• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vô luận có nguyện ý thừa nhận hay không, “Kinh Kha” cũng đều là “anh hùng” mà dư luận sáng tạo ra, Tư Mã thiên dùng hắn để làm nổi bật chính sách tàn bạo của Tần vương, ám chỉ Đại Hán kiến quốc là hợp lý hợp tình.

Không nói đâu xa, chỉ nói chuyện từ lúc Kinh Kha thích Tần đến thời Hán Vũ Đế cách đến mấy trăm năm, Tư Mã Thiên làm sao biết được Kinh Kha ở Yến quốc cùng thái tử Đan mưu đồ bí mật, lại làm sao biết được Kinh Kha lúc biết rõ tình hình thực tế phải đi ám sát còn muốn cờ trương trống tụ tiễn đưamình, lại còn ngâm xướng ra được “phong tiêu tiêu hề” thành thiên cổ danh ngôn?

Lúc đó tin tức bị che đậy, không ở hiện trường trực tiếp, không có báo chí đưa tin, càng chưa phải là thòi đại đã có máy quay máy chụp, Tư Mã Thiên làm

sao biết Kinh Kha trên Tần điện từng ép Tần vương phải chật vật ôm cột chạy quanh?

Như vậy chỉ có một khả năng, chính là Tư Mã Thiên xuyên không, xuyên không đến đại điện Tần quốc tận mắt thấy tất cả những chuyện này.

Những vấn đề này lúc Phù Tô sửa sang lại tư liệu đọc đến “Sử ký” thì đã muốn tìm người hỏi, chỉ cần đọc cẩn thận sẽ phát hiện Tư Mã Thiên ở trong này đã thêm vào ít nhiều tình cảm cá nhân, khẳng định là chuyển bản ghi lịch sử nghiêm cẩn trở thành sáng tác văn học tình cảm dạt dào.

Cho nên Phù Tô đối với Kinh Kha phi thường hứng thú, hắn muốn tự mình phỏng vấn Kinh Kha xem có phải thật sự trước khi xuất phát lên xe đã khua chiêng gõ trống như cưới vợ, e sợ thiên hạ còn có ai không biết hắn muốn đi giết quân vương Đại Tần đế quốc hay không.

Đêm nay Phù Tô gặp một giấc mộng, thấy cha mình mặc một bộ Tây trang đen khoác áo gió đen đứng đối diện vói Kinh Kha mặc Tây trang trắng khoác áo gió trắng trên đại điện cầm súng tự động bắn nhau, thỉnh thoảng còn móc lựu đạn từ trong túi ném về đối phương…

Một bên phi thân nhảy lên không ngừng vừa nhìn vừa bắn, một bên lăn trên mặt đất tập trung hỏa lực đánh trả. Lúc hai người đang đánh túi bụi thì đại điện Tần quốc đột nhiên biến thành giáo đường phương Tây, nương theo tiếng chuông là đạn súng cùng đạn pháo tưng bừng, máu tươi cùng chim bồ câu trắng tung bay…

Một màn “Kinh Kha thích Tần vương” rung động đến tâm can lại biến thành một cảnh trong phim xã hội đen Hongkong “Anh hùng bản sắc”.

Bị giấc mộng thái quá của mình làm kinh hãi mà tỉnh lại, Phù Tô ngồi ở trên giường ngượng ngùng lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Ca ca ôi, giấc mộng này thật là đáng sợ!

Giấc ngủ vốn luôn cạn, lúc nhi tử bừng tỉnh ngồi dậy thì Doanh Chính cũng tỉnh lại lo lắng hỏi: “Gặp ác mộng?”

“Không có!” Không phải “ác mộng” mà là “ác mộng” (ác tâm – chán ghét).

Lắc đầu, Phù Tô nằm xuống trong lòng náo loạn không ngừng, tự hỏi mình ngày mai có phải là nên đi đại điện nhìn, kiểm tra cũng là xem xét cái thời khắc lịch sử này, có lẽ Kinh Kha cũng không thể chọc lầm đả thương người khác được.

Khép y phục nằm xuống, Doanh Chính kéo chăn đắp kín Phù Tô lại hỏi:

“Mộng thấy cái gì mà bị dọa thành như vậy?”

“Ngươi tuyệt đối sẽ không hiểu được đâu.”

Xuyên qua cửa sổ nhìn ra thấy ngày đã sáng, Doanh Chính cũng không còn buồn ngủ, vì vậy gọi cung nga gác đêm bên ngoài tiến vào thay y phục cho mình.

Dùng chăn bao kín mình lại, Phù Tô ôm gối trên giường nhìn người đã đứng dậy mặc quần áo hỏi: “Phụ vương không ngủ nữa?”

Doanh Chính cười cười, cho cung nga lui ra rồi tự mình đi đến trước khung treo kiếm lấy một thanh kiếm cầm trong tay: “Không, khó được sáng sớm như vậy, cha muốn ra sân luyện kiếm thuật đã sắp quên mất, Tô nhi muốn ra cùng luyện không?”

Nghĩ đến buổi sáng cuối thu gió rét thấu xương Phù Tô núp ở trong chănrùng mình một cái, ông trời có tốt cũng không bằng cái chăn này tốt.

Không bức Phù Tô rời giường, Doanh Chính cầm kiếm ra ngoài.

Nằm trên giường thêm một lát, chỉ cần khép lại hai mắt trong đầu sẽ lại bày ra cảnh trong mơ, bởi vậy mặc dù không muốn rời giường Phù Tô cũng không thể không đứng lên.

Quấn chăn đạp trên hài đi đến cửa tẩm điện, dán người vào khe cửa Phù Tô nhìn Doanh Chính múa kiếm trong nội viện. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến Tần vương bệ hạ chưa bao giờ ngự giá thân chinh được nửa lần lại có kiếm thuật cao siêu như vậy, công thủ bù đắp hợp lý lại càng tăng thêm sức mạnh, kiếm trong tay hắn được múa như giao long có sinh mạng, bản thân là gà mờ cũng nhìn ra kiếm thuật cha hắn xếp trên Phiền Ly.

Mà kiếm thuật của Phiền Ly nghe nói là đứng thứ ba trong thiên hạ.

Chỉ bằng kiếm pháp này Phù Tô dám hướng Mao chủ tịch mà thề, trừ phi Kinh Kha là thần điêu đại hiệp hóa thân bằng không thì không thể là đối thủ của Doanh Chính, cho nên hắn không còn lo lắng hai canh giờ sau trên đại điện sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh. Ngay cả có cũng tuyệt đối không phải là chuyện mà “Sử ký” đã ghi lại, có lẽ đến lúc đó cha hắn vừa ra tay Kinh Kha đã lập tức ngã ngựa thất bại rồi.

Nghĩ tới đây, Phù Tô càng cảm thấy mình tất yếu phải lên đại điện liếc mắt một cái, hơn nữa phải là khoảng cách gần.

……….

Theo “Sử ký” ghi lại, lúc bị Kinh Kha đuổi giết thì Tần vương Doanh Chính chạy quanh cây cột mượn nó để tránh né với ý đồ rút trường kiếm đeo trên lưng phản kích. Nhưng không nghĩ đến thân kiếm quá dài, khoảng cách đến hông của Tần vương làm không gian để rút kiếm không bằng thân kiếm, bởi vậy, kiếm này làm thế nào cũng không rút ra được.

Nghe nói bội kiếm của Tần vương dài ước chừng bảy thước, mà thời Tần một thước tương đương với 23.1 cm ngày nay, như thế trường kiếm bảy thước của Doanh Chính dài khoảng 1.62 mét. Nói cách khác chính là Doanh Chính muốn rút một thứ tương đương với một nữ tử thân cao cỡ trung bình đang mang ở trên lưng ra, rút được mới là lạ!

Chém giết ở khoảng cách gần thì độ dài ngắn của vũ khí thường thường phát huy tác dụng quan trọng, quá dài cũng là vấn đề.

Lúc tiễn Doanh Chính xuất môn Phù Tô cố ý liếc nhìn bội kiếm mặc dù không đạt tới một mét sáu nhưng thực sự cũng không ngắn, cảm thán nó xét ở góc độ mỹ quan – tinh phẩm, ở góc độ thực dụng – phế phẩm.

Cái thứ không vừa tay này cho dù võ công của ngươi cao tới đâu cũng vôdụng, có lẽ…cha hắn…nói không chừng thật sự sẽ chạy quanh cây cột làm trò cười cho thiên hạ cũng không chừng.

Mắt xoay vòng vòng, Phù Tô túm một tiểu thái giám chiều cao không khác biệt với mình lắm kéo vào trong điện.

………..

Người cùng Kinh Kha đến Tần giúp hắn một tay lần này tên Tần Vũ Dương, người này không chỉ là gia thần của thái tử Đan, còn là huynh trưởng của Vũ

Lạc, cho nên đối với thái tử Đan rất trung thành, cũng là tự nguyện nhận lệnh

đến Tân.

Ở dịch quán chờ đợi năm ngày, hôm qua bọn họ mới biết được hôm nay hai người phải lên chính điện dâng tặng lễ vật, vì vậy sáng sớm đã bị mang vào Tần cung. Kinh Kha tay nâng cái hộp có đầu Phàn Ô Kỳ cùng Tần Vũ Dương cầm hộp đựng địa đồ theo sự chỉ đường của chín vị nghênh tân tán lễ, đi vào chính điện Tần cung uy nghiêm lộng lẫy.

Chính điện khác với hậu điện ngày bình thường lên triều, cũng lớn hơn, chính là dưới thượng tọa của quân vương còn có hai mươi mấy bậc thang liên tiếp, rồi hai bên phải trái phía dưới mới là nơi ngồi của văn võ bá quan.

Thị vệ canh giữ ở ngoài điện vẻ mặt sát khí, cầm trong tay lợi kiếm uy nghiêm mà đứng, khí thế bức người.

Vừa đến ngoài chính điện Tần cung, Tần Vũ Dương từ năm mười ba tuổi ở Yến quốc giết người, diễu võ dương oai khiến người khác không dám nhìn thẳng đột nhiên mặt như màu đất, toàn thân run rẩy, khiến cho chúng đại thần Tần quốc rất buồn bực.

“Cái này.. .Không biết vị Yến sử này là có bệnh không tiện nói ra, hay là làm sao vậy? Như vậy lên điện…thật sự là thất lễ với quân thượng.” Tần quan phụ trách dẫn hai người lên điện mặt lộ vẻ khó xử.

Thân nơi đất khách lại là một đường sinh tử, vừa nhìn thấy trên điện đứng đầy thị vệ đề phòng sâm nghiêm, dũng khí dành dụm được trong lòng Tần Vũ Dương trong khoảnh khắc sụp đổ, đột nhiên cảm nhận được cực độ sợ hãi.

Kinh Kha quay đầu lại nhìn Tần Vũ Dương sợ tới mức run rẩy không ngừng, cười nói với Tần quan: “Người thô kệch ở phương bắc xa xôi, chưa thấy qua nơi nào uy nghiêm đồ sộ như vậy, cho nên luống cuống, mong đại nhân thứ lỗi.”

Tần quan vừa nghe lập tức mắt lộ vẻ khinh bỉ: “Hắn như vậy chính là bất kính với ngô quân thượng, không thể lên điện, vậy…Ngươi lại đây! Chính là ngươi!” Nhìn thấy cách đó không xa có một tiểu nội thị đi ngang qua, Tần quan liền gọi lại: “Ngươi cùng Yến sử lên điện, mau bưng lấy thứ đó!”

“Nô biết.” Khom lưng thành chín mươi độ, tiểu thái giám vội vã tiếp nhận bàn tử đựng địa đồ Yến quốc trong tay Tần Vũ Dương nâng lên đỉnh đầu.

Kinh Kha nhìn địa đồ trong tay tiểu thái giám ánh mắt lóe lên, cười nói:

“Không sao, một mình tại hạ là được.”

“Yến sử, đây là quy củ Tần quốc, nên biết vì cái đầu trong tay ngài mà đãphá không ít lệ, thường ngày muốn bái kiến Đại vương đều phải kiểm tra nghiêm mật, ngài cũng không nên…”…được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Tuyên sử tiết Yến quốc Kinh Kha vào điện! Tuyên sử tiết Yến quốc Kinh Kha vào điện! Tuyên sử tiết Yến quốc Kinh Kha vào điện! Tuyên sử tiết Yến quốc…” Lúc này trong đại điện truyền ra từng đợt tuyên triệu, Kinh Kha chỉ có thể mang theo tiểu thái giám Tần quốc sau lưng đi vào đại điện.

Ngồi ở thượng điện trên cao, Doanh Chính lạnh lùng đảo mắt qua người quỳ phía dưới, hỏi: “Ngươi chính là Kinh Kha?”

“Dạ!”

“Trong hộp chính là đầu của phản tướng Phàn Ô Kỳ?”

“Dạ!”

Doanh Chính không nói gì thêm chỉ có mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào hai người đang quỳ bên dưới.

Trong mắt chúng thần đều cho rằng quân vương đang nhìn sử tiết Yến quốc, chỉ có Doanh Chính tự biết người hắn nhìn chằm chằm là tiểu thái giám đang quỳ gối sau lưng Kinh Kha vụng trộm nhìn quanh.

Chính là cái tên đáng chết có hóa thành tro mình cũng nhận ra!

_0O0_

Trên đại điện yên tĩnh dị thường, quân vương ngồi bên trên không lên tiếng thì mọi người phía dưới cũng không dám lên tiếng.   

Người ở thượng điện không cho phép đứng dậy cho nên Kinh Kha chỉ có thể

nâng cao cái hộp có đầu Phàn Ô Kỳ quỳ gối trên đại điện, mà tiểu thái giám phía sau hắn sớm đã quỳ không nổi nữa. Chẳng những thân thể lay động qua lại mà ngay cả tay nâng bàn tử đựng địa đồ cũng đã bắt đầu run rẩy, có nguy cơ tùy thời ném mọi thứ xuống đất.

Thấy tiểu thái giám chân run không ngừng, Doanh Chính mới mở miệng nói: “Trình đồ lên đây.”

Thanh âm này truyền vào tai tiểu thái giám như tiếng trời trên tiên giới, đến mức quên tạ ơn đã muốn đứng dậy.

Qua khóe mắt trông thấy tiểu thái giám phía sau mình thật muốn đứng dậy, Kinh Kha thả thứ trong tay xuống vươn tay ngăn người đứng phía sau lại, ôm quyền nói với Doanh Chính: “Khởi bẩm Tần vương bệ hạ, lúc tiểu thần đi Yến vương từng dặn dò nhất định phải để tiểu thần thay mặt hắn tự mình dâng đốc kháng đồ Yến quốc lên Đại vương, biểu hiện lòng Yến quốc đối với Tần quốc, thỉnh Đại vương chấp thuận.”

Như có điều suy nghĩ chằm chằm vào Yến sử tên là Kinh Kha phía dưới, Doanh Chính lộ ra nụ cười như hàm chứa điều gì lập tức nói ra: “Nếu là hảo ý của Yến vương, quả nhân cũng không nên làm mất thể diện của hắn, Yến sử cũng cùng lên đây đi.”

“Tạ Tần vương bệ hạ ân điển.” Đứng dậy đang muốn đi lên Kinh Kha lại thấy tiểu thái giám còn quỳ trên mặt đất, vì vậy quay đầu hạ thấp giọng tức giận nói: “Còn không nhanh theo trình đồ lên!” Trừng mắt sang.

Trình cái bà mẹ ngươi!

Tiểu thái giám trong lòng căm giận mắng, thế nhưng chỉ có thể lắc lắc hai cái chân mỏi nhừ như sắp rớt run rẩy cất bước, gian nan leo lên bậc thang thật sự là có chút cao chót vót.

Bởi vì đi ở phía trước cho nên Kinh Kha dẫn đầu đi đến bình đài cách Doanh Chính chỉ còn hai thước, sau đó quỳ xuống chờ tiểu thái giám đi đường còn chậm hơn cả ốc sên.

Bậc thang vừa cao vừa dài, đi đứng bất lợi làm tiểu thái giám đi một bước cũng đều làm người kinh tâm, có mấy lần hắn ngửa ra sau suýt nữa té xuống, làm cho chúng thần phía dưới nhìn mà tâm cũng nhảy lên nhảy xuống chấn kinh theo.

Mắt nhìn còn có vài bậc là đến đích, tiểu thái giám đột nhiên trái ngược với cước bộ “tập tễnh” vừa rồi, bưng đồ vượt qua hai bậc thang một lúc chạy lên trên. Đến lúc còn cách một bậc thì hắn đột nhiên chân mềm nhũn thân thể nghiêng về phía trước ngã quỳ rạp trên mặt đất, bàn tử trong tay rơi xuống đất giữa tiếng kinh hô vì bị đau của hắn.

Địa đồ vốn được cuộn thành quyển cũng theo bàn tử mà roi trên mặt đất, một đường vừa quay cuồng vừa mở ra chạy đến dưới chân Doanh Chính.

Lúc quyển trục hoàn toàn mở ra cho thấy toàn cảnh thì một chủy thủ giấu ở phần đuôi quyển trục cũng lăn đến bên chân Doanh Chính, làm cho sắc mặt của hắn lập tức đại biến.

“Ngươi!”

“Doanh Chính cẩu tặc hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Kinh Kha không nghĩ đến đại sự ở một khắc cuối cùng lại bị hủy trong tay một tiểu tháigiám ngu tay ngốc chân. Nhưng mục đích đã bại lộ, vậy hắn cũng không còn lựa chọn nữa.

Bởi vì phía dưới cùng bảo tọa khoảng cách quá xa, triều thần không biết chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ chỉ nhìn thấy ở đằng kia tiểu thái giám ngã sấp xuống rồi sử tiết Yến quốc đột nhiên nhấc thân một cước đá xoáy lên Đại vương của bọn họ, rút thứ gì đó trên đầu xuống nhào tới.

“Có chuyện rồi!” Vương Bí ngồi đầu hàng võ tướng lập tức kịp thời phản ứng, đứng lên hô to: “Quân thượng mau tránh!”

Tần quốc có pháp lệnh, thượng tọa ngoại trừ quân vương bất luận Tần thần nào cũng không được vượt lên một bước trước khi có phép, trái lệnh tru sát cả

nhà. Cho nên Vương Bí trong lòng mặc dù gấp gáp, thực sự không thể không thủ pháp lệnh, chỉ có thể hô to gọi tướng sĩ ngoài điện xông vào.

Kinh Kha vốn định đá tiểu thái giám trước mặt Doanh Chính sang một bên xong rồi sẽ nhào tới, nào biết Doanh Chính chẳng những không tránh ra, lại còn ôm thật chặt người nọ vào trong ngực lăn một vòng trên mặt đất chạy ra khỏi phạm vi công kích của mình, rõ ràng cho thấy đối với người trong ngực có chỗ cố kỵ.

Có thể nào buông tha cơ hội tốt trước mắt, Kinh Kha cầm cây trâm sắc bén trong tay vội vã đuổi theo.

Ôm người đang bụm lấy ngực vẻ mặt thống khổ vào trong lòng Doanh Chính chỉ biết tránh né quanh cây cột, không thể ra tay đánh lại người đang đuổi giết mình.

“Buông.. .buông ta…”Người nào đó bị ôm vào trong ngực chạy qua chạy lại làm càng thêm đau nhịn không được nữa nói.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Từng bước lui về phía sau tránh né người mỗi chiêu đều đầy sát khí, Doanh Chính tức giận đến rống lớn rồi vội vã bảo hộ người nọ ra sau lưng.

Nhìn thấy Doanh Chính đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở tiểu thái giám mà hắn bảo vệ sau lưng, Kinh Kha lập tức hiểu được tiểu thái giám này chính là chỗ yếu của Doanh Chính. Vì vậy hắn chuyển mục tiêu sang bắt lấy tiểu thái giám, muốn dùng hắn để uy hiếp.

Tiểu thái giám bị hộ ở sau lưng thấy mình trở thành mục tiêu, vội vàng dùng tất cả khí lực hét lớn xuống dưới: “Hạ Vô Thư, ném thứ đó vào hắn!”

Tràng diện tuy đã vô cùng hỗn loạn, nhưng một cuống họng này thực sự làm cho tất cả mọi người phía dưới nghe được rõ ràng, vì vậy ai nấy đều lo lắng nhìn về phía người được gọi tên.

Hạ Vô Thư sững sờ, lúc này mới nhớ tới trên người mình có một thứ mà mấy ngày trước bị người nhắc đi nhắc lại nói hắn hôm nay nhất định phải mang theo mình, liền vội vã móc từ trong ngực ra. Thế nhưng hắn không biết trong tình huống khẩn cấp như vậy một cái túi thuốc có thể có dụng ý gì, bởi vậy cầm thứ đó mà vẻ mặt mờ mịt.

“Nghe đại vương tử là được! Vương tướng quân nhờ ngươi!” Lý Tư xông lên một vung tay đã đoạt lấy thứ đó ném cho Vương Bí đứng gần bậc thang nhất.

Nhận được gì đó Vương Bí không hề nghĩ ngợi ném thẳng đến đập vào mặt Kinh Kha.

Cảm thấy có cái gì đánh đến phía mình, Kinh Kha quay đầu nhìn thì thấy một cái túi gấm nhỏ rất đẹp. Cũng không nghĩ nhiều, Kinh Kha theo bản năng vung tay lên, làm cho cây trâm trong tay rạch thủng thứ đó ra, nào biết chỉ thấy có bột phấn sẫm màu tạt vào trước mặt.

“A!” Ôm lấy mắt kêu thảm một tiếng, tiếp đó Kinh Kha hắt xì không ngừng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiểu tử vốn một mực tránh ở sau lưng người khác lúc này nhanh chóng lao tới, nhắm thẳng đầu ngón chân Kinh Kha hung hăng dùng sức giẫm: “Ba chiêu phòng lang! Giẫm chân, đâm mắt, đá đản đản!” Nói rồi chuyển sang đâm mắt rồi một cước đá vào dưới háng Kinh Kha.

Xoa xoa ngực bị người đá sưng vẫn cảm thấy hận đến khó hiểu, vì vậy hắn lại nhắm ngực Kinh Kha giẫm thêm vài cước, miệng mắng: “Cái tội ngươi đá lão tử! Cái tội ngươi đá lão tử! Cái tội ngươi nhắm vào cha lão tử! Đạp chết ngươi! Đạp chết ngươi! Đạp ngươi cả đời không thể tự sống!”

“Được rồi, được rồi, Tô nhi, được rồi!” Sự tình phát sinh quá nhanh, đừng nói là người phía dưới chỉ thấy thích khách đột nhiên ngã xuống đất bị người liên tục chà đạp mà cảm thấy không rõ, chính là Doanh Chính ở gần nhất cũng còn chưa kịp xoay người. Chờ lúc hắn từ trong khiếp sợ lấy lại được tinh thần thì thấy thích khách kia dưới chân nhi tử bảo bối của mình đã thành sống không bằng chết, vì vậy bước lên phía trước kéo người ra.

“Vương Bí!”

Vương Bí ở dưới được cho phép, lập tức mang theo thị vệ xông lên bắt lấy Kinh Kha đang nằm trên mặt đất: “Quân thượng, người này nên tử hình ngay tại chỗ!”

Liếc mắt nhìn Kinh Kha bị đá không nhẹ miệng đã thổ huyết, Doanh Chính ánh mắt lóe lên, nói: “Nhốt vào thiên lao trước đã.”

Vương Bí thần sắc hơi khựng lại, bởi vì thích khách bình thường đều trực tiếp tử hình ngay tại chỗ. Nhưng nhiều năm ăn ý làm cho Vương Bí lập tức nghĩ ra hành động của Doanh Chính lần này tất có mục đích, cho nên không hỏi nhiều sai người lôi Kinh Kha xuống.

Nhìn Kinh Kha bị người kéo đi, Phù Tô mặc trang phục tiểu thái giám lúc này mới thư thái cả người. Nhũn cả thân tựa trong ngực Doanh Chính Phù Tô cảm thấy ngực mình càng ngày càng đau, vì vậy kéo tay áo Doanh Chính nói: “Phụ vương.. .ngực ta.. .Phốc!”

Còn chưa kịp nói hết lời Phù Tô đã nhổ ra một ngụm máu lớn, sau đó hai mắt tối sầm hôn mê trong ngực Doanh Chính, dẫn tới đại điện vừa mới bình tĩnh lại lần nữa đại loạn.

“Thái y! Thái y!” Ôm Phù Tô không ngừng thổ huyết, sắc mặt Doanh Chính thoáng cái trở nên tái nhợt vô cùng.

_0O0  __

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK