Ánh sáng dịu nhẹ làm phòng luyện tập càng trở thêm thoải mái, tươi sáng lại có phần nhẹ nhàng dễ chịu. Tinh thần tương đối tốt, thái độ đương nhiên rất hoà nhã dễ giao tiếp.
Đặc biệt dưới trạng thái đồng loại gặp mặt sẽ càng hài hoà, dễ dàng thoả hiệp tiếp nhận đối phương. Đó chính là nói Du Thanh Nhi hiện tại!
"Thanh Nhi, cô không khoẻ thì đừng đến công ti. Sẽ không ai dám trách móc cô nửa lời đâu." Giọng thiếu nữ mềm mại ẩn chứa lo lắng quan tâm nói.
Du Thanh Nhi nhợt nhạt cười lắc đầu. Cô làm sao để chỗ trống cho ả họ Cổ chui vào, sai lầm sơ đẳng này cô sẽ không phạm lần nữa. Thời gian trước anh trai vừa tiếp xúc với cô ta dăm ba bữa liền bị thu phục, còn ngang nhiên cãi nhau với mẹ. Hừ, hồ ly tinh luôn là thứ không tốt lành gì.
"Thanh Nhi..." Giọng thiếu nữ nhất thời mang theo thương cảm, gương mặt thanh tú thập phần xót xa gọi. Sau lại tràn đầy giận dữ nói:"Thiên gia quả thật không có mắt mà! Luôn bất công như vậy, cô bị bệnh còn cố gắng đến học hỏi, nhưng cô ta thì sao? Hết lần này tới lần khác khinh thường đến! Cô ta không xứng bước vào The Prince..."
Đợi người bên cạnh sắp mắng xong, Du Thanh Nhi ho khan sắc mặt trắng bệch cố biện minh cho chị mình:"Không..phải..a! Chị ấy phải rất nổ lực mới đi tới bước này..."
"Là nổ lực trên giường chứ gì..." Ngay lúc này vang lên thanh âm thâm thuý của thiếu nữ, trong giọng không chút che giấu trào phúng.
"Fari Anh! Chị ấy, không phải!" Du Thanh Nhi nhược nhược phản bác. Rất hợp hình tượng em gái nhu nhược cố bảo vệ chị mình, thực sự chọc người thương mến gợi cho mọi người hình ảnh ngược chị cường thế xấu xa.
"Haha...ai mà biết được." Fari Anh khẽ cười phất tay, cong môi đỏ lên kiêu ngạo nói.
"Cô..." Du Thanh Nhi phồng má tức giận, trừng mắt nhìn Fari Anh.
Fari Anh nhếch môi cười. Có loại người nào mà cô chưa từng gặp qua. Loại người cô nhìn thấy nhiều nhất chính là....hạng người như cô gái trước mắt.
"Fari Anh cô đừng quá đáng!" Thiếu nữ thanh tú cau mày can thiệp. Dù nữ họ Cổ kia có sa đoạ đến đâu cũng là chị Du Thanh Nhi, cô sao có thể bỏ mặc Thanh Nhi yếu thế phối hợp xả rủa chị cô ấy.
"Lily, cô cho rằng cô là ai?" Khoé môi Fari Anh ôm lấy nụ cười chế giễu khinh thường hỏi.
"Fari cô...cô cho rằng cô có chút nhan sắc là tài giỏi lắm sao." Lily nghẹn họng, vài giây sau liền lấy lại khí thế oanh giọng châm chọc.
Fari Anh cong cong khoé mắt, tay phải không nết văn sờ xinh đẹp sờ lên mặt cười cười:"Cô xinh đẹp không bằng tôi, liền tức? Ghen tỵ? Cho cô ghen tỵ chết cũng không xinh đẹp bằng tôi."
Lời này rất kiêu ngạo. Nhưng Fari Anh có vốn để kiêu để ngạo.
Fari Anh nổi tiếng là đoá hồng có gai trong The Prince, đồng thời là người đại diện bộ mặt công ti để tham gia các hoạt động trong nước. Mà để vững chãi làm người đại diện lâu như vậy đương nhiên phải có gương mặt kiếm tiền.
Fari Anh tựa hoa hồng kiều diễm đầy thanh xuân tươi tắn quanh thân luôn toát ra hương thơm mê hoặc nhẹ nhàng. Từ lời nói đến hành động đều lộ ra tia phong tình ma mị, nhưng lại không kém phần sắc sải gai góc để bảo vệ chính cô thoát khỏi chốn thị phi nội chiến The Prince.
Cho nên, dù lăn lộn giới giải trí đã lâu nhưng Fari Anh không hề dính tới scandal, rất sạch sẽ, thực lực tương xứng, hợp đồng kí tác nhiều vô số. Vì vậy, không ai không ghen tỵ với vận khí xuôi gió không ngừng của cô.
Ngay lúc Lily muốn phản bác liền bị Du Thanh Nhi kéo tay ngăn cản. Lily mới chú ý tới không khí yên lặng quỷ dị này, nhìn mọi người đang ngóng ra cửa chính, cô nhìn theo.
Tiếng giày cao gót lộp cộp rất rõ trong không gian yên ắng, dù âm thanh rất nhỏ, nhưng mọi người đã phát giác được người sắp bước qua tầng này để lên thang máy....chính người chị trong truyền thuyết của Du Thanh Nhi.
Bóng dáng thiếu nữ hiện ra trước mặt bọn họ.
Ánh sáng như theo cô mà đến, chói loá đến mù loà. Khí chất thanh nhã u tĩnh, lại dị thường sạch sẽ bổ trợ cho gương mặt điềm tĩnh nhợt nhạt. Từng đường nét khuôn mặt đều tinh tế hoa mỹ như vậy, nhìn kỹ còn có thể tìm ra tia ôn nhu thánh khiết bẩm sinh của cô, cánh môi hồng nhỏ nhắn chỉnh tề ở dưới khung mũi xinh xắn, đôi mắt to hơi xếch lên thoạt nhìn rất gợi cảm quyến rũ.
Tuy nhiên đó chỉ chiếm phần nhỏ vì đôi mắt xếch mê người bị che bởi mái tóc dài ngang ngực. Từng sợi tóc suông nằm gọn trên vai, qua ánh đèn cũng có thể cảm thấy nó mềm mượt thế nào. Rất kích thích người ta chạm vào cảm thụ xem đó là cảm giác như thế nào.
Mái tóc đen bóng mượt càng làm nổi bật chiếc áo trắng đơn giản hoa văn chìm được phối với quần lưng cao màu đen tuyền cùng thắt lưng màu xanh dương trùng màu với đôi giày cao gót ba tấc. Dọc viền giày được đính cương đủ màu sắc càng thêm hoa lệ.
Quả thật thoạt nhìn văn nhã thanh thoát quan sát lâu một chút liền nhìn ra nét diễm lệ tiềm ẩn.
"Chậc..người như vậy càng hợp trên giường hơn.."
"Tôi thấy càng xinh hơn Du Thanh Nhi..."
"Hồ ly luôn vậy không phải sao?"
"Cô ta bất quá cũng chỉ có thế thôi."
Xung quanh chợt yên yĩnh, Fari Anh hơi rụt người nhìn Nguyệt Thần đang từng bước từng bước tới trước mặt mình.
Fari Anh ngước đầu khoé môi vẽ nét cười kiêu sa chờ đợi Nguyệt Thần cô gái khiến cho Tư tổng hạ mình làm quản lí có gì đặc biệt ngoài túi da hoàn hảo.
Cổ Nguyệt Thần hơi mỉm cười nói:"Cô vừa nói gì? Lập lại lần nữa xem?"
Fari Anh nhếch môi đỏ, cao cao tại thượng nhìn Nguyệt Thần kiêu ngạo nói:"Cô-bất-quá-chỉ-có-thế-thôi-!"
"Ồ." Nguyệt Thần khẽ cười một tiếng đáp:"Tôi đúng là chỉ có thế thôi, còn đỡ hơn người muốn thế cũng không được." Nói cho cùng, là thiên tính của phụ nữ khi có người cùng đẳng cấp nhưng không bằng người ta nên sinh ra ghen ghét, đố kỵ.
"Cô...chờ xem. Người như cô sẽ có kết cục tốt gì.." Fari Anh xoay người bỏ đi, đương nhiên không quên trào phúng một phen.
Khoé miệng Nguyệt Thần chung quy vẫn treo nụ cười hờ hững, không bất ngờ gì đây chính là khiêu khích trong mắt những người còn lại.
Haha, đám phụ nữ này ít ra còn tốt hơn mấy nữ sinh trong trường. Nữ sinh, tức là còn trở ngại tâm lý đạo đức nhân cách kìm hãm. Nhưng đây là xã hội, hơn hết còn là vòng giải trí có thể bất chấp thủ đoạn để đoạt được mục đích. Tuy hơi phiền phức vì bị gây chuyện thị phi, nhưng cũng rất thú vị.
Người đàn ông tuấn tú mặc tây trang chỉnh tề đi tới--Triệu thư kí luôn đi bên người Tư tổng, gia thế có chút thế lực cùng cổ phần không nhỏ trong công ti nhưng không hiểu sao lại chịu làm chức vị thư kí nhỏ nhoi cực nhọc.
Thư kí Triệu Minh cúi người làm tư thế mời với Nguyệt Thần, đồng thời nói:"Cổ tiểu thư, Tư tổng cho mời."
Nguyệt Thần gật đầu bước đi.
Nhóm nghệ sĩ tản ra, ít nhất, bọn họ đã biết được. Dù bề ngoài so với Du Thanh Nhi còn muốn mềm mại, ôn nhu hơn, nhưng Cổ Nguyệt Thần tuyệt không dễ chọc!
Có thể làm Triệu Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh phải cúi người cung kính, bọn họ dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc đi chọc Nguyệt Thần.
Triệu Minh khi đi ngang qua bọn họ, nhẹ nhàng buông lời cảnh cáo:"Nếu các người còn lộn xộn, trực tiếp out!"
Mấy nghệ nhân mới bị khí thế của Triệu Minh áp bức không khỏi cúi đầu không phục.
Sau khi Triệu Minh rời khỏi, hội trường liền bùng nổ.
"Hừ! Loại con gái này chỉ để chơi trên giường thôi, kiêu ngạo cái gì..."
"Này, cậu nói bậy bạ gì đó, kia chính là chị gái Thanh Nhi a!"
"Chị gái thì sao chứ. So với cô ta, Thanh Nhi đáng yêu hơn nhiều.."
"Đúng vậy...đúng vậy..có gương mặt đẹp thì sao, chỉ dùng được ở trên giường...Thanh Nhi là nhờ vào thực lực để vào. Sao có thể so sánh..."
....
Fari Anh nghiêng đầu nghi hoặc.
Dựa vào thực lực?
Nhờ vào quan hệ cô gái họ Cổ để vào công ti, như vậy cũng có thể tính là thực lực?
Fari Anh bĩu môi, nhấc chân bước đi bỏ lại tiếng đàm luận sau lưng. Cô đã xác minh được một việc, cho nên không cần ở lại chốn thị phi này nữa.
"Thanh Nhi.." Lily lo lắng tiến lên đỡ Du Thanh Nhi sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay muốn ngã.
"Tôi không sao." Du Thanh Nhi cắn răng nói, tự mình đứng vững cười nói.
"Hừ, đều là thứ không tốt đẹp mà còn ra vẻ thanh cao. Chỉ có Thanh Nhi tốt nhất thôi." Lily toét miệng cười, ra sức an ủi.
"Ừ." Du Thanh Nhi cụp mắt, nghiêng tai lắng nghe lời bình luận khó nghe xung quanh. Tâm tình không khỏi tốt hơn, không dấu vết nhếch môi cười.
Nguyệt, chị không đấu lại tôi đâu!
♪
Trong phòng chụp hình, ánh đèn nhấp nháy liên tục.
Dưới ánh đèn chụp hình chói loá, thiếu nữ mặt chiếc váy lụa vàng nhạt khẽ đong đưa tạo dáng. Tay cầm hờ chiếc nón vành kiểu cách trên đầu, đồng hồ hiếm có thị trường trên tay hiển lộ ra trước ống kính.
Gương mắt ôn nhu mặn mà, thân hình chuẩn, tạo dáng tương đối hợp với phong cách chụp hình hiện tại.
"Rất tốt!" Sara Thiên hô một tiếng ra lệnh dừng, quay sang Tư Mạt Ý khẽ cười tuôn ra một tràn:"Anh đúng là có mắt nhìn người nga, mới lần đầu đã tốt như vậy. Kỹ năng không tập huấn mà có---tự tin trước ống kính! Hơn nữa, em rất hợp nhãn cô ấy. Không biết anh có thể từ bỏ thứ mình yêu thích nhường cho em hay không?"
"Không được. Đó là chị dâu của em đó. Đừng nghịch. Hơn nữa, cô ấy không dễ chọc đâu." Tư Mạt Ý khoanh tay ôm ngực nghiêm chỉnh nói.
"Ồ, chị dâu? Anh hai, anh mà cũng có ngày này a~ Có phải anh muốn bôi đen chị ấy? Em thấy chị dâu rất đáng yêu rất dịu dàng nha!" Sara Thiên tựa vào vai Tư Mạt Ý cười tinh nghịch nháy mắt trêu chọc.
Tư Mạt Ý câm nín. Nguyệt Thần sẽ dịu dàng? Chuyện đó có khả năng sao?
*Bộp*
Bàn tay đặt lên tay anh rồi nhanh chóng rút ra, Nguyệt Thần cau mày nhìn đôi nam nữ trước mặt nhấc chân đi vào phòng thay đồ.
"Chị dâu là đang ghen a." Sara Thiên cười càng tươi.
"Cô ấy là chướng mắt đồng hồ rẻ tiền này thôi." Tư Mạt Ý bất đắc dĩ giơ đồng hồ lên quăng sang Sara Thiên.
"Anh hai, cẩn thận! Đồng hồ hiếm có của nhà thiết kế thịnh giới thượng lưu mà rẻ tiền? Vậy thế nào mới gọi là đắt đây." Sara Thiên trợn mắt bất mãn nói.
"Tư Thiên, chẳng lẽ em không nhìn ra trang phục trên người cô ấy? Chất liệu vải tốt nhất, đến cả áo trắng đơn giản cũng hơn triệu, cao gót hơn vạn nhân dân tệ." Tư Mạt Ý cười khổ nói. Ngay cả nghệ nhân còn xa hoa giàu có hơn anh.
O.o|
"Thiên a! Hơn vạn, có đùa không vậy?" Sara Thiên há hốc mồm, khoa trương hỏi.
"Em nói kim cương có thể rẻ sao?" Hắn nhướng mày cười. Đã xác minh, viền cao gót đúng là đính kim cương.
"Chị ấy ra ngoài không sợ cướp sao?"
"Trừ phi có người có bản lãnh cướp đồ trong tay cô ấy. Hoặc giả chẳng ai nghĩ sẽ đính kim cương trên giày." Đối với cô gái họ Cổ ấy, hắn hoàn toàn thua trong tay cô.
Sara Thiên O...O||.
"Anh đoán chừng cô ấy đã về rồi. Đúng là cô ấy không hề đặt người quản lí như anh vào mắt."
Sara Thiên ^×^|.
Đáng đời anh! Cho anh có ngày hôm nay, thiên gia thật có mắt~
♪
Tư Mạt Ý đoán không sai, bởi vì Nguyệt Thần quả thật đã rời khỏi The Prince đi tới Bar Night.
Chính là cô có điểm bực tức, Tư Mạt Ý chở cô đến The Prince. Hiển nhiên lúc này cô không có xe, đành phải đi bộ.
Vì sao cô không bắt taxi? TMD, cô không có mang một xu nào trong túi!
Tại sao không mang tiền lại là một vấn đề nhức nhói! Quần không có túi cô lại lười mang túi xách..a...!
Cô sẽ bám Tư Mạt Ý để ăn trưa, xe đã có hắn ta lo. Nhưng điều cô không ngờ là có tin tức từ Bar Night!
- Phải nhanh chóng đến đó, có chuyện lớn!
Chưa đợi cô trả lời đã tắt liên lạc, nằm máng!
Mà cô không thể nhờ Tư Mạt Ý đưa cô đến Bar Night được. Cho nên, ngoài đi bộ chính là đi bộ!
Trong sự ai oán mãnh liệt của Nguyệt Thần, thiên gia rốt cục cho hộ hoa sứ giả đến.
Chiếc xe Merc tấp bên lề chạy chậm rãi song song đi cùng Nguyệt Thần. Thanh âm 'cứu thế' vang lên vô cùng tốt đẹp:"Nguyệt, em đi đâu?"
"Đi Bar Night." Nguyệt Thần theo phản xạ phun ra ba chữ.
"Đi, em lên xe đi." Nghe được chấp thuận lúc này Nguyệt Thần mới ngẩng đầu lên nhìn 'cứu tinh'.
Cô cau mày giọng điệu trầm trầm ẩn ẩn bất mãn:"La Hoàng Tu, làm sao anh lại ở đây?"
La Hoàng Tu khẽ cười chỉ đến toà nhà cách đó không xa:"Anh tan tầm sớm."
Theo hướng chỉ tay, cô nhìn thấy La thị. Song lại hốt hoảng, MN, cô nhầm đường rồi!
Cuối cùng Nguyệt Thần chỉ có thể mang tâm trạng u oán lên xe.
Xa xa, loé lên ánh sáng ghi lại khoảng khắc 'tốt đẹp' này.