Dưới tình huống 400 trăm nay gần như chưa có người nào ở giới Tu Chân độ kiếp thành công, mọi người cứ hễ gặp mặt nhau thì liền ân cần thăm hỏi người khác sao ngươi còn chưa phi thăng, này cũng na ná như cái câu "Sao mi còn chưa chết" ấy.
Hầm để xe mặc dù chỉ cao bốn thước, nhưng chỉ có một dãy cột nhà đứng sừng sững lại khiến cho không gian có vẻ vô cùng trống trải. Mà địa điểm này hiển nhiên không thích hợp để quái vật phát huy năng lực, đôi cánh thon dài mạnh mẽ của nó dựng thẳng đứng gần như chạm tới đỉnh tầng hầm, thế nhưng Đỗ Hành lại vừa lúc đứng ngay lối ra duy nhất. Góc độ chính diện với ánh mặt trời kia vô cùng bất lợi đối với quái vật, nó chỉ có thể cảnh giác mà chậm chạp di chuyển, móng vuốt sắc bén ma sát với mặt đất tạo thành những vết cắt sâu hoắm.
Trong thoáng chốc khi một chân quái vật còn đang lơ lửng chưa kịp chạm đất.
Một luồng sáng xanh đột ngột lóe lên, tiếng vang thật lớn nổ ra, con quái vật cao to nọ bay lên rồi đập mạnh vào cột nhà, tuy rằng thân thể to lớn nhưng nó chỉ cần dùng một chân là có thể kịp thời nghiêng người nắm chặt lấy cây cột, khiến cho cột nhà vỡ toạc lộ ra lõi sắt bên trong, đồng thời cả tòa cao ốc cũng theo đó mà hơi rung rinh.
Nơi quái vật đứng lúc đầu, hơn mười cây cột nhà đều xuất hiện một vết cắt thật sâu, mặt đất bằng xi-măng cũng quỷ dị nhô lên, nhấp nhô bất thường. Công tắc của hệ thống báo cháy trong hầm để xe bị đánh nát, trong chớp mắt một tràng tiếng còi báo động đã vang lên không ngừng.
Tay áo sơ mi bên phải của Đỗ Hành từ khuỷu tay trở xuống đều đã rách thành mảnh vụn.
Y không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào con quái vật có cánh kia, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng chẳng có chút thay đổi nào, người ở giới Tu Chân hay nói rằng, đám kiếm tu thường nhìn người ta với ánh mắt rất quái lạ, khiến người ta cực kỳ khó chịu, miêu tả một cách đơn giản thì bọn họ chính là theo thói quen mà quan sát một người một lượt từ trên xuống dưới, hòng tìm ra cách nhanh nhất tiện nhất để chặt người ta thành tám mảnh, một kiếm vung lên tuyệt đối không hề dài dòng dây dưa, cực kỳ tàn nhẫn mà dứt khoát.
Thường thì không có động tác hoa lệ, cũng không có hiệu ứng lóa mắt gì.
Trên cánh tay phải buông rũ của Đỗ Hành thoáng ánh lên một tia sáng xanh mờ nhạt, đó là kiếm khí.
Đột ngột nâng lên, dùng tay thay kiếm ——
"Rầm!" Cánh cửa chống cháy tự động hạ xuống theo tiếng còi báo động chợt bị chém mạnh mà đứt ra làm hai, nửa đoạn dưới biến dạng thành một hình tam giác kỳ quái, nửa đoạn còn lại văng ra ngoài ghim chặt vào cái đuôi của quái vật.
"Ngao ——"
Mặc dù cửa chống cháy được làm bằng gỗ, nhưng nó cũng đã trải qua quá trình xử lý đặc biệt để có thể chịu được lửa, cho nên cực kỳ cứng chắc.
Cái đuôi của quái vật hung hăng vung lên, hất văng đoạn cửa gãy sắc nhọn đến mức có thể làm hung khí giết người kia, nhưng bộ lông ánh vàng của nó vẫn lác đác rụng xuống, đám lông rậm rạp bị trụi mất từng chùm nhỏ. Chút thương tích đó cũng chẳng đáng gì, nhưng quái vật lại giận dữ nhìn chằm chằm vào cánh cửa chống cháy, dùng móng vuốt rạch xuống bốn vết nứt trên cửa, nó vô cùng kinh ngạc khi trông thấy cánh cửa sau khi bị phá hỏng mà vẫn chắc chắn không bị nát vụn.
Bền chắc tới mức này, không giống thứ mà người phàm có thể tạo ra.
Nó nhanh chóng nhảy lên trên một cây cột nhà, lôi cái lõi sắt bên trong ra, quái vật rốt cuộc cũng xác định được đây tuyệt đối không thể nào là thứ do con người chế tạo, nhìn sơ qua thì ngoại trừ có chút cứng rắn, thứ này cũng không có vấn đề gì, nhưng đây lại có thể là một cái bẫy!!
Trận pháp mà quái thú thượng cổ từng gặp qua còn nhiều hơn so với lượng cơm mà ngươi từng ăn đấy, hừ, đừng hòng tính kế nó!
Con hổ với đôi cánh dài trên lưng này không nói một lời, bất thình lình phóng ra bên ngoài. Bởi vì nó cảm nhận được mặt đất cũng có gì đó không bình thường, vì sao lại có thể bằng phẳng đến như vậy? Khe hở giữa các viên gạch lót sàn đâu, dấu vết bùn đất được đắp lên đâu? Vì sao tất cả đều không có?
Mặt đất này rốt cuộc được làm từ thứ gì?
Quái vật sợ hãi mà liên tục cào nát bảy cánh cửa chống cháy, dưới những chiêu thức sắc bén của Đỗ Hành, đám lông vàng rậm rạp trên người cùng lông vũ của nó tựa như bông tuyết bay tả lả trên không trung, nó cũng chưa đến mức thảm hại đến như vậy, nhưng đầu óc lại liên tục phán đoán sai, cho nên nó không dám chạm tới những cây cột nhà kia, cũng không dám phá hủy mặt đất để tìm ra cơ quan khởi động, mà quan trọng nhất là kiếm tu Đỗ Hành còn chưa xuất kiếm ra, nó không cẩn thận sao được?
"Dừng! Dừng!" Lại một lần nữa thất bại khi cố gắng đến gần cửa tầng hầm, con quái vật nay đã bị nhổ sạch một lớp lông vũ vọt nhanh về phía sau, giơ móng trước sắc nhọn mà uy hiếp, "Ngươi lại tiếp tục gây sự nữa, ta liền tung chiêu cá chết lưới rách thật cho ngươi xem!"
Đỗ Hành giẫm lên đống tàn tích của cây cột nhà bị chém thành hai nửa, thản nhiên vung tay lên, ngăn lại nửa cánh cửa chống cháy đang bay tới cản đường mình.
Y bước từng bước một, không nhanh không chậm tiếp tục đi về phía quái vật, nếu dùng thước dây để đo, có thể phát hiện mỗi bước chân của y đều cách nhau một khoảng rất đồng đều.
Quái vật cực kỳ phẫn nộ mà đánh một quyền xuống đất, sàn nhà xi măng phóng ra vô số mảnh vụn.
Đỗ Hành nhìn không chớp mắt, cũng không thể nói là bình tĩnh, mà y quả thật là chẳng hề hấn gì, hoàn toàn chẳng mang bộ dạng liều chết tranh đấu, một mảng xi măng bay tới trước mặt y, còn chưa thấy rõ động tác y ra sao, mảng xi măng kia đã biến thành bột phấn rơi rụng đầy trên đất.
Nhưng lúc này quái vật lại cảm nhận được một luồng khí tức.
"Ngươi, ngươi đã là... làm sao ngươi còn có thể ở lại nhân gian?" Con hổ có cánh kia bật thốt lên tiếng kêu quái dị.
Thật kỳ lạ, làm gì có kẻ tu chân nào độ kiếp thành công lại không phi thăng?
Đỗ Hành từng bước đến gần, quái vật chỉ có thể căng cứng sống lưng, vừa lui về sau vừa gầm nhẹ uy hiếp:
"Chúng ta có thể thương lượng! Ý ta là, chúng ta có thể đàm phán trong hòa bình với giới Tu Chân!"
Đỗ Hành rốt cuộc cũng có phản ứng, y nhướng mày, bình thản nói:
"Ồ?"
"Thật mà! Khốn nạn, ngươi còn dám tới?" Nhảy lên né tránh nửa cánh cửa chống cháy bằng gỗ, quái vật chửi ầm lên, "Nếu không có ngươi và ta đây, cái đám rùa rụt cổ ở giới Tu Chân cùng giới U Minh nhất định chỉ biết sống an nhàn, chẳng lẽ ngươi nghĩ quẩn muốn tự sát à?"
"Kiếm Đạo, nghĩa là không phá thì không thể xây, nếu như không giết ngươi, thật cảm thấy có lỗi với bản thân ta."
Chân đạp lên những mảnh vụn của cánh cửa gỗ trên mặt đất, khi nhấc lên thì những mảnh vụn ấy đã hóa thành tro tàn tiêu tán, theo mỗi bước chân của Đỗ Hành, khí thế áp bức trên người y càng tăng thêm, mặt đất xi măng trong vòng chu vi ba thước cũng xuất hiện những khe nứt —— thực lực của người từng qua được độ kiếp, tuyệt đối không phải là chuyện đùa.
"Ta làm sao lại gặp phải kẻ điên như ngươi chứ?"
Quái vật tức giận gào thét, một ngọn lửa từ trong miệng nó phóng ra, rõ ràng là bị tức đến bốc hỏa đây mà.
Thế nhưng!
—— hệ thống báo cháy vẫn còn kêu vang, nhiệt độ từ ngọn lửa quái vật phun ra rất cao, hầm để xe của tòa cao ốc tuy đã bị tàn phá đến tan nát, nhưng may mắn là thiết bị chữa cháy vẫn còn hoạt động, cảm ứng được sự thay đổi nhiệt độ này, những vòi phun trên nóc tầng hầm liền đồng loạt khởi động, nước vẩy tung tóe.
Quái vật vừa lúc bị xối cho ướt nhẹp, suýt nữa thì tưởng là Âm Cốt Thủy ở Hoàng Tuyền tập kích, lập tức nhảy dựng lên run rẩy không ngừng.
"Ngao ngao! Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Muốn ta gia nhập giới Tu Chân thì tuyệt đối không thể được! Đừng mà, chúng ta có thể thương lượng!" Quái vật nổi tiếng hung tàn, bản lĩnh cao siêu, nhưng nó lại có một tính cách rất chết người.
Sợ hãi kẻ mạnh.
"Lời ngươi nói, một chữ ta cũng không tin."
"Tại sao?" Quái vật căm phẫn thét gào, nhưng không dám ngửa đầu để lộ cổ của mình ra.
Đỗ Hành vẫn không nhanh không chậm, từng bước tới gần, nhìn quái vật lui về sau đến thiếu điều nằm bò trên một chiếc BMW, mới lộ ra nụ cười lạnh lẽo:
"Cùng Kỳ, ngươi cho rằng có bao nhiêu yêu ma ở giới U Minh nghe lời ngươi!"
"Ai dám lộn xộn với ta, ta ăn nó luôn!" Quái vật giận dữ.
"Ta thấy, ngươi sẽ vào bụng Thao Thiết trước thì có."
Cánh vỗ phành phạch, quái vật rốt cuộc tức giận, rống to: "Ta đây liền đi cắn chết nó, chấm dứt hậu hoạn!!"
Nó phóng thẳng lên trên, trực tiếp phá nát trần nhà của hầm để xe, giẫm đạp lên đống vụn thủy tinh, miệng hô chém hô giết mà hóa thành một luồng sáng vàng vọt đi, còn cảm thấy may mắn vì bản thân trốn lẹ trước khi Đỗ Hành xuất kiếm.
Nếu nó biết được trong tay Đỗ Hành hoàn toàn chẳng có kiếm, căn bản không thể giết được nó, vậy thì sẽ thế nào đây?
Quả nhiên sự thật là rất tàn nhẫn ——
Lần này Cùng Kỳ bay rất nhanh cho nên không thể dùng khứu giác để ngửi, mà là cúi đầu dùng mắt để nhìn.
Sao nhân gian lại trở nên kỳ quái như vậy, mấy thứ cao cao kia là gì? Cột nhà hả? Bên trong còn sáng rực như được đốt rất nhiều nến, còn có người đi tới đi lui bên trong nữa, rốt cuộc đó là thứ gì vậy!
Nó nhìn thấy một thứ rất dài giống như Viên Đầu Trùng chạy băng băng trên một cây cầu cao dựng trên mặt đất (tàu cao tốc...), tuy là tốc độ thua xa nó, nhưng La La Điểu chắc chắn không thể đuổi kịp, phần lớn yêu ma chốn U Minh cũng không có loại tốc độ ghê gớm đến vậy.
*Viên Đầu Trùng: trùng đầu tròn, hóa thạch của nó đây
Không đúng, thật kỳ quái, quả nhiên nó không nên vì tham ăn mà trốn đi, phải về núi Bắc Mang thương nghị đối sách với lão Đại thật kỹ càng mới được.
Bám vào tầng mây, Cùng Kỳ lại bị những ngọn đèn chớp lóe trong đêm ở chốn thành thị phồn hoa phía dưới khiến cho kinh ngạc đến mức không ngậm mồm lại được, thoáng cái đã lao đi thật nhanh —— trông thấy hình dáng nó khuất dần về phía núi Bắc Mang, Đỗ Hành mới đột nhiên dừng lại.
Dường như y đang nghĩ đến điều gì mà thoáng nhìn lên không trung.
Luồng sáng xanh lượn lờ trên tay chợt biến mất, y thò tay vào túi lấy ra một cái di động màu bạc.
Không có nhãn hiệu, chính xác mà nói thì đây là sản phẩm do giới Tu Chân cải tiến lại, di động mua tại siêu thị Sơn Hải không phải là đồ bình thường, chống thấm nước chống rơi vỡ, miễn là còn ở trên Trái Đất thì dù là nơi cao vạn thước cũng nhất định sẽ có tín hiệu.
Mà nó còn là điện thoại cảm ứng, kiểu dáng cực kỳ cao cấp.
Chẳng qua nếu muốn gọi điện thì xin mời mở khóa bằng cách vẽ đúng lá bùa trên màn hình ——
"Triển Viễn? Ta là Đỗ Hành... Vừa rồi Cùng Kỳ chạy đến!"
Đỗ Hành vừa nói xong liền để di động ra xa tai mình, bên trong truyền ra một tràng âm thanh binh binh bang bang, nửa phút sau y lại bình tĩnh để di động về sát tai:
"Không cần căng thẳng, nó đã trở lại rồi."
Đỗ Hành đã gần đến chỗ phòng ngự mà trọng binh giới Tu Chân đang đóng quân, Dư Côn đang ở đó bận bịu đến quay cuồng, không ít người còn vây quanh bản đồ tiếp tục cãi nhau. Vì thế Đỗ Hành vừa bình tĩnh nói xong, liền trực tiếp cúp máy:
"Trọng điểm à? Một tòa nhà lớn nào đó trong thành phố sắp thành nhà nát luôn rồi, còn nữa, lúc đánh nhau ta quên giăng kết giới."
—
Ở lớp huấn luyện bên kia, Thẩm Đông lộ ra vẻ mặt vặn vẹo.
Nghe người ta dùng giọng điệu khen ngợi cảm thán nói về vị cấp trên mà mình không ưa, nào là ngàn năm khó gặp, kỳ tài hiếm có... thiếu chút nữa là muốn nôn ra luôn rồi.
Đừng nói chi Thẩm Đông, đến Lôi Thành cũng không thể ngăn được vẻ mặt càng ngày càng cổ quái của chính mình.
"... Kiếm, là pháp khí thường thấy ở giới Tu Chân, là pháp bảo mà các vị thần tiên thích dùng nhất. Chức năng rất đa dạng, có thể dùng như binh khí, cũng có thể ngự kiếm phi hành để chạy trốn."
Khóe miệng Thẩm Đông co giật, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, quả nhiên là do nghe chuyện của Đỗ Hành mà bực mình sao?
"Cũng như các cuộc đại chiến thuở hồng hoang dùng để so đấu pháp lực và vũ lực, cho đến trận chiến phong thần, đó đều chỉ đơn thuần là liên hợp pháp bảo lại, quá mức ỷ lại vào những vật ngoài thân, cho dù là thần tiên thì cũng sẽ dần dần suy thoái. Lúc này những kiếm tu ban đầu không giành được sự chú ý của bất kỳ ai, địa vị bỗng dưng tăng vọt. Kiếm tu có lẽ là con đường khó đi nhất của giới Tu chân, trong một vạn người có thể chỉ có một người thích hợp tu chân, nhưng trong một vạn người tu chân cũng có thể không tìm được người nào thích hợp làm kiếm tu... Điều phiền phức nhất chính là, kiếm tu trước khi chưa thành đạo, năng lực chỉ hữu hạn."
Lão tiên sinh vuốt chòm râu, cũng giống như lúc trước nói về Trịnh Xương Hầu mà lắc đầu cảm thán:
"Tuy rằng đến lúc cuối, cùng là người tu chân có tu vi giống nhau, kiếm tu lại có thể không chút tốn sức mà lấy một địch trăm, nếu độ kiếp thành công, phỏng chừng lên thiên đình cũng tuyệt đối được xếp vào hàng cao nhất... Nhưng cái giá mà kiếm tu phải trả cũng vượt xa mức độ mà những người tu chân khác có thể tưởng tượng được, điều này cũng không phải bí mật gì tại giới Tu Chân, lão phu nói với các ngươi cũng không sao, dù sao các ngươi cũng tuyệt đối không có khả năng bước trên con đường đó ha ha ha."
Lôi Thành nháy nháy mắt với Thẩm Đông, người sau lại vô duyên vô cớ mà thất thần.
Hắn cảm thấy giọng nói kia bỗng dưng trở nên cực kỳ xa xôi, lại tựa như rất gần, giống như đang chồng lấp lên một giọng nói lạnh lùng trang nghiêm khác:
"... Chọn một hòn khoáng thạch ngươi cảm thấy tốt nhất, từ nay thổ nạp tu hành, ngày đêm không rời..."
"Phải qua tròn 300 năm, sau khi luyện hóa khí hư thành công, ngươi có thể bắt đầu luyện nó thành thanh kiếm mà ngươi muốn..."
"... Lửa để đốt, nước làm nguội, than củi bếp lò cũng không thể là phàm vật..."
"Không được dùng búa, chỉ có thể dùng chính đôi bàn tay mình, ngưng tụ pháp lực để rèn thanh kiếm này... Từ đầu đến cuối tổng cộng 49 năm..."
Trong đầu Thẩm Đông ong ong vang dội, thanh âm lạnh lùng trang nghiêm kia dần dần méo mó, cứ như bị nhiễu sóng mà chợt trở nên chói tai, hoàn toàn không thể nghe được thanh âm đó đang nói những gì, đầu hắn chảy đầy mồ hôi, dùng sức trấn định lại, vừa lúc nghe được một câu giảng giải:
"Kiếm của kiếm tu không phải là pháp khí, cũng không dùng để chạy trốn, kiếm tu cả đời chỉ có một thanh kiếm này, kiếm còn người còn, kiếm mất người vong."