Còn chuyện gì xảy ra với những người kia, xin lỗi cô đang trò chuyện với Chu công không phí tâm tư với mấy người vô bổ nói chuyện lòng vòng tốn chất xám kia được.
Chính là, có nghĩ cũng không nghĩ đến, Nguyệt Thần cô cũng hoa hoa lệ lệ ngã bệnh, triệt để bẹp dí nằm trong phòng. Còn là, dẫn đến một chuỗi phản ứng bất ngờ, triệt triệt để để lật mặt xoay tròn cuộc sống thanh bình của cô, chính thức đẩy cô rơi vào vòng tranh đấu đoạt nam chính của nữ chủ Du Thanh Nhi.
Cổ Nguyệt Thần co ro vùi đầu vào chăn, sắc mặt ửng hồng bất thường, mồ hôi lã chã rơi xuống ướt đẫm áo, khiến cô càng rét lạnh.
Du Tử Nghiêm nhíu mày đặt tay lên trán cô, xem ra cô bị sốt rồi. Trong lòng thương tiếc, từ nhỏ đã bị quăng đến nơi này, mẹ của Nguyệt Thần mất sớm, con bé tự sinh tự diệt.
Aiz, cũng không biết mấy năm qua cô bé sống thế nào, sống một mình cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Đặt khăn lạnh trên trán cô, tỉ mỉ lau mồ hôi cho cô. Sau mới nhìn đến căn hộ nhỏ được bài trí đơn sơ đến bình dị, nhưng lại nhìn rất gọn gàng, sạch sẽ, cùng không khí thanh khiết của cây cỏ bên cửa sổ.
Chiếc bàn nho nhỏ cùng máy tính cũ kĩ, vài cuốn sách ngôn ngữ nước ngoài với ba, bốn cuốn sổ tay. Dán trên tường là thời khóa biểu ít ỏi tiết học, khiến cho người ta hoài nghi người này xem lên lớp chỉ để tiêu khiển.
Du Tử Nghiêm nghi hoặc nhìn người đang nằm bệnh trên giường. Vậy thời gian còn dư lại, cô làm gì mà hiện tại thân thể ốm không chịu nổi đợt gió. Nhà bọn họ có bạc đãi cô đâu, hàng tháng vẫn gửi khoảng tiền cả triệu đấy.
Du Tử Nghiêm không quan tâm tới Thiên Nguyệt đứa em gái cùng cha, trước kia hắn thậm chí còn không biết Nguyệt Thần là ai...hiển nhiên làm sao biết Du Thanh Nhi mà mọi người cho là tốt đẹp luôn nuốt tiền trợ cấp của Cổ Thiên Nguyệt làm cho cô bị phỉ báng là đứa con rơi bị vứt bỏ.
Mà dĩ nhiên, Du gia chỉ xem trợ cấp tiền là một phần trách nhiệm cũng như nghĩa vụ của họ, đưa Du Thanh Nhi bản sự chuyển tiền cho Nguyệt Thần liền mặc kệ, cũng không cần biết Nguyệt Thần có nhận được hay không. Cho nên đến nay vẫn không có ai biết Du Thanh Nhi nuốt tiền mười năm nay của Nguyệt Thần, ngoại trừ Tôn Kỳ Dương mới điều tra ra gần đây.
Đúng lúc này một cú điện thoại gọi tới giải thích nghi vấn của hắn, vừa nhấc máy, giọng nói thô lỗ từ bên kia vọng tới nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm, săn sóc.
"Cổ Thiên Nguyệt! Đã muốn là giờ làm việc rồi, sao còn chưa đến. Cô đừng nói với tôi là chưa xin nghỉ việc chỗ Bar Night nhé. Tôi nói mà cô không nghe, có phải hay không bị bệnh rồi."
Hẳn là đầu dây bên kia không nghe thấy người trả lời, liền nôn nóng hốt hoảng:"Nguyệt, cô có ở đó không? Đáng chết! Tôi sẽ tính sổ với cô sau."
Nói xong, không đợi hắn có phản ứng liền cúp máy. Giây lát, ánh mắt hắn tối sầm.
Là người giới thượng lưu, hẳn sẽ biết Bar Night là nơi nào. Đó không chỉ đơn giản là quán Bar, mà chi nhánh ẩn danh của tổ chức "Mặc".
Lại, chỉ cần là người hắc đạo thì sẽ biết tổ chức này nổi tiếng ngoan, chỉ cần tiền sẽ bất chấp tất cả.
Chính là, sao em gái cùng cha khác mẹ này lại dính líu tới Bar Night, cô cũng không thiếu tiền tới mức đó chứ. Nếu là lúc trước, Du Tử Nghiêm hắn chắc chắn sẽ chẳng đếm xỉa đến Nguyệt Thần, chẳng qua là...từ lần gặp ở Mỹ, bóng hình của cô khó mà dứt khỏi tâm trí của hắn. Chỉ là không ngờ, cô lại là em gái của hắn, quả thật rất châm chọc lại có chút tàn nhẫn khi hắn nhận ra tình cảm hắn dành cho cô không chỉ đơn giản là hảo cảm đơn thuần.
Suy nghĩ miên man bị cắt đứt bởi thanh âm thì thào hiếm thấy chút ôn nhu sẵn có, nhưng lại hàm mang bi thương tột cùng:"...Tại sao.."
Du Tử Nghiêm giật mình, kinh ngạc nhìn 'em gái'. So với người luôn tỏ ra lạnh nhạt, giọng điệu nhạt nhẽo không đặt ai vào mắt, thì người trước mặt hoàn toàn xa lạ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến cô cũng có loại mặt này, thế nhưng lại chân thật hơn bao giờ hết. Hiện tại cô mê mang đầu óc không rõ, chỉ sợ khi tỉnh lại, một chút sắc mặt cô cũng không thèm cho ai. Nhất là hắn!
"Điều tra mỗi hành động cử chỉ của Cổ Thiên Nguyệt trong mấy năm nay." Sau khi quăng cho thuộc hạ một câu, Tử Nghiêm lại gần quan sát cô.
Qua một đợt săm soi, hắn phát hiện, ngũ quan Nguyệt Thần rất nhu hòa tạo cho người tạo cỗ cảm giác an toàn, nét cười nhẹ nhàng treo bên môi, chân mày tựa phù dung sớm nở tối tàn..phi, phi..càng nghĩ càng sai lệch chết người.
Chính là, từ lúc hắn bước vào nhà sắc mặt cô vẫn bất thường như vậy, hơi thở dần nặng nề, có hiện tượng suy yếu.
Đây là...?
*Rầm* Âm thanh cánh cửa dập mạnh vào tường, khiến cho người ta hoài nghi nó có hay không sẽ bị hủy hoại dưới tay người con gái thô lỗ đang bước vào nhà.
"Nguyệt.." Thân Mã Ni hoảng hốt chạy sọc vào chỗ Nguyệt Thần đang nằm mê mang.
Tay đánh vào mặt cho cô bạn thanh tỉnh, mặt khác lại nhăn mày, vẻ trách cứ:"Ê sinh vật lạ, anh có thể hay không biến đi chỗ khác?"
"Cô..cô là ai!?" Du Tử Nghiêm tức giận hỏi. Đã có ai dám trêu chọc hắn bao giờ, huống chi người này còn rất xấc xược.
"Giờ này còn truy vấn việc này sao? Mau đưa tiểu Nguyệt đi cấp cứu nào." Thân Mã Ni gấp gáp cõng Nguyệt Thần lên lưng, chưa kịp bước thì đã bị Du Tử Nghiêm cản lại.
"Nói rõ!"
"Tiểu Nguyệt bị suyển, anh còn mang một thân đầy nước hoa đầu độc cô ấy.." Thân Mã Ni gấp đến phát khóc, khổ sở không nên lời.
"Tôi.." Tử Nghiêm sửng sốt, trầm mặc.
Thấy đã mất đi lực cản, cô nhanh chân cõng Nguyệt Thần leo lên taxi, thẳng tới bệnh viện.
Mất một lúc lâu lấy lại tinh thần, Tử Nghiêm lái xe rượt theo. Khi đến trước phòng cấp cứu thì đã là chuyện của mười phút sau.
Khoảng khắc nửa tiếng trôi qua trong chờ đợi đủ để Du Tử Nghiêm moi thêm tin tức về cô em gái Thiên Nguyệt.
"Lẽ ra cô ấy nên có một thân thể khỏe mạnh..nếu không phải tại do các người, mà hơn hết là do người đàn bà độc ác nhẫn tâm, ngay cả con ruột của mình cũng nhẫn tâm hạ thủ. Bà ta cố tình sảy thai, nhưng lại không ngờ Thiên Nguyệt sinh non, nhưng vẫn có thể còn sống... Ai cũng nghĩ cô ấy sống rất tốt vì nhờ vào leo lên giường đàn ông, nhưng có ai biết rằng..trong đầu cô ấy có một thứ còn độc hại nguy hiểm hơn cả khối u ác tính, thế nhưng vẫn đi làm vất vả lo việc học, cuộc sống."
"Từ lúc tôi quen cô ấy tới giờ, tôi vẫn nghĩ rằng người như cô ấy rất kiên cường cho đến khi trong mỗi cơn sốt vật vã...cô ấy đều tự hỏi tại sao, giọng điệu thê lương đến thế..nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, mọi chuyện trở lại bình thường - một Thiên Nguyệt lạnh nhạt nhưng lại cất chứa nhiều đau thương.."
Mã Ni nghẹn ngào, một người dưng xa lạ mới quen Nguyệt vài tháng đã cảm thấy đau lòng khốn khổ cho cuộc sống hằng ngày của cô. Vậy còn những năm kia, ai khóc thay Nguyệt Thần đây.
Vì luôn được giáo dục không được khiếm nhã bộc lộ cảm xúc thái quá nơi công cộng nên Thân Mã Ni chỉ mỉm cười chậm rãi kể, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Tại sao cái gì!!?" Du Tử Nghiêm nhíu mày cho ra cái nghi vấn không cách nào giải đáp.
"Hả?" Thân Mã Ni ngơ ngác hỏi lại.
"Thiên Nguyệt nói tại sao...tại sao cái gì mới được chứ?"
"Tôi không biết." Mã Ni nhẹ giọng đáp, cụp mắt giấu đi sự phức tạp cùng nỗi nghẹn ngào muốn vỡ oà...đăm chiêu nhìn phòng cấp cứu.
Có lẽ số phận an bày quyết không cho Nguyệt Thần thân thể khoẻ mạnh, lần giải phẫu trước Nguyệt Thần suýt vì phổi quá yếu không tiếp đủ máu cùng oxi mà chết, giải quyết xong độc tố thì lại lộ ra một cái bệnh khác.
Có phải hay không tạo hoá rất trớ trêu? Càng trêu ngươi hơn, bọn họ chẳng kịp bồi bổ sức khoẻ cho cô, Nguyệt Thần đã chạy mất tăm. Làm cho mọi người lo sốt ruột, Tịnh Khiết tức giận muốn lật trời liên lạc cho nội bộ 'Mặc' truy tung Nguyệt Thần.
Mấy tháng nay, cô có chút việc không thể ở bên bảo vệ Nguyệt Thần thì thôi, tại sao mấy người Tịnh Khiết quấn Nguyệt Thần lại không thể chăm sóc nổi cô ấy? Hừ! Bọn họ đừng nên trách cô vô tình! Trừ phi cô chết, nếu không ai cũng đừng nghĩ làm thương tổn Nguyệt Thần.
Ánh đèn đỏ phòng cấp cứu tắt lịm, bác sĩ đẩy cửa đi ra, phân sắp xếp phòng cho Nguyệt Thần xong mới quay đầu lại hỏi hai người Thân Mã Ni:"Ai là Thân Mã Ni?"
"Tôi."
"Vào trong, bệnh nhân muốn gặp cô." Vị bác sĩ gật đầu đẩy hờ cửa cho Thân Mã Ni vào trước, tay sẵn chặn Du Tử Nghiêm lại, trầm giọng nói:"Không được theo vào."
"Nhưng tôi là anh trai bệnh nhân!" Du Tử Nghiêm nhíu mày không hài lòng.
"Có gì chứng minh? Huống hồ, bệnh nhân có nói muốn nhìn anh sao?" Khoé miệng vị bác sĩ trẻ tuổi mơ hồ hiện lên nét cười châm chọc, không nhìn tới vẻ mặt ủ rũ của Du Tử Nghiêm, hắn đóng cửa lại.
Nghiêm túc nhìn Nguyệt Thần, nhắc nhở:"Bệnh nhân Cổ, hy vọng cô biết cân nhắc sức khoẻ chính mình. Nói nhanh nhanh nghỉ ngơi. Tôi không làm phiền hai người, mạn phép." Nói xong khi đi ra cửa còn lầm bầm than thở:"Người trẻ các cô thật không biết quan tâm sức khoẻ của mình, đợi khi về già còn lại chi đâu." Làm mãi xuống mồ cũng đâu thể mang theo vật đã cất công cả đời theo đuổi và làm ra.
Cả Nguyệt Thần khi biết bệnh trạng của mình, tâm lý nặng nề, khoé môi nhịn không được nảy lên một cái. Hình như vị bác sĩ kia còn chưa tới 25t đâu, cần gì phải ăn nói lão luyện như thể chứ!!
Nguyệt Thần cúi đầu khẽ cười giễu:"Có phải ngay từ lúc ở Mỹ, cậu đã biết chuyện này?"
"Nguyệt à...thực ra.." Thân Mã Ni ấp úng sợ hãi không biết nên nói gì lại bị thanh âm nhẹ tênh của Nguyệt Thần doạ không nhẹ:"Kỳ thực cũng không có gì. Đối với người chết, mấy chuyện này không quan trọng a."