Bộ phận nóng bỏng của Lục Dữ đang đặt lên nơi non mềm trơn ẩm giữa bắp đùi Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn nâng cặp mông tròn trịa lên, đưa về phía trước, trong lòng vô cùng khao khát người đàn ông kia mãnh liệt xuyên vào.
Lục Dữ rút bộ phận to lớn đã cương cứng sưng tấy ra, cố ý không đụng vào hoa huyệt đang nhỏ nước đầm đìa kia của cô.
Anh nhẹ véo gò má ửng hồng của cô đặt câu hỏi: “Lâm Cẩn, em khó chịu lắm sao?"
Lâm Cẩn nghe nói bỗng đỏ mặt, xoay xoay cơ thể trắng nõn như tuyết giải thích: "Em không có..."
Cô vừa nói lại vừa cầm lấy vật nóng bỏng dưới háng Lục Dữ xoa nắn qua lại như đang cầm một cục bông ướt đẫm nước.
Đôi mắt Lục Dữ đỏ như muốn rỉ máu, tráng kiện dưới thân bị lòng bàn tay mềm mại như mây của cô chà đạp lại càng khủng khiếp hơn, khoái cảm tê dại dâng trào khắp cơ thể anh.
Chỉ thấy động tác của Lâm Cẩn càng lúc càng nhanh, bộ phận kia càng căng càng to hơn trong lòng bàn tay cô, cô mềm giọng yểu điệu gọi: "Lục Dữ..."
Hầu kết Lục Dữ lên xuống, đột nhiên cúi người, quấn lấy đầu lưỡi non mềm của cô hôn sâu, tay phải lột bỏ áo sơ mi màu tảo biển, để lộ cảnh xuân như bạch ngọc mềm mại.
Anh chống người lên cao nhìn cô, năm năm không gặp, cô vẫn là nữ thần của anh, vẫn xinh đẹp, da thịt vẫn trắng nõn nhẵn nhụi, vẫn cao vút ngọt ngào, bụi hoa vẫn tối đen rậm rạp như vậy...!Thực sự không chỗ nào không đẹp.
Lục Dữ cúi người, liếm lên nốt ruồi bên phải chiếc cổ gầy của cô, anh yêu nhất là nốt ruồi này.
Năm năm qua, nốt ruồi đen nhỏ ấy xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.
Lâm Cẩn bị anh làm cho ngứa ngáy, như một con sóc nhỏ, tránh né không cho.
Lục Dữ kiên quyết buộc cô xoay người lại, bá đạo không cho phép cô tiếp tục vặn vẹo.
Bàn tay to của anh vuốt ve bầu ngực đẫy đà của cô, tùy ý biến hóa hình dạng một cách dâm đãng.
Thật dễ sờ, sờ thế nào cũng không thấy đủ? Lục Dữ lại gia tăng độ mạnh yếu, thoả mãn thưởng thức trên bầu ngực trắng tuyết lưu lại dấu đỏ do anh gây ra.
Lâm Cẩn bị xoa nắn đến mức khó chịu, liên tục rên rỉ, hoa nguyệt nhỏ ào ào chảy ra mật ngọt màu trắng ngà làm ướt nhẹp ga trải giường, để lại một vũng nước đọng.
Hình dáng bộ ngực cô rất đẹp, màu hồng như cánh sen, cắn lên cũng sẽ giòn như lúc ăn ngó sen sao?
Lục Dữ nghĩ nhưng không muốn cắn, chỉ liếm mút nhẹ để lại dấu hôn ấm áp màu trắng nhạt.
Anh liếm mút qua liếm mút lại hai bên ngực, có khi mạnh, Lâm Cẩn đưa tay đẩy anh ra, uất ức nói: "Lục Dữ, lát nữa em cũng cắn của anh..."
Lục Dữ cười, xương tay gấp khúc véo chóp mũi cô, sau đó lại cúi người nhấm nháp quả anh đào đã dựng đứng lên của cô.
Tròn tròn viên viên, đầu lưỡi anh lượn vòng quanh nó, cô gái dưới thân đã bắt đầu rên rỉ, cơ thể căng cứng, trông có vẻ không chịu nổi nữa rồi.
Tay phải anh thăm dò dòng suối nhỏ giữa rừng rậm của cô, đầu ngón tay mượt mà moi móc một cách có tiết tấu, mãi đến khi mật hoa róc rách ngai ngái chảy vào tay phải anh.
"Lâm Cẩn, có dễ chịu không?" Anh đè lên cô như trụ sắt nóng bỏng, lúc thong thả lúc có lực ma sát bên ngoài hoa nguyệt mềm mại của cô.
Miệng Lâm Cẩn rên hừ hừ, đáp: "Không dễ chịu..."
Đôi mắt Lục Dữ nheo lại, sâu thẳm ẩn chứa sự tức giận.
Anh đè chặt eo nhỏ của cô, cầm lấy vật cực nóng kia nhét vào bên trong hoa huyệt của cô, không quan tâm cô có chịu nổi không đã mạnh mẽ nhét vào, tầng tầng lớp lớp da thịt đỏ hồng ấm áp chen lấn quấn lấy.
Lục Dữ bắt đầu di chuyển, mãnh liệt như gió bão mưa rào.
Lâm Cẩn chỉ cảm thấy dưới thân bị dị vật xâm nhập, sưng nóng bỏng, lấp đầy cô, nhưng vừa cử động cô đã đau đớn vô hồn.
Mắt hạnh của cô trợn tròn đến mức thành hình chuông đồng, thật sự chịu không nổi, cô đưa tay đẩy bộ ngực ẩm ướt đẫm mồ hôi của Lục Dữ ra.
Nhưng sức lực nhỏ bé của cô vốn không thể đẩy nổi, mãnh thú đã bị cuốn vào đầm lầy dục vọng trước mắt.
Hô hấp cô trở nên hỗn loạn, đầu ngón tay nắm chặt ga trải giường, yên lặng thừa nhận cự vật mạnh mẽ rút ra cắm vào cơ thể mình.
Lục Dữ bị kích thích mài mòn, lần sau lại mãnh liệt hơn lần trước, bàn tay to không an phận xoa nắn nơi đầy đặn vểnh cao lên của cô, yêu thương thô bạo nắn bóp.
Dần dần, Lâm Cẩn cảm thấy những đau đớn kia không còn nữa, cảm giác dễ chịu từ trong hoa huyệt lan tràn.
Cô như được ăn một viên kẹo tẩm bột chua, liếm sạch vị chua, chỉ còn lại ngọt ngào.
Cô chủ động nâng mông tuyết lên, đón nhận lấy sự va chạm mạnh mẽ từ Lục Dữ, cô muốn...!Cô muốn hút sâu hơn chỗ ngọt ngào ấy...
Nhưng đúng vào lúc này, Lục Dữ lại ngừng lại, anh liếm vành tai hồng nhuận của cô, thở hổn hển, cơ bụng rắn chắc khêu gợi kịch liệt lên xuống, hỏi: "Lâm Cẩn, em có thoải mái không? Muốn nữa hay không muốn nữa?"
"Ưm...!Không thoải mái...!Hu hu...!Lục Dữ...!Anh là đồ khốn..."
Lâm Cẩn thật sự không thoải mái, không dễ gì cô mới nếm được ngọt ngào nhưng gã đàn ông ngang tàng này lại dừng lại đột ngột như vậy.
Cô vừa khóc vừa nắm lấy cây gậy thịt ấm áp kia, nhưng lại không làm sao nắm được, chỉ có thể nắm được khí lạnh bao quanh.
"Em không thoải mái, sao lại chảy nhiều nước thế kia? Hoa huyệt nhỏ lại còn hút lấy anh vào bên trong?" Lục Dữ hôn đôi mắt mê ly của cô, dỗ dành cô: "Ngoan, nói muốn đi, anh sẽ tiếp tục cho em."
Cô cố gắng nâng thân trên của mình lên, cánh môi ấm áp ẩm ướt dán vào cằm anh, miễn cưỡng nhỏ giọng thì thào: "Em muốn...!Muốn..."
"Muốn cái gì?" Bộ phận sưng tấy của Lục Dữ liên tục cọ xát vào giữa hai chân cô, khiến hoa huyệt nhỏ của Lâm Cẩn như bị ngàn con kiến rỉa rói, khó chịu vô cùng.
Lâm Cẩn khóc nức nở, khuôn mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng người đàn ông này muốn sỉ nhục cô.
"Muốn...!Muốn anh đâm vào...!Hu hu..." Cô giơ tay che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, mắc cỡ chết người.
Phòng ngủ lớn như vậy, vang vọng tiếng rên rỉ nhịp nhàng của Lâm Cẩn, xen lẫn tiếng ‘lạch bạch’ rút ra đâm vào mạnh mẽ.
Lâm Cẩn cảm thấy mình như đang leo núi, sắp sửa lên đến đỉnh rồi.
Hai chân dài trắng nõn của cô vòng qua thắt lưng Lục Dữ, theo người đàn ông mạnh mẽ rút ra cắm vào, liên tục run rẩy, muốn rơi ra nhưng lại không rơi được.
Lục Dữ đâm sâu một cái, giọng nói trầm khàn không vui: "Bỏ tay xuống, nhìn anh này."
Lâm Cẩn không được tự nhiên bỏ bàn tay trắng nõn xuống, đôi mắt hạnh nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình trong mắt người đàn ông như muốn trút hết vào cô.
Lâm Cẩn nghĩ nếu họ có con, không biết mắt đứa bé sẽ hình gì, là mắt đào hoa giống anh hay là đôi mắt hạnh giống mình?
Cô đột nhiên nhớ đến đôi mắt nai của Giản Tâm cũng vô cùng đáng yêu.
Lục Dữ thấy cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, lại đâm mạnh hơn, nghiến răng nghiến lợi quát cô: "Lâm Cẩn, động tác của anh vẫn chưa đủ mạnh với em phải không?"
Người phụ nữ này, vậy mà vẫn có thời gian để ngẩn người!
Lâm Cẩn lấy lại tinh thần, lại bất ngờ bị Lục Dữ làm cho tan vỡ.
Cô bị làm đến đầu óc trống rỗng, chỉ có thể lắc lư xoay vặn trên giường lung lay như sắp sửa hòa tan thành thạch rau câu.
Lâm Cẩn yêu kiều thở hổn hển, nước mắt lấp lánh: "A a...!Ưm...!Sâu quá...!Đừng mà..."
Người đàn ông này thực sự muốn làm đến chết cô.
Tiểu huyệt năm năm không biết mùi đời của cô thật sự không chịu nổi sự chà đạp như vậy.
Cô khóc tiếp tục kêu lên: "Lục Dữ...!Cầu xin anh đấy...!Tha cho em đi...!Em không muốn..."
"Không được!" Tốc độ rút ra đâm vào của Lục Dữ lại càng mãnh liệt, toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, anh hung dữ nói với Lâm Cẩn: "Năm năm không được, bây giờ phải bù vào!"
Danh Sách Chương: