• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vật đổi sao dời, lại vật đổi sao dời, lại lại vật đổi sao dời, lại lại lại…

Ngày Mông Nghị quay về triều, Long Dương đến Tần càng lúc càng gần, đội ngũ dự định vây xem hai người cũng từ từ lớn mạnh. Ngoại trừ phụ tử Doanh Chính, Phù Tô cùng với Triệu Cao từ trước đến nay vẫn theo sát hai người giúp vui, Lý Tư phúc hắc ưa nhìn người bị chê cười, Tử Anh bình thường không thấy bóng dáng thường xuyên xuất quỷ nhập thần, ngay cả Úy Liễu vốn không thích bát quái cũng tham gia, còn có cả Ngọc Thấu Ngọc phu nhân nay đã hoàn toàn khác trước.

Từ lúc Doanh Chính nói quyết định tứ hôn cho Ngọc Thấu, nàng liền rảnh rỗi lại chạy quanh tẩm cung bào chế chuyện xấu hoặc cùng trưởng công chúa luận bàn cưỡi ngựa bắn cung, vứt bỏ sầu bi lúc trước, trên mặt cũng đã thấy nụ cười.

Ngọc Thấu là một tuyệt thế mỹ nhân, sầu bi thì làm cho người ta phải thương tiếc, vui sướng thì càng làm cho lòng người sinh ái mộ. Điều này làm cho Phù Tô mỗi ngày đều lén nhìn Ngọc Thấu đến phát nghiện khó chịu tâm ngứa, rồi lại chỉ biết bày ra một bộ dạng “rụt rè”.

Cũng không biết có phải là tâm lý tiểu nam nhân quấy phá, hay vì bạn gái đời trước là hình tượng mạnh mẽ hay không, cho nên Ngọc Thấu nội tại tuyệt không nhu nhược vừa vặn là lão bà tiêu chuẩn mà Phù Tô vẫn tìm kiếm.

Bất quá này cũng không phải nói Phù Tô thích Ngọc Thấu, hắn đối với nàng có chút giống như yêu mến một thần tượng, thưởng thức một cách đơn thuần, có cơ hội cũng muốn gần gũi một chút.

Về phần nhìn lén a…Có thể quy kết là vì ăn không đến, sờ không được, đãi no hai mắt phát triển tư tưởng AQ một chút thôi.

“Đẹp, thật đẹp, người này căn bản là tiên nữ!”

“Đúng vậy!”

“Nhìn khí chất kia, khuôn mặt kia, thắt lưng kia, Tiểu Long Nữ cô cô cũng chỉ thế này thôi…”

“Tiểu Long Nữ cô cô là ai?”

“Là đại mỹ nhân nha!”

“Có cơ hội phải nhìn xem.”

“Muộn rồi, người ta có Quá nhi rồi.”

“Cái gì, nói nửa ngày hóa ra là một phụ nhân đã có hôn sự!”

“…”

Bụi cỏ ở một góc mã trường lay động một hồi, trong đó có thân ảnh hai người đang lén lút trốn.

“Thật đẹp!”

“Ân, có thê như thế là đủ.”

Cái gì thê? Phù Tô ngừng nói theo đường nhìn của Vương Ly nhìn về phía hai thân ảnh một đỏ một trắng trong sân, chỉ thấy ánh mắt người này vẫn theo sát một nữ nhân một thân hồng y như lửa.

Kháo (tiếng cảm thán hay chửi thề)! Nói nửa ngày hóa ra bọn họ thưởng thức không phải cùng một người! Đại tỷ hắn nói nhẹ nhàng thì là cân quắc không kém đấng mày râu, nói trực tiếp thì chính là một Mẫu Dạ Xoa. Ngọc Thấu tiểu muội muội người ta đâu có như vậy, kiên nghị mà không thô, đều là công chúa lại khác nhiều như thế, chênh lệch a!

Kết quả của chuyện so sánh người với người thường hay sản sinh chênh lệch, trước đây hắn vẫn nghĩ Thiện Huệ đại thư rất được, nhưng hiện tại hắn thập phần hoài nghi có phải Vương Ly tuổi còn trẻ đã bị bệnh đục thủy tinh thể hay không.

Hai người rời mã trường trở về, Vương Ly kéo Phù Tô, nhìn bốn phía một chút rồi thần bí hề hề nói: “Hôm nào có cơ hội…mang ta đi nhìn Tiểu Long Nữ cô cô cái gì kia…Có thực sự đẹp như vậy hay không?”

(⊙o⊙) Phù Tô không dám tin nhìn cái người được chính mình phân loại là nam nhân ngoan ngoãn ở nhà này, không nghĩ ra hắn lại “*** đãng” như thế. Hắn giận sôi, có hoa nhà còn muốn ra ngoài ngắm hoa dại: “Quá nhi sẽ làm thịt ngươi, võ công của hắn rất cao cường!” Dứt lời khoa tay múa chân một chiêu “ám nhiên tiêu hồn chưởng”, sau đó tiếp tục nói: “Khuyên ngươi đừng đi, Quá nhi rất yêu Long nhi, hắn khổ sở chờ đợi mười sáu năm mới thú được lão bà này.” Phù Tô đem cố sự ái tình triền miên bi thảm của Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ kể cho Vương Ly nghe một lượt.

“Thực si tình!” Ngẫm lại tình cảm của mình đối với Thiện Huệ, Vương Ly kiên định gật đầu nói: “Nếu có một ngày ta cùng Huệ nhi cũng bị ép chia lìa, đừng nói mười sáu năm, chính là một giáp (sáu mươi năm) ta cũng đợi được!”

“Đúng là nam nhân!” Phù Tô giơ ngón tay cái lên, tuy rằng hơn kém năm tuổi nhưng chiều cao hai người cũng chỉ chênh lệch một cái đầu, không phải Vương Ly quá thấp, mà là Phù Tô cứ như hành tây hợp đất, mọc nhảy lên quá nhanh: “Ta nói với ngươi, kỳ thực mười sáu năm đó cũng không là cái gì. Ta còn biết một người đợi cả một ngàn năm, thế mới gọi là si tình, đợi mấy lượt luân hồi…Nếu có người cũng đợi ta mấy nghìn năm thì dù có làm thiếp thụ cho người ta hái cúc hoa ta cũng chấp nhận nữa.”

“Cái gì là cúc hoa?”

“Chính là hoa cúc, tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy.”

………

Cùng quan viên từ Tần quốc tới làm tốt giao tiếp an bài xong quân vụ, Vương Bí rốt cuộc chuẩn bị khởi hành quay về Tần. Lúc này chứng ho khan của Long Dương đã chữa tốt, nhưng tứ chi vô lực, chỉ có thể chờ trở lại Hàm Dương rồi nghĩ biện pháp.

Nửa năm qua Vương Bí cùng Long Dương sớm chiều ở chung, ngươi nông ta nông, cảm tình của hai người vốn thâm hậu được duy trì liên tục ấm dần thêm. Trước kia hai người bọn họ đều có trách nhiệm phải suy nghĩ cho đối phương, những năm gần đây thời gian hai người cùng một chỗ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trước đây trọng trách trên vai quá nặng, lần lượt vì người nhà mà thoái nhượng, nhưng hiện tại không giống thế nữa. Hắn đã hoàn toàn không còn gì, chỉ còn lại nam nhân bên cạnh vẫn bất ly bất khí mình này, cho nên lần này vì bất cứ chuyện gì hắn cũng sẽ không buông tay.

Long Dương không phải là người chỉ biết quấn quýt qua lại trong thống khổ, chỉ cần cho hắn một chút hi vọng là hắn có thể một lần nữa đứng lên. Lần này vô luận xung quanh nghị luận thế nào, Long Dương đều quyết định sẽ không lại buông tay.

Nhưng so với Long Dương càng ngày sắc mặt càng hồng nhuận, thời gian của Mông Nghị trôi qua lại hôm sau không bằng hôm trước. Một phong thư đến từ vương thành Hàm Dương làm hắn càng thêm từ từ gầy gò cùng chán chường, niềm vui diệt Ngụy cũng không hiện lên trên mặt hắn.

Dàn xếp tốt cho Long Dương rồi, Vương Bí ra khỏi doanh trướng đi đến ngoài trướng của Mông Nghị, lệnh cho thị vệ canh giữ ở ngoài vào thông truyền một tiếng, nhưng lại biết được Mông Nghị căn bản không ở bên trong.

Một đường tìm kiếm thân ảnh Mông Nghị trong doanh địa, Vương Bí rốt cục tìm được hắn đang ngồi bệt cạnh bờ sông uống rượu: “Sao lại ngồi ở nơi này, ngày mai sẽ bạt trại khởi doanh rời đi, ngươi ở đây uống rượu là có chuyện gì, ngươi là tướng quân!” Một tay đoạt đi bình rượu trong tay Mông Nghị, Vương Bí cũng ngồi xuống.

Đoạt lại bầu rượu Mông Nghị uống một ngụm lớn đến mức tự mình sặc rượu, bắt đầu mãnh liệt ho khan, nước mắt không biết vì sao mà chảy xuống: “Ca…Ca…Ta không muốn quay về Hàm Dương.” Đường đường điện tiền đại tướng quân Tần quốc ôm lấy Vương Bí khóc lớn: “Ta không thể trở lại…Đó là dày vò ngươi biết không…Rõ ràng yêu nhau lại không thể ở cùng một chỗ…Tư vị đó…Ngươi hiểu không…Ta yêu nàng…yêu hơn bất kỳ ai trên thế gian này…”

Vương Bí bị Mông Nghị khóc ôm đến cuồng, nhưng đại khái đã có chút minh bạch.

“Vì sao nàng lại là…thê tử của người khác…Vì sao…”

Vỗ vỗ lưng Mông Nghị, Vương Bí hỏi: “Nói cho ca ca ngươi thích ai, cùng lắm thì ca ca đoạt về cho ngươi! Đệ đệ ta thật vất vả mới coi trọng một nữ nhân!”

“Đoạt không được…Đoạt không được…Không thể đoạt…”

“Dù ta đoạt không được không phải còn có A Chính sao, thiên hạ này không có gì là hắn đoạt không được.” Vương Bí hừ lạnh nói, Mông Nghị là ai, là đệ đệ của mấy người bọn hắn: “Ngươi đồ ngốc này, có việc sao không đi tìm tiểu tử Tử Anh kia, hắn chủ ý rất khá.”

“Lạc (tiếng nấc)!” Đánh một tiếng nấc rượu, Mông Nghị tùy tiện lau qua mặt mũi, thất lạc nói: “Lần này ai cũng đều không giúp được ta…Nàng…Nàng là…phi tử của A Chính ca…”

“A!” Vương Bí sửng sốt, lập tức lay Mông Nghị, mắng to: “Cho tiểu tử ngươi tự do xuất nhập vương cung không phải là để ngươi ngắm Tần phi, thiên hạ nữ nhân nhiều như vậy ngươi sao lại…sao lại…Ngươi đồ hũ nút này không mắng thì cũng quá…Tức chết ta mất…” Chưa hết giận, lại nhắm đầu Mông Nghị hạ xuống vài bàn tay.

Mặc Vương Bí đánh chửi, Mông Nghị ngồi dưới đất nhỏ giọng lầm bầm: “Chúng ta cũng không phải nhận thức trong cung, là trên đường đón dâu…”

Mông Nghị tuy nói nhỏ giọng, nhưng Vương Bí vẫn nghe được, suy nghĩ một chút hắn cẩn thận chứng thực: “Người ngươi nói sẽ không phải là viên minh châu thảo nguyên Ngọc Thấu công chúa đó chứ?”

“Ân!”

Thấy Mông Nghị thống khổ gật đầu, Vương Bí thập phần không nể tình mà phá lên cười ha hả.

— oOo —

Chuyện tứ hôn cho Mông Nghị Doanh Chính đã từng đề cập qua với Vương Bí, cả hai đều vui mừng khi thấy sự thành. Hai người đó có thể cùng nảy sinh tình cảm là tốt nhất, nếu không thì về sau cũng có thể chậm rãi bồi dưỡng, có điều chuyện làm Vương Bí không ngờ chính là……

Nghe Mông Nghị đem chuyện tình đã phát sinh lúc mình không có ở đó kể lại một lần, Vương Bí ngẫm nghĩ một phen đã có thể kết luận những chuyện này nhất định là Phù Tô cố ý làm ra để lăn qua lăn lại Mông Nghị.

Mặc dù trong lòng cũng rất muốn nhìn Mông Nghị bị chê cười để trêu chọc hắn, nhưng bộ dáng hiện tại của người này thật sự là làm cho hắn có chút không nỡ lôi trái tim đã nhỏ máu kia ra tìm niềm vui, vì vậy Vương Bí đành phải nói sự thật: “Kỳ thật…an bài ngươi đi đón dâu, A Chính chính là có ý định tác hợp ngươi cùng công chúa Ngọc Thấu…” Nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của Mông Nghị, Vương Bí tiếp tục nói: “Chỉ là lúc ngươi xuất phát đã quên nói cho ngươi biết thôi.”

Đem lời mình nói với Doanh Chính kể lại cho Mông Nghị một lần, Vương Bí cuối cùng tổng kết lại: “Cho nên sau khi trở về không trực tiếp tứ hôn cho các ngươi, ngược lại còn sai ngươi lãnh binh xuất chinh đến Ngụy, ta xem ra đại khái là bọn họ muốn nhìn thấy ngươi…ngươi biết đấy…”

Nghĩ đến những thống khổ mà mình đã trải qua lại bị người lấy ra chê cười, nên biết rằng ngay cả chuyện từ quan rời xa triều đình hắn cũng đã nghĩ đến…Hắn và Ngọc Thấu thống khổ như vậy mà những người này lại đều giả bộ như không biết! Thật sự là không thể tha thứ!

Biểu tình của Mông Nghị rất dọa người, Vương Bí có chút cảm giác không biết có phải mình làm sai hay không: “Kỳ thật…hôn sự này chính là Tiểu Tô Tô nói giúp ngươi, bằng không A Chính trong đầu đầy đại sự thiên hạ sao có thể nhớ rõ cho ngươi…”

“Đúng! Chính là hắn!” Đứng phắt lên, Mông Nghị nắm chặt tay vẻ mặt hung ác nói:” Ta sớm nên nghĩ ra là người này giở trò quỷ, xem ta trở về còn không giết chết hắn!” Xoay người nhìn Vương Bí: “Ca!” Nghiến răng nghiến lợi gọi.

“Cái gì?” Vương Bí run lên, vội vã đứng dậy.

“Ta trở lại Hàm Dương trước, đại quân giao cho ngươi!”

“A?”

Lúc này Phù Tô đang ngồi trên băng ghế làm bằng ngọc cạnh bể tắm dùng khăn vải sát lưng đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, như có âm phong thổi qua. Nhìn quanh một chút thấy không có gì, nghi hoặc bưng thùng gỗ dội nước từ trên đầu xuống dưới.

Đang lúc Phù Tô vẫy vẫy đầu đứng lên chuẩn bị nhảy xuống tắm thì đột nhiên thân thể bị chấn trụ đứng sững: “Cha!” Vứt khăn vải xuống đất kích động chạy đến bên cạnh bể.

Doanh Chính đang tựa ở trong bể chợp mắt mở mắt ra, liếc nhi tử một cái, mắt mang nghi hoặc như hỏi có chuyện gì.

“Ở đây! Ngươi nhìn ở đây! Ha ha ha…” Tay chỉ vào giữa hai chân của mình.

“Cái gì?” Doanh Chính liếc mắt không phát giác cái gì, vẫn mảnh như vậy, bất quá đúng là có dài ra một chút.

“Ở đây a, ở đây! Có trông thấy không, ta sắp là nam nhân!” Phù Tô chỉ vào mớ cỏ dại linh tinh chẳng biết dài ra từ bao giờ ở bên cạnh tiểu nha cười to nói.

………

Kỳ thật cỏ dại mọc ra cạnh tiểu thanh nha không tính là tiến hóa thành nam nhân, chỉ có điều mấy năm nay Phù Tô chờ lớn lên đã quá sốt ruột, đặc biệt khi hắn phát hiện mấy năm gần đây tuổi tác về mặt tâm lý của mình rõ ràng có xu thế thoái hóa. May mà chỉ trước mặt Doanh Chính hắn mới “trở lại đúng bản chất”, cho nên xem ra chuyện này cũng chưa tính là quá nghiêm trọng, Phù Tô cảm thấy việc cấp bách là tìm cho ra căn cứ chính xác mình đã trở thành nam nhân.

Không biết có phải lão thiên gia thấy Phù Tô quá mức đáng thương hay không, cho nên lúc cỏ dại còn chưa mọc đầy đã cho phép Phù Tô sớm nghênh đón kích động thứ hai.

Hắn, biến giọng.

Thu hồi rương y dược, Hạ Vô Thư bẩm báo với Doanh Chính đang ngồi bên giường đối diện với hắn: “Đoạn thời gian này đại vương tử cần kiêng thức ăn tanh, cay, không nên uống nước lạnh. Không nên lớn giọng hô to, tận lực nói ít, cũng không nên làm chuyện gì kịch liệt đến mức cuống họng khát khô, vi thần sẽ sắc ít dược cho đại vương tử dùng, rút ngắn thời gian.” Thời cổ đại, nam tử biến giọng là chuyện rất trọng yếu, có ý nghĩa nam hài chính thức trở thành nam nhân, hơn nữa thời gian biến giọng sẽ ảnh hưởng thanh âm về sau.

Thưởng cho Hạ Vô Thư để hắn lui ra, Doanh Chính quay đầu lại nhìn nhi tử đang ngồi trên giường cười khúc khích. Như chỉ trong chớp mắt, nhi tử năm đó còn nằm trong bọc mắt mở không ra giờ đã sắp trưởng thành, chuyện này cũng có nghĩa là Tô nhi của hắn phải rời khỏi tẩm cung, có viện tử của riêng mình, có cuộc sống của riêng mình.

“Thời gian này hảo hảo uống dược, ăn nhiều thức ăn thanh đạm, phải tránh tham ăn.”

“Ha ha…… Ta biết rồi!” Phù Tô che lại cuống họng vừa bắt đầu vỡ nói, từng có kinh nghiệm một lần nên Phù Tô rất thong dong.

“Lát nữa cha sai Triệu Cao đi truyền chỉ, mấy hôm nay lớp cưỡi ngựa bắn cung ngươi cũng không cần đi, mỗi ngày chỉ cần buổi sáng đi nghe Lý Tư dạy học là được.”

“Ân!” Gật gật đầu, Phù Tô nhớ ra mình đã lâu không đến chỗ Lỗ Hoa nhìn một cái. Cũng không biết xe đạp mà mình muốn hắn có làm ra được hay không, vì vậy Phù Tô tính ngày mai bớt chút thời giờ đến đó liếc mắt một cái.

Có chút phức tạp nhìn Phù Tô, thân là người làm cha Doanh Chính trong lòng rất không được tự nhiên, vừa vui vẻ nhi tử sắp trưởng thành, vừa có chút không muốn. Nghĩ đến chuyện nhi tử chậm rãi sẽ có thiên địa thuộc về chính hắn, không còn cần mình, Doanh Chính trong một chớp mắt lại có hy vọng Phù Tô không cần phải lớn lên.

Dặn dò Phù Tô không được ra ngoài chạy loạn để tránh bị phong hàn, Doanh Chính dẫn Triệu Cao rời đi xử lý chính sự.

Lúc ngang qua lương đình (đình để nghỉ ngơi, hóng gió) đi về nghị chính điện thì Doanh Chính quay đầu lại nhìn liếc về hướng tẩm cung, hỏi: “Viện tử cách tẩm cung gần nhất là nơi nào?”

Triệu Cao cơ linh nhìn sắc mặt chủ tử liền biết Doanh Chính muốn hỏi không phải cung phòng của Tần phi nào đó, hồi đáp: “Hồi Đại vương, gian cung điện gần tẩm cung vẫn một mực không có người ở, bất quá nơi đó là để dành cho thái tử.”

“Dọn dẹp đi.”

Triệu Cao vụng trộm nhìn thoáng qua quân vương đi ở phía trước, là ai sắp sửa ở đó trong lòng của hắn đã có dự đoán, hơn nữa đoán được tám chín phần mười: “Đại vương, thứ nô tài lắm miệng hỏi một câu đây là dùng để…”

Doanh Chính dừng bước nhìn Triệu Cao, nở nụ cười: “Ngươi đúng là nghĩ nhiều a, muốn truyền cái tin cho đám người trên triều kia ?”

Trên mặt lập tức mất sắc máu, Triệu Cao vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu nói: “Đại vương minh giám, nô tuyệt không hai lòng!”

“Được rồi, ngươi có như vậy không quả nhân không biết, ngươi là người thông minh phải biết nên làm như thế nào.” Thái giám luôn nhớ rõ mình không có người dưỡng già, cho nên bọn họ tham tài. Trong mắt Doanh Chính chỉ cần Triệu Cao làm không quá phận, hắn cũng có thể giả bộ như không phát hiện: “Mọi thứ không được khác với tẩm cung.”

“Dạ.”

Bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh Triệu Cao ngã ngồi trên mặt đất nhìn Doanh Chính mang theo thị vệ đi xa, hơn nửa ngày mới lấy lại được sức, vội vã đứng lên đuổi theo.

……

Một tháng sau.

Hướng về phía gương đồng cực lớn tựa trên mặt đất tẩm cung ngắm nghía, Phù Tô toàn tâm toàn ý vuốt bọc nhỏ trên cổ họng mình, trong lòng thầm la hét vui vẻ, đây chính là một trong những căn cứ chính xác cho thấy hắn là nam nhân.

Biết được Doanh Chính đêm nay muốn ở chỗ phi tử nào đó “này nọ kia” không trở lại, xem chừng sắc trời đã tối hẳn là không có người nào sẽ đến, vì vậy Phù Tô thừa dịp bốn bề vắng lặng cởi quần đo đạc bảo vật của mình một chút. Phát hiện thứ đó tuy có dài ra, nhưng đường kính vẫn như vậy, chỉ bằng một quả dưa chuột muối.

Lắc lư cái mông trần trụi trước gương, Phù Tô cầm lấy quần vừa xỏ được một chân chợt nghe tiếng đại môn tẩm cung bị người một cú đẩy ra, gió lạnh ban đêm thổi vào, làm cho hắn rùng mình một cái.

Nghiêng đầu ra cửa xem xét liền nhìn thấy một nam nhân mặt mũi đầy râu như con gấu đang đứng ở đó, đằng sau còn có Hàn Phồn cùng Dao Nương.

“Ngươi là ai?” Phù Tô nhìn con gấu lớn mặc áo giáp Tần quốc hỏi.

“Thần – Mông – Nghị – kiến – quá – đại – vương – tử – điện – hạ!” Một tháng chạy liên tục, không biết cưỡi chết bao nhiêu ngựa, Mông Nghị nghẹn một bụng tức tối xông trở lại Hàm Dương. Trên đường đi hắn suy nghĩ cẩn thận, một bụng lửa này hắn không có khả năng đòi Tần vương bệ hạ, nhưng hắn có thể đòi đại vương tử Phù Tô.

“Khách khí khách khí, ăn chưa?” Phù Tô xỏ nốt cái chân kia, kéo kéo quần hỏi.

“Thần vừa trở lại Hàm Dương đã đến bái kiến đại vương tử.”

“Có việc?”

“Có việc!”

“Việc gì?”

“Người lập tức sẽ biết!” Mông Nghị đóng mạnh cửa lại, mặc cho Dao Nương cùng Hàn Phồn gõ như thế nào cũng không mở. Đi nhanh đến túm Phù Tô kẹp vào dưới nách, lột quần hành hung.

Vừa qua cửa cung Mông Nghị nghe nói Doanh Chính đến chỗ Tần phi, cho nên hắn trực tiếp xông vào, thừa dịp không người đánh trước hả giận nói sau.

“Mông Nghị! Ngươi dám đánh ta, ngươi là đồ vô lương tâm, tức phụ nhi ta nhận, không cho ngươi!”

“Câm miệng, ngươi là tiểu hài tử lông tóc còn chưa dài đã xấu xa!”

“Ta…Ta cắn chết ngươi…”

“A~~~~”

Trăng tròn tròn chiếu rọi đêm âm u, tẩm cung lại thỉnh thoảng truyền ra thanh âm như giết heo hoàn toàn phá hư hào khí.

.

— oOo —

~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK