Nửa tiếng sau, A Hàm cầm túi tư liệu đi vào, chỉ thấy Lãnh Nhật Nam vẫn ngồi không nhúc nhích tại bàn làm việc, vẻ mặt bình tĩnh không thể tưởng tượng nổi.
“Chỉ giống nhau 5%.” A Hàm cung kính đưa báo cáo phân tích cho hắn.
Nhận dạng tĩnh mạch ngón tay là kĩ thuật nhận dạng cao nhất trên thế giới, nó lợi dụng tia hồng ngoại xuyên qua ngón tay tiến hành nhận dạng đường vân tĩnh mạch của ngón tay. Tính chính xác cao hơn so với nhận dạng tròng đen hay vân tay. Bởi vì tĩnh mạch được che giấu sau bộ phận cơ thể, tỷ lệ phục chế hoặc lấy cắp rất nhỏ, gần như không hề bị yếu tố sinh lí hay hoàn cảnh ảnh hưởng.
Phác đồ vân tĩnh mạch của Hàn Nhi Phương và phác đồ vân tĩnh mạch lúc trước Haren đưa tới chỉ có 5% độ tương tự, độ tuổi của xương cốt cũng kém 3 năm.
Việc này đã nói rõ nên điều gì?
Nói rõ Youki hiện tại vốn không phải là Youki thật sự!
Lãnh Nhật Nam xem xong không nói một lời ngồi đó, đôi mắt sâu thẳm đen láy ẩn chứa sát ý, nổi bật lên vẻ hung ác nham hiểm trên khuôn mặt càng làm cho người ta sợ hãi.
Bóng đêm trong vắt mà lạnh lẽo, không khí mát lạnh, đêm nay quả thật Hải Âu náo nhiệt chưa từng có từ trước tới nay.
Thanh Mộc mất tích, nhân viên quan trọng của chính phủ đột nhiên bí mật tới chơi, vũ khí vận chuyển sang Lào đột nhiên bị tạm giữ tại Đà Nẵng, Lãnh Nhật Nam bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, tất nhiên không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện nữ nhi tình trường với Hàn Nhi Phương, cả đêm cũng không thấy người đâu, Hàn Nhi Phương cảm thấy đêm nay nhất định sẽ là một đêm ngon giấc.
Nhưng đó chỉ là suy đoán, khi màn đêm tĩnh lặng đã vào sâu thì ngoài cửa lại có tiếng động rất nhỏ bỗng dưng cắt đứt mộng đẹp của cô.
“Tứ gia?”
Hàn Nhi Phương đột nhiên bị làm tỉnh giấc nên đầu óc còn mơ màng, tay cũng theo phản xạ lần mò mở đèn lên.
Trong nháy mắt căn phòng sáng rực, Hàn Nhi Phương nheo nheo mắt rồi lại mở mắt chân thành nhìn về phía Lãnh Nhật Nam.
Không biết có phải vì chưa tỉnh ngủ nên ý thức còn có chút hoảng hốt không, rõ ràng ánh mắt của hắn thâm trầm tĩnh lặng hơn ngày thường, Hàn Nhi Phương cảm thấy giờ phút này hắn còn uy nghiêm lạnh lùng hơn cả ban ngày. Lãnh Nhật Nam ngồi xuống bên cạnh cô, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Hàn Nhi Phương thót tim rồi lại cười tủm tỉm nhìn hắn, nịnh nọt:
“Tứ gia hết bận rồi sao? Em còn nghĩ đêm nay ngài sẽ không đến đây cho nên đi ngủ trước.”
Cô cho rằng đêm nay nhất định Lãnh Nhật Nam sẽ không có thời gian đến quấy rối cô cho nên vẫn chưa làm công tác chuẩn bị, “dì cả” không thể nào vẫn chưa hết, hiện giờ cô không bệnh không tật nên thân thể khỏe như vâm, nếu đột nhiên Lãnh Nhật Nam hứng lên thì phải tìm cớ gì để đẩy đưa đây?
Lãnh Nhật Nam vẫn không lên tiếng, ngón tay thô lệ nhẹ nhàng vuốt ve gò má non mịm của cô, đôi mắt đen sâu thẳm phức tạp khó nói nên lời, khó hiểu khiến người ta kinh hãi, Hàn Nhi Phương dấy lên nỗi bất an trong lòng, đang muốn lên tiếng thì lại nghe thấy hắn nói:
“Thanh Mộc mất tích rồi.”
“Hả?!"
Hàn Nhi Phương lập tức phối hợp mở to hai mắt, kinh ngạc nói:
“Sao đột nhiên chị ấy lại mất tích, còn Vincent?”
“Cũng không trở về, bọn họ gặp phải thế lực mafia tại thành phố G, nghe nói cô ta bị thương, nhảy xuống sông Hàn chạy thoát, đừng lo lắng, tôi đã phái A Hàm dẫn người ra ngoài tìm cô ta, không sao đâu.”
“Nhưng mà ngộ nhỡ người khác tìm thấy chị ấy trước…”
“Em không tin tôi hay là không tin vào năng lực của A Hàm đây?” Đuôi chân mày của Lãnh Nhật Nam chau lại, ánh mắt dịu dàng tựa hồ như đang ẩn chứa một vẻ sắc bén.
Hàn Nhi Phương lập tức nói: “Đương nhiên không phải, em chỉ lo lắng quá cho nên mới nóng vội.”
“Hình như em thật sự rất có tình cảm với cô ta.”
Lãnh Nhật Nam khẽ nhếch môi, cười đến lạnh lùng, dường như còn có ý mỉa mai.
Lòng Hàn Nhi Phương run lên, mơ hồ không rõ tâm tình hiện giờ của hắn, chỉ có thể giải thích theo ý tứ bên ngoài câu nói của hắn:
“A Mộc là chị em tốt duy nhất của em. Trước kia lúc còn ở trên đảo Solomon chị ấy thường xuyên giúp đỡ em, đối xử đặc biệt tốt với em.”
Lãnh Nhật Nam cười lạnh trong lòng, hỏi tiếp:
“Chị em tốt cũng có thể thân mật nhau như tình nhân sao?”
Vẻ mặt Hàn Nhi Phương cứng đờ, nghĩ thầm, đêm nay tên này kì quái như vậy, chẳng lẽ đang ăn dấm chua với Thanh Mộc sao?
“Hôm nay ở trong mê cung cô ta đã hôn em ở đây sao.” Ngón tay thô ráp nghiền nát cánh môi mềm mại, mập mờ đến tận xương tủy.
Hàn Nhi Phương sởn cả tóc gáy:
“Tứ gia, em…ưm…”
Lãnh Nhật Nam không còn hứng thú nghe cô bịa chuyện nữa, bắt lấy cằm cô hung hang hôn xuống, dường như mang theo thế công như muốn nuốt cô vào bụng.
Cuộc chiến này không phải là hôn môi mà là hung hãn cướp đoạt.