• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Thái nói: “Cũng không biết hiện giờ trong lòng Lãnh Nhật Nam nghĩ thế nào, tâm tư của tên kia quá sâu, hiện giờ lại không thể trực tiếp ngả bài với hắn để hắn giúp chúng ta, chỉ mong trong tương lai sau khi hắn biết rõ mục đích thật sự của Damon khi mua số vũ khí kia sẽ có thể đứng cùng chiến tuyến với chúng ta, nếu không chuyện này sẽ trở nên vô cùng phức tạp.”

Cho nên hiện giờ bọn họ phải bắt hai tay vào chuẩn bị, để phòng ngừa sau này Lãnh Nhật Nam chống lại sẽ khiến bọn họ thất bại trong gang tấc.

Hàn Nhi Phương nghe vậy thì hàng chân mày nhíu chặt lại:

“Hiện giờ căn bản Lãnh Nhật Nam không tin tưởng em, ban ngày có rất nhiều nơi không thể đến được, nhà chính cách kho vũ khí cùng căn cứ của lính đánh thuê quá xa, khắp nơi đều có mắt điện tử cùng cảnh vệ tuần tra, ban ngày rất khó tìm nơi yểm hộ an toàn tuyệt đối, buổi tối căn bản hắn đều ở nhà, em không thể ra ngoài quá lâu.”

Bây giờ Lãnh Nhật Nam vẫn chưa tin tưởng cô,nghĩa là hiện giờ căn bản cô không hề có địa vị gì trong lòng Lãnh Nhật Nam, càng không có khả năng tự do ra vào nhà chính hoặc là những nơi quan trọng trong Hải Âu như những người khác trong nhà họ Lãnh.

Mà muốn thu thập tư liệu kĩ càng về việc mua vũ khí của Damon với Hải Âu, cùng với những chứng cứ phạm tội của Damon và Lãnh Tần thì chỉ có thể dựa vào việc xâm nhập vào hệ thống mật của Hải Âu, giám thị nhất cử nhất động của mọi người trong nhà họ Lãnh chỉ bằng việc giám sát từ xa sẽ không đủ.



Vương Thái vừa nghe Hàn Nhi Phương nói vậy đã đoán được suy nghĩ của cô, giọng nói ấm áp khuyên can:

“Chuyện này em ngàn vạn lần không thể nóng vội, Lãnh Nhật Nam trời sinh tính đa nghi, làm việc cực kì cẩn thận tỉnh táo, em là người Damon dâng cho hắn, hiện giờ hắn không tin tưởng em là chuyện bình thường. Trước mắt em chỉ cần phối hợp với bọn anh, sau đó bảo vệ tốt cho mình là được, đám người nhà họ Lãnh kia, ngoại trừ dì nhỏ của Lãnh Nhật Nam, ai cũng không phải là ngọn đèn đã cạn dầu, em phải chú ý an toàn.”

“Ngàn vạn lần đừng để người ta nhanh như vậy đã hổ đói vồ mồi nha.” Trần Minh cười xấu xa châm thêm một câu.

Hàn Nhi Phương liếc xéo anh ta, lắc đầu thở dài:

“Lòng dạ anh nếu cả chó cũng ngại, anh nói xem anh thế này chó nó có thèm không!”

“Không sao cả, có em thích anh là được rồi!” Người nào đó mặt dày phỏng chừng như pháo cũng không bắn xuyên qua được.

Hàn Nhi Phương thưởng cho anh ta một cái liếc mắt khinh bỉ, lập tức quay đầu lại nhìn vào màn hình máy tính, nói với Vương Thái:

“Được rồi, lão đại, hai người cũng chú ý một chút, em về trước đây, bọn họ hẳn là cũng sắp xong rồi.”

Trong phòng quan sát camera của nhà họ Lãnh cô vẫn duy trì tư thế ngủ không nhúc nhích gần nửa tiếng, nếu không quay về, cho dù Lãnh Nhật Nam không đến phòng cô thì nói không chừng người trong phòng quan sát cũng sẽ phát hiện ra điểm đáng ngờ.



Vương Thái gật đầu: “Được rồi, em đi trước đi. À, đúng rồi, nếu như cần thuốc thì cứ gọi Quân Đàm mang đến cho em.”

Hàn Nhi Phương sửng sốt một chút, sau khi ngồi lại vị trí, cười gian xảo:

“Em nghĩ bây giờ vẫn chưa cần thiết.”

Hiện giờ Lãnh Nhật Nam không có hứng thú với cô, cô còn đang phải tìm cách để Lãnh Nhật Nam có hứng thú với cô đây.

Hơn 8h đêm đầu thu bầu trời bao la trăng sao thưa thớt, con đường thông với bốn phía của Hải Âu lập lòe ánh đèn hồng, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chợt có tiếng côn trùng kêu vang lay động không khí, nghe rõ ràng lạ thường, Hàn Nhi Phương xuống xe rồi biến mất sau đó, lao người nhảy nhanh vào con đường ven bìa rừng, sau đó chạy thật nhanh về phía nhà chính.

Cảnh vệ tuần tra cùng camera không ngừng chuyển động quanh các góc cua tạo thành một hệ thống quản chế cực kì nghiêm mật.

Trong bóng đêm chỉ thấy bóng dáng nhanh nhẹn của Hàn Nhi Phương như một mũi tên bắn ra từ rừng rậm, lặng yên không một tiếng động trèo lên vách tường bằng đá hoa cương, thân thể nhẹ như chim yến, vài bước đã chui vào cửa sổ lầu hai, nhảy vào bằng đường cửa sổ.

Hai mươi phút sau, Lãnh Nhật Nam họp xong quay về, nhìn qua vẻ mặt khi ngủ vẫn điềm tĩnh như cũ của vật cưng.Thời gian như bánh xe trôi qua cực nhanh, Hàn Nhi Phương đã đến Hải Âu được một tuần lễ, số lần gặp Lãnh Nhật Nam có thể đếm trên đầu ngón tay, số lần nhìn thấy những người khác lại càng ít ỏi.

Cô đến đây một tuần lễ cũng không thể ra khỏi cửa phòng, không phải cô không muốn ra mà là Lãnh Nhật Nam không cho.

Những người khác tuy cũng ở trong nhà chính này nhưng cả ngôi biệt thự rộng như vậy, mỗi tháng ngoại trừ liên hoan gia đình vào ngày 15 thì bình thường mọi người có việc gì mới đến nhà chính.

Một tuần lễ này, ban ngày bình thường người hầu cùng quản gia trong biệt thự, căn bản Hàn Nhi Phương không có cơ hội tiếp xúc với những người khác.

Hôm nay là ngày kết hôn của Lãnh Triết, đại thiếu gia nhà họ Lãnh, mọi khách khứa tụ tập trong sảnh đại to lớn được giăng đèn kết hoa của nhà chính.

Lãnh Nhật Nam vẫn không để cho Hàn Nhi Phương xuất hiện trong hôn lễ, người biết rõ nội tình còn tưởng rằng hắn không hề để tâm đến tiểu tình nhân mà Damon tặng cho nên mới lạnh nhạt với người ta như vậy, thế mà vào buổi tối lúc cả gia tộc tụ họp hắn lại mang cô đến.

MỌI NGƯỜI ĐỌC XONG THÌ NHỚ CHO MÌNH 1 LIKE NHAA ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAPTER TIẾP THEO.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK