậy nhìn người trước mặt. Nguyễn Vũ Thanh đang đứng ở cửa check-in không xa, tay kéo theo chiếc vali, quay lại mỉm cười gọi tên cô.
Diệp Tiêu sững sờ đứng tại chỗ, nước mắt từng giọt lặng lẽ chảy dài trên má.
"Đã tìm được tự do chưa?" Cậu mỉm cười hỏi cô.
Diệp Tiêu khẽ ngừng, sau đó dùng lực gật đầu với đôi mắt đẫm lệ, vừa khóc vừa cười.
Cô nhìn thấy cậu cũng cười, nụ cười rạng rỡ vô cùng.
"Vậy thì tốt." Cậu khẽ gật đầu với cô nói, "Tớ đi đây."
"Nhất định phải nhớ kỹ, Diệp Tiêu luôn xứng đáng được yêu thương. Sẽ có ngày càng nhiều người yêu cậu, yêu toàn bộ con người cậu."
Chàng trai nói xong liền quay người rời đi, bóng lưng cao gầy dần biến mất trong ánh sáng vàng nhạt mà ánh nắng đan dệt.
Diệp Tiêu trong ánh sáng chói lóa dần tỉnh giấc, một buổi sáng trong lành sau cơn mưa, tiếng chim hót vang trên ngọn cây, bầu trời trong xanh như được gột rửa, Thẩm Chi Hàn bên cạnh vẫn còn đang ngủ say.
Cô khẽ nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì nước mắt vẫn còn đọng, tầm nhìn trở nên mờ mịt như phủ một lớp sương mỏng.
Cô thấy một cơn gió thổi qua, vô số dải ruy băng đỏ treo trên cây nguyện ước bên ngoài đung đưa trong gió, phát ra những âm thanh xào xạc.
Diệp Tiêu chớp mắt, để mặc những giọt nước mắt tuôn rơi. Cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, nhìn cây nguyện ước ngoài cửa sổ, bỗng bật cười.
Ở cảnh tượng cuối cùng trong mơ, còn có một câu mà cô vẫn chưa kịp nói ra. Cô muốn nói với cậu —
Nguyễn Vũ Thanh, tớ đã tìm thấy tự do rồi.
Tớ đã tìm thấy tự do rồi, bây giờ tớ rất hạnh phúc, hy vọng cậu cũng như vậy.
Trên hai cây ước nguyện ở hai miền Nam Bắc, có hai dải ruy băng ghi tên của họ, đang nhẹ nhàng bay lượn trong không trung sau cơn mưa, nhìn nhau từ xa.