Mục lục
Cầu Lui Nhân Gian Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng dũng sĩ thực sự là người dám đứng ra đối diện với cuộc đời u ám của mình. Nhưng cuộc đời này hình như cũng u ám quá mức rồi thì phải!

Bảo một kẻ sợ nước dùng cách bơi trong nước để trốn chạy, này cũng khiêu chiến thần kinh hơi quá rồi đó, thế nhưng nguyên hình của Nhị Phụ lại là giống loài tương tự rắn, mà rắn thì thích nơi âm u ẩm ướt, nếu như "Nhị Phụ" không chịu xuống nước, cũng không chịu đi trên bờ đầm, có là thằng ngốc cũng nhìn ra điều bất thường.

Đã vậy còn gặp xui xẻo dồn dập, khi khổng khi không lại đụng phải một tên quen biết Nhị Phụ.

Thẩm Đông càng muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tay chân ngược lại càng không nghe theo sự điều khiển của hắn. Các đầm nước ở tầng thứ tám nối liền và thông với nhau, càng đến gần thác nước lớn, đầm nước cũng càng sâu, hàn khí lượn lờ, chậm rãi thấm nhập từ lòng bàn chân vào cơ thể, khí tức quá mức âm lãnh thế này khiến cho Thẩm Đông cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Dần dà hắn bơi chậm hơn, lại còn bơi cùng tay cùng chân, ngay vào lúc mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ——

Sau vai rõ ràng có một thứ gì đó chạm vào, khuỷu tay cũng được một cánh tay mạnh mẽ nâng lên, tâm trạng như sau khi rơi xuống nước lại vớ được một cọng rơm rạ thế này khiến cho Thẩm Đông lập tức thả lỏng.

Thật ra động tác của Đỗ Hành rất nhẹ, ngoại trừ chỗ tiếp xúc nơi cánh tay, thân thể y vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Thẩm Đông. Nhưng chỉ như thế, chút nghi ngờ trong mắt tên quái đản đầu rồng thân người kia lại lập tức tan thành mây khói, sau đó gã liền phát ra một tiếng cười cổ quái mà nặng nề trong cổ họng.

Tên này liếc mắt xem xét vết tích hồng hồng trên cổ "Nhị Phụ", áo choàng tắm mở rộng trong nước, có thể dễ dàng trông thấy trên xương quai xanh ở vai trái có vài vết bầm rất rõ ràng, hơn nữa sắc mặt "Nhị Phụ" lại tái nhợt đến gần như trong suốt, động tác cứng ngắc kỳ quái (Thẩm Đông: tôi là sợ nước, sợ nước thôi hiểu không, khốn nạn), ừm, quả thực vừa nhìn liền hiểu ngay!

"Ha ha." Tiếng cười của tên quái vật này cứ như tiếng sấm liên tục rền vang trên không trung, mà bản thân gã còn cố chấp cho rằng mình rất phóng khoáng, điên cuồng nháy mắt tỏ vẻ khoái trá, hàng xương mày nhô cao trên cái đầu rồng to lớn cũng theo đó mà giật giật cứ như bị động kinh, "Nguy, xem ra phải chúc mừng ngươi đã được đền bù như nguyện!"

"..."

Thẩm Đông không biết nên cười hay nên khóc.

Có thể đánh tan nghi ngờ của gã này đương nhiên là việc tốt, nhưng hắn quả thật không có chút hứng thú gì với chuyện chim chuột giữa Nhị Phụ và Nguy hết!

Về phần Đỗ Hành —— y vẫn tiếp tục đỡ lấy cơ thể mềm nhũn vì ngâm nước của Thẩm Đông, ngoại trừ cánh tay, thân thể vẫn cố tình giữ một khoảng cách nhất định, không phải y đang giấu đầu hở đuôi khiến người ta có suy nghĩ đen tối, mà là đối với bộ dáng của Nhị Phụ hiện nay, y quả thực không có cách nào diễn tiếp.

Vị kiếm tu nào đó tâm tình phức tạp, khóe miệng cũng lặng lẽ co giật.

Nếu bàn về khóa học đào tạo kỹ năng diễn xuất, Tu Chân giới quả thực phải nói là vô cùng thất bại, thực lực cao không có nghĩa là tâm lý thừa nhận cũng mạnh. Tư thái điềm tĩnh mày không chau mắt không chớp là tính cách vốn có, nếu phải diễn vai một người thích nói cười không cố kỵ, hành vi khác người, không tạo cho người ta chút thiện cảm nào, này... này quả thực là còn khó hơn cả Độ Kiếp nữa!

Nếu bên trong thân thể con rắn này không phải là Thẩm Đông, Đỗ Hành ngay cả một cánh tay cũng chẳng thèm đưa ra ấy chứ.

Thế nhưng so với y, Thẩm Đông ngược lại làm rất tốt, một khi đã trấn định lại bản thân, hắn lập tức mạnh mẽ chấn chỉnh tinh thần chuẩn bị lừa gạt kẻ khác. Ai sợ ai nào, cái thứ phẩm chất thật thà chất phác kia dù có mò khắp Nhân gian cũng chẳng có cách nào tìm được đâu, chửi tục thì ai mà chả biết nói vài ba câu kia chứ, cho dù bị người ta dụ dỗ trêu chọc lợi dụng thì hắn tuyệt đối vẫn có thể mặt không đổi sắc, thế nên Thẩm Đông lập tức mở miệng:

"Hâm mộ thì cứ đi tìm một người đi!" Đây là câu nói vạn năng chuyên dụng để kích thích mấy kẻ FA, đầu tiên phải trêu chọc chế nhạo, tiếp đó ra vẻ đồng tình a mày không phải là bị kỳ thị rồi chứ, người bình thường đều sẽ cười ha hả. Sau đó tự giác chuyển sang đề tài khác.

Thế nhưng ở Tiên giới ——

Tay Đỗ Hành chợt run lên.

Đầu rồng màu xanh cũng lập tức lảo đảo, tiếp theo đó là một tràng tiếng ho khan không ngừng, từng luồng sương trắng từ miệng rồng liên tục phun ra bên ngoài, những giọt mưa tí tách lại lập tức từ trên bầu trời giáng xuống.

Thẩm Đông cũng đã nhận ra, cơn cuồng phong bạo vũ lúc trước không khéo chính là do kẻ này giở trò quỷ.

Hắn chỉ sợ cái tên người quen cũ của Nhị Phụ này bỗng dưng lại tức cảnh sinh tình mà cảm thán về một đoạn ký ức xa xăm nào đó, cho nên Thẩm Đông nhanh chóng thay đổi đề tài:

"Ứng Long... Ừm, ý ta là Ứng Long đang ở tầng thứ mười sáu, nơi đó phòng thủ nghiêm mật... Đương nhiên, ta cũng biết rõ bản lĩnh của ngươi." Thẩm Đông dự định dò xét biểu cảm của Kế Mông khi nói về chuyện này, như vậy sẽ có thể nắm chắc hơn, thế nhưng hiện thực lại khiến cho hắn chỉ còn biết yên lặng vẽ vòng tròn trong đầu —— rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể phân tích được sắc mặt của cái đầu rồng to tướng này đây? Lúc này nếu muốn phán đoán cảm xúc của đối phương thì chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt, đã nói dối lại còn phải chăm chú nhìn vào mắt đối phương, bộ áp lực mà hắn phải chịu còn chưa đủ lớn hay sao hả?

Thẩm Đông nhanh chóng quẳng mấy câu tâng bốc vô dụng ra khỏi đầu, quyết định chém gió sang chuyện khác.

"Cho dù ngươi có khiến cho tầng mười sáu chất đầy linh khí mà sụp xuống." Thẩm Đông nhún vai xòe tay, hỏi tiếp, "Ngươi đã có thể tranh thủ thời gian an toàn quay về tầng mười lăm, Ứng Long bọn họ nhất định cũng có thể chạy xuống."

"Vậy ta sẽ đứng ở tầng mười lăm chờ bọn họ!!" Kế Mông gào thét.

"Sau đó thì sao? Ngươi lại làm sập tiếp thêm một tầng nữa, tiếp đó truy đuổi xuống tầng mười bốn à?"

Sao mà ngay cả quái vật dị thú ở Tiên giới cũng não phẳng đến như vậy nhỉ?

Chuyện đó có ai ngờ!

Kế Mông trợn to đôi mắt đen láy lóng lánh như ngọc lưu ly: "Chuyện đó đương nhiên không thể được."

"Ừm, xem ra ngươi đã nghĩ thông suốt." Không tồi, còn cứu chữa được!

Loại chuyện như thế này mà phải hướng dẫn từng bước thì thật sự quá khó khăn, để một tên thích đấm đá lung tung hiểu được thế nào là môi hở răng lạnh, thế nào là đồng thuyền cộng mệnh, quả thực vô cùng phiền phức! Thẩm Đông còn chưa kịp thở phào, đã nghe Kế Mông nghiêm túc nói:

"Tầng mười bốn có đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, có ngu mới đi để bị đánh!"

"..."

Đờ mờ, lúc này rốt cuộc là nên kiêu ngạo vì Đoạn Thiên Môn, hay là nên khóc thương cho chỉ số thông minh của thằng này đây?

Thẩm Đông còn đang choáng váng đầu óc, Đỗ Hành đã đột nhiên lên tiếng: "Đoạn Thiên Môn đã rút lui về tầng thứ chín."

"Cái gì?" Kế Mông giật mình.

"Đúng, đúng, hiện giờ ngươi ngàn vạn lần cũng không thể đi lên!" Thẩm Đông nhanh chóng phụ họa.

"Ơ! Bọn họ thế nhưng chuyển chỗ..." Kế Mông mờ mịt gật đầu, bỗng nhiên cái đầu đang lắc lư của nó khựng lại, kế đó nó lại làm ra một động tác khiến bản thân trông cứ như cái đèn rồng vào mấy dịp Tết, miệng há thật to, "Không đúng! Các ngươi không phải mới từ hạ giới lên đây sao? Sao lại biết rõ như vậy?"

"Ngươi đừng quan tâm, ta chính là biết vậy thôi!" Thẩm Đông đĩnh đạc vung tay.

Giải thích chính là che dấu, che dấu liền đồng nghĩa với việc phải bịa ra thêm những lời nói dối khác, có trời mới biết có thể để lộ ra sơ xuất gì hay không!

"Cũng đúng, ngươi là Nhị Phụ mà! Đầu óc của ngươi thông minh hơn chúng ta nhiều!"

"..." Vậy cũng lừa được nữa hả?

Thẩm Đông ấm ức nghĩ, mà dù sao hắn cũng phải cám ơn cái đặc tính bất lương của Nhị Phụ! Từ việc dan díu với thủ hạ cho đến việc chuyên bày ra những chủ ý xấu xa...

Suy nghĩ của hắn chợt rẽ sang hướng khác, cái chuyện xấu hổ lúc nãy còn đang cố gắng quên đi giờ phút này lại hiện ra, quá là đáng sợ, hai con rắn, trực tiếp nằm trong đầm nước mà mặc sức í é đến quên trời quên đất ——

Thẩm Đông đỡ trán, thôi quên đi, coi như mình vừa trải nghiệm cảm giác xem phim 5D trong truyền thuyết đi!

Hắn nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi, trong cái tình huống xúi quẩy kia, thần thức nhập vào thân thể Nguy thế nhưng lại chính là Đỗ Hành!! Đương nhiên cũng không phải hắn muốn đổi thành người khác, nhưng là Đỗ Hành... là Đỗ Hành thì hắn sẽ không có biện pháp trả đũa, mà bản thân hắn còn bị người ta bóc bánh không trả tiền nữa chứ!

"Được rồi! Ta biết ngươi cũng không cam tâm mà! Hà hà!" Kế Mông hiểu lầm sắc mặt của Thẩm Đông, gã vươn tay vuốt hai cọng râu dài ở hai bên mép, cười như sấm rền. "Mau, chúng ta đến dưới thác nước mai phục đi, hễ có thần tiên nào từ tầng thứ chín đi xuống, chúng ta liền tập kích kẻ đó!"

"Nếu thấy đám kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn xuống tầng thứ tám, chúng ta liền có thể đi lên tìm Ứng Long gây phiền phức!" Đỗ Hành mắt cũng không chớp mà nói.

Đúng là ý hay!

Đôi mắt của ba người đều sáng rực, đương nhiên mỗi người là vì một chuyện khác nhau.

"Vậy chúng ta mau chóng tiến lên?" Kế Mông đã cực kỳ hưng phấn.

"Không!" Thẩm Đông nhanh chóng bác bỏ, đùa sao, "thân thể" của hắn cùng Đỗ Hành vẫn có khả năng đang trôi dạt đâu đó trong đầm nước này, không tìm thấy người của Đoạn Thiên Môn cũng không sao, nhưng nếu không tìm thấy thân thể của chính mình, vấn đề này thật sự rất nghiêm trọng hiểu không?

Nhưng trong nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được lý do gì, chỉ có thể khăng khăng cố chấp nói: "Cứ như vậy mà bơi qua... là được rồi!"

Được cái con khỉ, nếu có diễm phúc thoát khỏi cảnh ngộ 囧 đến tột cùng này, cả đời này hắn cũng không muốn xuống nước nữa!

"Grừ —— cũng đúng, một khi ta rời nước, tầng thứ tám sẽ lại đổ mưa, mai phục thì không thể kinh động đến người khác được." Kế Mông tiếp tục vân vê sợi râu dài bên miệng mình mà cười to.

Nghe nói râu rồng có hình dạng như râu cá chép, thế nhưng trên cánh tay Kế Mông là lông vũ chứ không phải vảy, trên bàn tay cũng không phải ngón tay, mà là móng vuốt ác điểu gấp khúc sắc nhọn, dùng thứ này để vân vê sợi râu, thật sự trông rất ngu rất giống mấy con tôm càng...

Haiz, không phải tất cả những loài vật có diện mạo giống rồng, lại biết giáng mưa như rồng, đều có thể được gọi là Thần Long Trung Hoa!

Cũng không biết gặp phải thứ xúi quẩy gì, đoạn đường kế tiếp lại vô cùng không thuận lợi, bọn họ liên tục trông thấy đám thần tiên từ trên trời bay ngang qua, còn có vài kẻ cá biệt dừng lại nghỉ ngơi bên bờ đầm.

Những thần tiên này đa số đều mang bộ dạng chật vật, nếu không phải là tóc cháy đen, thì cũng là máu me đầy người, vẻ mặt đăm chiêu ủ dột. Rốt cuộc cũng có một tên có mắt như mù, sau khi trông thấy Thẩm Đông Đỗ Hành đang chậm rãi bơi qua bơi lại dưới mặt nước cứ như đang tìm kiếm thứ gì, kẻ đó lập tức lặng lẽ tới gần, chăm chú nhìn xuống đầm nước —— cừ thật, bên dưới có hai cái bóng!

Thần tiên đó lập tức kích động, trong giai đoạn trốn chạy tứ phía như thế này, nếu tìm được một tiên thú tọa kỵ vô chủ thì thật tốt biết bao! Cho dù không biết bay, chỉ cần biết bơi thì cũng đã có thể tạm thời chấp nhận được, trong tình cảnh này, thêm một chân thì thêm một phần lực, tính mạng cũng đảm bảo hơn, biết đâu một ngày nào đó chính mình không bay được, không phải bị lấy đi Nguyên Thần thì lúc trời sập cũng chưa chắc có thể chạy thoát.

Kẻ đó liếc nhìn hai cái bóng trong đầm nước một cái, hừ, thiên linh địa bảo, ai cướp được thì chính là hữu duyên với người đó.

Thần tiên này lập tức hét lớn một tiếng, đột ngột đánh ra một chưởng, uy thế mười phần, bọt nước văng tứ tán khắp nơi, đầm nước cũng theo đó mà bị khuấy động, cuộn trào tạo thành những lốc xoáy. Thế nhưng chỉ một giây tiếp theo, khi trông thấy một cái đầu thanh long nổi giận đùng đùng nhô lên khỏi mặt nước, tên thần tiên nào đó liền sợ tới mức xoay người cuống cuồng chạy mất dạng.

Không cần biết là loài rồng nào, chỉ cần là rồng, tất cả các thần tiên đều không dám chọc vào.

Tiếng gầm của Kế Mông vang xa mười dặm, nó đột nhiên nhảy ra, trong phút chốc trên không trung liền xẹt qua một tia sấm sét hình vòng cung, phong vân biến đổi, vài thần tiên vô tội đi ngang qua vừa vặn bị đánh trúng, lập tức cứ như bánh chẻo bị thảy vào nồi mà rơi tõm tõm xuống mấy đầm nước ở gần đó.

Kế Mông còn muốn đuổi theo tên thần tiên xui xẻo kia, bàn tay to vươn ra, móng vuốt sắc bén hạ xuống, một dòng máu kim sắc liền điên cuồng phun trào, Kế Mông hãy còn chưa hết giận, nắm lấy thần tiên kia vứt thẳng lên giữa không trung, một cước đạp bay.

"Chiêu thức kia nhìn quen mắt thật!" Thẩm Đông thấp giọng nói.

Đỗ Hành còn chưa kịp hỏi, Thẩm Đông đã chợt nhớ ra:

"Thái Phùng Chưởng?"

Cũng đúng, kiếm nhà mình quả thật đã từng học qua loại công phu này.

Thẩm Đông lặng lẽ giơ cánh tay lên, dựa theo ký ức trong thần thức, mang chút thăm dò mà đẩy nhẹ cánh tay ra phía trước.

"Oa ——" Tiểu tiên nào đó vừa lóp ngóp bò từ dưới đầm nước lên lập tức trở tay không kịp, văng thẳng ra ngoài.

Ngộ thương rồi, xin lỗi nha! Sau khi không chút thành tâm mà nhìn tiểu tiên kia đầy hối lỗi, Thẩm Đông lập tức quay sang thấp giọng nói nhỏ với Đỗ Hành: "Có thể sử dụng, xem ra Nhị Phụ cũng biết loại chưởng pháp này, cuối cùng cũng lấy lại được chút tiền vốn rồi, nếu không..."

Còn chưa nói xong, phía trước chợt truyền đến một tiếng quát chói tai:

"Bên này có không ít tiểu tiên, mau bao vây lại!"

Trên không trung liền có hơn mười luồng lưu quang xẹt qua, toàn bộ những thần tiên này đều cưỡi mây hoặc kỵ tiên thú, trong tay cầm theo các kiện tiên khí, cứ như đang tàn sát mà lập tức triển khai trận thế vây bắt, rất nhiều tiểu tiên không có chỗ để trốn, toàn bộ đều nhảy xuống nước để tránh né.

"Phiền toái rồi!" Đỗ Hành lúc này cũng không đếm xỉa đến gương mặt của Nhị Phụ nữa, lập tức túm chặt lấy Thẩm Đông chuẩn bị lặn sâu xuống nước.

"Không được, bọn họ nhất định sẽ đuổi theo! Những tiểu tiên kia chạy cũng không thoát!"

Cảnh tượng này quen thuộc đến cỡ nào, các thần tiên lần lượt bay tới, lưu quang như tên bắn, nơi nơi đều là những tiểu tiên đang liều mạng trốn chạy, tựa như cảnh tàn sát ở núi Chung Nam Sơn năm đó.

Thẩm Đông sử dụng cả tay lẫn chân cố gắng trèo lên trên bờ, vừa ngẩng đầu liền chạm trán một kiện pháp bảo trông như cái ô đang nghênh diện chụp tới, Nhị Phụ vốn cũng chẳng phải người lương thiện gì, hơn nữa lúc này thần thức lại là binh khí, sát ý tỏa ra, chẳng những không lùi lại mà còn tiến tới, vươn tay hội tụ linh khí, tàn bạo đánh lên khung dù.

Một tràng tiếng kẽo kẹt đến ê cả răng vang lên, thần tiên đang thao túng pháp bảo đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức giận dữ:

"Chỉ là một con quái xà mà cũng dám động thủ với Cổ Tiên à?"

Có thể nhìn ra nguyên hình của Nhị Phụ, quả đúng là một Cổ Tiên rất lợi hại, nhất định phải ở từ tầng thứ mười trở lên.

Cánh tay của Thẩm Đông không có cách nào rút ra khỏi cái ô, thế nên liền dứt khoát hung hăng giáng thêm một quyền, một lượng lớn linh khí mạnh mẽ hội tụ, giày xéo cái ô đến méo mó biến dạng, thần tiên kia còn đang định thôi động pháp quyết, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Chưởng lực này trông rất giống Thái Phùng Chưởng mà đám hồng hoang dị thú thông thường đều biết, nhưng trong đó lại ẩn chứa một thứ hung sát khí, khiến cho người kia đột nhiên sửng sốt, cắn răng buông ra cánh tay đang cầm cương tọa kỵ, hai tay cùng kết pháp quyết, mà đúng vào thời khắc này, con chim tọa kỵ khổng lồ chỉ có một chân, toàn thân đỏ rực đang ở dưới thân người kia lại chợt giương cánh, cái mỏ sắc bén mổ thẳng vào đầu gã.

"Nghiệt súc!!"

Cổ Tiên chật vật lăn trên mặt đất, pháp quyết ngược lại đánh trúng vào trước ngực con chim khổng lồ kia, tạo thành một lỗ hõm thật sâu, khiến nó chỉ có thể thoi thóp nằm gục trên đất.

"Ngươi cũng dám... A!" Cổ Tiên còn chưa kịp trút hết căm phẫn, một luồng lãnh quang đã quét qua cổ gã.

Đỗ Hành đứng ở cách đó không xa, trong tay chính là binh khí của Nguy, một thanh đao hình thù kỳ quái.

Cổ Tiên chậm rãi ngã xuống, Nguyên Thần của gã từ mi tâm lao ra, là một hư ảnh hình dáng không khác là bao so với bản thân gã, hư ảnh há mồm cứ như đang muốn gào thét gì đó, chợt một luồng kim quang vút qua, chính là Kế Mông vừa bay trở về, một quyền giáng thẳng xuống, đánh cho Nguyên Thần này chia năm xẻ bảy, sau đó lập tức bốc hơi cứ như nước mưa.

Con chim khổng lồ kia run rẩy, phát ra một tiếng kêu vô cùng khó nghe, liều mạng dùng cánh tấn cống những mảnh vỡ Nguyên Thần kia, sau đó liền hộc máu mà chết.

"Là tọa kỵ của kẻ này sao?" Thẩm Đông cũng đã tháo ra được thứ pháp bảo trông như cái ô đang quấn lấy tay hắn.

"Có lẽ là đoạt được từ thần tiên khác?" Kế Mông dùng móng vuốt sờ sờ lên cái mũi to tướng của mình, phát ra thanh âm nặng nề, "Tất Phương là tọa kỵ chỉ có thần tiên ở tầng mười sáu trở lên mới có, tên kia cũng quá kém cỏi, Ứng Long đã giết rất nhiều thần tiên ở tầng mười sáu, đồ đạc của bọn họ chắc cũng bị những thần tiên khác chiếm đoạt rồi."

Tất Phương, tính tình kiệt ngạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK