Mong mọi người típ tục ủng hộ fic của mình. Rất cảm ơn.
p/s: Mọi người nhớ Toshi là ai không?:3 Ai không nhớ mời xem lại chap 20.
--------Chap 39: Tảo mộ-------
Lucy chống tay ngồi dậy trên chiếc giường êm ái. Nhìn người có gương mặt trẻ con cùng mái tóc màu đào hơi rối vẫn đang say ngủ bên cạnh. Dạo này Natsu thường xuyên đến nhà Lucy ngủ, phải nói là không có ngày nào không đến. Ban đầu cô đã kịch kiệt phản đối nhưng Natsu nào có nghe. Dần dần Lucy dành để cho cậu muốn làm gì thì làm.
Hôm nay, Lucy dậy sớm hơn mọi ngày, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa. Trời hôm nay nắng nhẹ, vài tảng mây trôi bồng bềnh trên nên trời xanh biếc. Vươn vai lấy sinh khí cho một ngày mới, Lucy nhẹ nhàng bước xuống giường để tránh làm Natsu thức giấc. Cô tiến lại gần chiếc tủ, mở ngăn kéo nhỏ nơi đựng một chiếc hộp gỗ đã khá cũ, những vết trầy xước hiện rõ trên phần nắp hộp. Đưa tay miết dòng chữ được khắc dưới đáy “Happy birthday, Lucy.” Đây là món quà mà trước khi mất mẹ đã tặng cho cô… món quà cuối cùng từ mẹ. Nghĩ đến đó tay Lucy vô thức siết chặt chiếc hộp hơn, trong lòng bao nhiêu suy nghĩ rối rắm đan xen nhau. Khẽ mở nắp, bên trong là những hình ảnh về gia đình Lucy lúc trước khi mẹ cô mất và các đồ vật kỉ niệm giữa cô và mẹ. Nhìn từng thứ, ký ức thỏa ấu thơ tràn về. Ánh mắt trìu mến của mẹ, sự nhẹ nhàng từ bàn tay mẹ khi cải đầu cho cô, cảm giác ấm áp dễ chịu khi cô dựa đầu vào lòng mẹ và nỗi đau giằng xé tâm can khi... mẹ mất.
Natsu đưa tay định kéo người bên cạnh mình vào lòng ôm ngủ cho ấm nhưng kề bên là khoảng không gian trống. Cố mở đôi mắt còn đang ngái ngủ, nhìn một vòng tìm kiếm bóng người quen thuộc, Natsu thấy Lucy đang ngồi bệt dưới đất. Nhìn bờ vai nhỏ nhưng vẫn cố gắng kiên cường của cô. Bóng lưng ấy đột nhiên sao quá dỗi xa vời làm cậu có cảm giác như Lucy có thể biến mất khỏi vòng tay của cậu bất cứ lúc nào.
Natsu: Lucy, dậy sớm thế?
Lucy: Uhm.
Ánh mắt Lucy nhìn vào bức hình, người đàn ông có gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt không thể giấu được vẻ hạnh phúc ngập tràn khi nhìn cô gái nhỏ có mái tóc vàng hoa dài chấm vai đang nở nụ cười toe toét ôm con búp bê xinh xắn vào lòng.
Lucy: Vì... hôm nay là ngày giỗ của cha tớ.
Không khí đột nhiên lặng xuống. Natsu không biết phải nói gì lúc này.
Lucy: Thời gian trôi nhanh thật. Cũng đã hai năm từ khi ông ấy mất.
Ánh mắt Lucy nhìn xa xăm, vào một khoảng không gian vô định nào đó mà Natsu không thế nắm bắt được. Một chút buồn, một chút cô đơn, một chút chua xót, một chút lẻ loi. Mọi sắc thái biểu cảm phức tạp ẩn giấu sâu trong đôi mắt nâu long lanh ấy.
Lucy nhớ lại những gì mà tên Toshi nói vào cái đêm tối u ám ấy. Đó có phải là sự thật? Mẹ đã… hi sinh vì cô? Lucy hoàn toàn không hề có chút kí ức nào về thời gian trước khi mẹ cô mất.Natsu: Lucy?
Giọng nói quen thuộc của Natsu khiến Lucy dứt khỏi dòng suy nghĩ miên man và khiến cho lòng cô như có một làn gió mát thổi qua khiến nó nhẹ đi được phần nào.
Lucy: *cười nhẹ* Natsu. Đi tảo mộ cha mẹ với tớ nha.
Nụ cười đó của Lucy… khiến lòng cậu nhói đau.
--------tôi là đường ngăn cách đáng yêu---------
Gió thổi nhè nhẹ làm vạt váy đen của Lucy khẽ đung đưa. Cô mặc một bộ đầm đen xòe thoải mái, sắc đen làm nổi bật mái tóc vàng hôm nay được xõa suông trên lưng. Vén vài sợi tóc mai qua sau tai. Lucy cúi người đặt đóa hoa cẩm tú cầu trắng muốt thanh khiết trước bia mộ cha và mẹ. Lấy chiếc khăn mùi xoa lau chùi lớp bụi bám lâu ngày trên bia. Lucy ngắm nhìn hai gương mặt quen thuộc trên mặt đá xám đen cũ.
Lucy: *giọng nhẹ thoáng nét buồn* Con đến thăm cha mẹ đây. Hai người có khỏe không? Con thì vẫn sống tốt lắm. Mọi người ở Fairy Tail rất quan tâm con nên cha mẹ đừng lo lắng quá. Con hiện đang rất hạnh phúc. Chỉ là…
Sóng mũi khẽ cay. Lucy cố khiến cho giọng mình không run.
Lucy: Mẹ...bây giờ con rất muốn hỏi rằng có phải chính con là nguyên nhân khiến mẹ… không? Những gì tên đó nói là thật?
Lucy đưa tay vịn nhẹ trán.
Lucy: Con thật sự không biết phải làm sao. Con không nhớ gì cả. Con đang bối rối lắm. Mẹ ơi… con nhớ mẹ.
Lúc này đây cô không kiềm chế được cho giọng mình không run nữa. Nước mắt chỉ trực trào ra ở khóe mi nhưng cô thầm nhủ trong lòng mình hàng vạn lần không được khóc, không được yếu đuối nữa, phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ để tìm ra được sự thật. Cô nói với chính mình rằng dù sự thật có khủng khiếp thế nào thì mình cũng phải chấp nhận. Hàng chân mày thanh tú khẽ cau lại, nét lo lắng hiện rõ trên gương mặt xinh xắn, mũi ửng đỏ. Nhưng… ánh mắt đó… quả quyết và kiên cường quá...khiến cho Natsu thấy xót xa. Cậu không muốn Lucy phải lo lắng bất kì điêu gì. Cậu muốn cô hãy sống vui vẻ, cười thoải mái như trước kia. Trước khi Lucy gặp Toshi.
Natsu: Lucy…
Lucy: *khẽ giật mình* À. Xin lỗi. Tớ mãi suy nghĩ. Cha mẹ à, đây là Natsu. Cậu ấy là người đã giúp con đến với Fairy Tail. Tuy hấp tấp, nóng tính và đôi khi rất ngốc nhưng Natsu đã giúp con rất nhiều.
Natsu: Tớ mà ngốc á. Hừ.
Natsu làm gương mặt giận dỗi khiến Lucy phì cười.
Lucy: *cười* Lần tới con sẽ đến thăm cha mẹ. *cúi nhẹ người* Mình về thôi Natsu.
Lucy quay lại nói với Natsu cùng với nụ cười tươi trên môi. Natsu ngây ra nhìn nụ cười bằng tất cả sự nỗ lực của cô. Có lẽ...lúc này đây...Natsu cảm thấy ghét nụ cười gượng ấy của cô hơn bao giờ hết.
Trên đường về, Lucy nói cười rất vui vẻ còn Natsu thì thầm hơn hẳn mọi ngày. Thật sự thấy nụ cười đó của Lucy rất xấu. Đây không phải là thứ cậu muốn được nhìn thấy. Natsu thật sự chịu không nổi nữa.
Natsu: *thầm giọng* Lucy…
Lucy: Hửm?
Natsu: Cậu đừng cười như vậy nữa.
Lucy sẽ khựng lại nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
Lucy: *cười gượng gạo* Cậu nói gì thế Natsu. Cười như vậy là sao. Tớ vẫn bình thường mà.
Đau...tim Natsu đau quá. Nụ cười chết tiệt!
Natsu kéo tay Lucy và ôm cô vào lòng. Cậu ôm rất chặt. Lucy thì quá bất ngờ trước hành động đó của Natsu nên bất động trong vài giây. Người cậu ấy...nóng quá. Tim cậu ấy...đập rất nhanh và mạnh mẽ. Vòng tay cậu… thật ấm áp. Nhưng Lucy sợ nếu cô cứ tận hưởng sự bao bọc và bảo vệ này mãi, cô sẽ đắm chìm trong hạnh phúc mà quên mất đi nỗi đâu nó kinh khủng như thế nào mất. Đưa tay định đẩy Natsu ra thì tiếng cậu ấy vang lên, trầm ấm và kiên định.
Natsu: Lucy...Nếu buồn cậu cứ khóc, đừng cố cười như thế. Có tớ ở đây rồi. Còn có mọi người ở Fairy Tail nữa. Cậu đừng chịu đựng một mình. Cậu không cần tỏ ra mạnh mẽ thế đâu Lucy. Tớ...ở ngay đây.
Phải rồi nhỉ...Natsu ở cạnh cô mà. Nước mắt Lucy chầm chậm rơi, long lanh và trong suốt, ướt một mảng áo cậu. Nhưng không có một tiếng nức nở. Lucy khóc...khóc trong im lặng để cố gắng vùi lấp nỗi đau về gia đình, về sự thật của cái chết của mẹ.
Lucy: *giọng run rẩy* Natsu...tớ...thật sự sợ lắm.
--------End chap 39--------