Ánh vàng cam dịu nhẹ của buồi hoàng hôn nhuộm cả vùng trời. Nhìn màu sắc ấm áp đó có thể khiến người ta cảm thấy ấm lòng, thoải mái nhưng tâm trạng của Lucy lúc này thì hoàng toàn ngược lại. Câu nói “ Nếu là “cậu ta” chắc chắn em sẽ không đẩy ra.” của Loke khiến Lucy cảm thấy có gì đó nhoi nhói lên trong lòng. Tâm trạng rất nặng nề. Lời tỏ tình của Loke vào lúc này khiến cô thấy không thoải mái khi ở cạnh anh. Khẽ nhích người xa Loke ra một chút. Nhưng hành động nhỏ đó của Lucy cũng không qua được mắt của Loke.
Loke: *cười* Em không cần đề phòng như thế đâu Lucy. Anh hứa sẽ không làm gì nữa.
Lucy thoáng khựng người. Không khí trong toa vòng quay nhỏ hẹp trở nên ngột ngạt. Lucy cảm thấy thời gian dường như đang trôi qua rất chậm. Ngay khi cánh cửa toa vừa mở ra thì Lucy ngay lập tức đi mà như chạy ra ngoài.
Lucy: Tôi… thấy hơi mệt nên về trước. Anh cứ ở lại chơi nhé Loke.
Nhìn theo bóng Lucy dần hòa vào dòng người đông đúc. Nụ cười trên môi Loke mới biến mất. Gương mặt anh thoáng nét cô đơn. Biết có người sẽ đánh mình nhưng Loke vẫn đứng đó lãnh trọn cú đánh của Natsu.
Natsu: *giận* Loke! Sao anh lại làm vậy???
Loke lúc này mặt sưng đỏ một bên má đang chống tay đứng dậy. Anh chưa đứng vững thì Natsu lại bay đến nắm chặt lấy cổ áo Loke.
Natsu: *giận dữ* Này! Nói đi chứ! SAO ANH LẠI HÔN LUCY!!!
Loke: *ánh mắt ánh tia lạnh lùng* Cậu có tư cách gì để hỏi tôi câu đó?
Câu nói của anh khiến nấm đấm đang đưa lên chuẩn bị bồi cho Loke của Natsu khựng lại. Loke nói đâu có sai. Giờ cậu là gì của Lucy? Giờ cậu có tư cách gì để nói Loke những điều đó? Giờ cậu đối tới cô - người cậu yêu nhất cũng chỉ đơn giản là một người đồng đội cùng hội quán Fairy Tail, người mà cô chỉ mới quen biết cách đây vài hôm. Chỉ... đơn giản vậy thôi. Cậu chẳng có tư cách gì cả. Nhưng khi nhìn thấy Loke hôn Lucy, đâu đó trong lòng ngực cậu cứ nhức nhói từng hồi. Cánh tay Natsu buông thỗng, bàn tay nắm cổ áo của Loke cũng từ từ lòng dần. Cậu nghiến răng, ép chình bản thân mình đi hướng khác. Không bụp cho Loke một trận.
Đâu đó gần đó, một cô gái đang siết chặt tay mình và đưa ra một quyết định. Nó có thể khiến hai người đau hoặc hai người hạnh phúc. Chưa ai biết trước điều gì cả.
--------Tại nhà Lucy--------
Vừa về nhà là Lucy đi tắm ngay. Từng giọt nước ấm nóng sối lên người khiến cô cảm thấy thư giản. Mọi lo âu, muộn phiền cũng được giảm bớt. Lucy thay bộ đồ ngủ màu xanh nhạt thoải mái rồi thả mình trên chiếc giường êm ái. Nhiều chuyện xảy ra trong hôm nay khiến Lucy mệt lả. Mi mắt cô nặng dần rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cánh cửa sổ dần dần được kéo lên. Natsu trèo vào. Trong lòng thầm mắng: “Lucy ngốc! Sao lại không khóa cửa kĩ càng chứ. Lỡ có kẻ xấu thì sao?” (Haina: *liếc* thế mi là thể loại gì?) Cậu bước lại gần giường của cô. Natsu im lặng nhìn ngắm gương mặt đang say ngủ kia. Căn nhà mà cậu từng có thể thoải mái ra vào giờ lại phải lén lén lút lút thế này. Thảm hại thật! Natsu lấy tay nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc mây vương trên mặt Lucy vẫn còn ươn ướt. “Cậu không lau khô tóc trước khi ngủ nữa à Lucy.” Natsu ngửi thấy rõ mùi sữa tấm quen thuộc trên cơ thể cô. Cậu thật sự thấy đau khi Lucy quên mất mình. Cậu hiểu rõ cảm giác mất mát đó nên thật sự cậu không hề muốn Lucy biết cô bị mất những kí ức về cậy. Chắc chắn Lucy sẽ rất buồn, rất đau khổ. Thế nên cậu mới quyết định buông tay… Natsu nghĩ rằng như thế sẽ khiến Lucy hạnh phúc. Nhưng cậu lại nhìn thấy những giọt nước mắt đó nữa. Nếu buông tay hay níu kéo đều làm Lucy buồn thì một lần này thôi… một lần thôi… hãy cho cậu ích kỉ kéo Lucy về lại bên mình.
Ánh sáng phản chiều từ mặt trăng nhè nhẹ. Natsu khẽ cuối người xuống đặt lên trán Lucy một nụ hôn nhẹ. Lucy đang ngủ cũng cảm thấy một hơi ấm quen thuộc bao trùm lấy mình.
Natsu: *thì thầm* Lucy! Hãy đợi tớ.
Không phải ngay bây giờ. Hãy để mọi chuyện ổn lại. Cậu sẽ không nói cho Lucy biết cô mất kí ức về cậu. Cậu sẽ bắt đầu lại. Dù mất kí ức thì Lucy vẫn là Lucy. Và giờ chuyện cậu phải làm là đi nói cho Loke biết. Phải cảm ơn anh đã chịu một đấm của cậu. Á! Mà anh ta dám hôn Lucy của cậu. Thôi khỏi cảm ơn làm gì…
--------Sáng hôm sau tại nhà Lucy--------
Lucy tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Cô không biêt sao hôm qua cô ngủ rất ngon. Với gương mặt tươi tỉnh vui vẻ, Lucy nhanh chóng vệ sinh cá nhân chuẩn bị đến hội. Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Lucy *nghĩ*: “sao dạo này nhiều người đến tìm mình lúc sáng sớm quá vậy?:v “ Lucy đi ra mở cừa
Lucy: *ngạn nhiên* Lisanna? Cậu tìm tớ có gì không?
Lisanna: Tớ có chuyện muốn nói với cậu.
Lucy có dự cảm không hay. Nét mặt của Lisanna khiến Lucy thấy lo lắng.
Lucy: *cười* Ừ! Vào nhà nhé.
Lisanna: Uhm…
Lucy: Có chuyện gì cần nói với tớ thế?
Lisanna: *hít một hôi sâu* Cậu thật dơ bẩn Lucy. *cười khẩy*
Lucy: *nhíu mày* Cậu sao thế Lisanna? Sao cậu lại nói vậy?
Lisanna: *cười lớn* Hahahaha. Cậu giả bộ rất hay. Để tôi nói cho cậu nghe nhé. Natsu à người đã không biết bao nhiêu lần bảo vệ cậu. Là người sẵn sàng chịu đau đớn để cậu được hạnh phúc. Là người ĐẦU TIÊN cậu gặp trong Fairy Tail. NATSU LÀ NGƯỜI ĐÃ ĐƯA CẬU ĐẾN VỚI FAIRY TAIL.
Lucy: *run* Cậu… cậu nói gì thế?
Lisanna: *phẫn nộ* Cậu đã quên mất Natsu đấy. Cậu ấy đã liều mình cứu cậu. Mà giờ sau khi tỉnh lại lại hoàn toàn không còn kí ức về cậu ấy. Nhưng còn cảm giác thì sao? Cậu không cảm thấy gì khi ở bên Natsu ư?
Đầu Lucy đau nhức. Ở bên Natsu… cô lúc nào cũng có một cảm giác thân quen khi ở cạnh Natsu. Các mãnh kí ức rời rạc cứ ẩn ẩn hiện hiện trong đầu Lucy. Mồ hôi lạnh cứ không ngừng túa ra.
Lucy: *ôm đầu* Tớ…
Lisanna: Đi theo tôi.
Lisanna chộp lấy tay Lucy kéo ra khỏi nhà.
Lucy: Đi đâu?
Lisanna: Có vẻ cậu không nhớ rõ lắm nhỉ.Để tôi làm cho cậu nhớ lại.
--------End chap 31--------
p/s: dạo này ta bận quá ko viết nhiều đc. Đã thi xong nên cố gắng viết cho mn ^^ Mong mn sẽ típ tục củng hộ ta