• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


*Minh Nguyệt: ý chỉ Lục Dữ vẫn ở đó (chờ Lâm Cẩn quay về), xem lại chú thích đầu tiên của chương 26.
Thượng Hải hiếm khi có tuyết, nhỏ như ngọc vụn nhưng khi có gió thổi qua cũng rất gì đó.
Lâm Cẩn ngồi trên ghế sô pha của xe lửa, ngước mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy sương mù, không nhìn thấy gì khác.
Nhân viên phục vụ nữ có khuôn mặt tròn xinh xắn hai tay bưng khay bánh gato màu nâu, có ba tầng, những lát bánh tinh tế và thơm ngon được đặt lên tầng lớp một.
"Cảm ơn." Lâm Cẩn khuấy cà phê bằng một chiếc thìa bạc nhỏ, nở một nụ cười miễn cưỡng với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ cũng mỉm cười lại với cô gái đang có vẻ mặt buồn rầu, sau đó rời đi, bận rộn chào hỏi những vị khách khác.
Lục Dữ đã nhiều ngày không xuất hiện, Lâm Cẩn cũng quay trở về con đường cô sống.

Nguồn tin duy nhất bây giờ của cô là tin tức về Lục Dữ và Phàn Oanh Oanh trên các tờ báo.

Hai ngày nay bình luận rất nhiều, có thể bọn họ sẽ đi Kolkata* để tổ chức đám cưới.
*Kolkata, trước đây, trong các văn cảnh tiếng Anh, Calcutta, là thủ phủ của bang Tây Bengal, Ấn Độ.


Thành phố tọa lạc ở phía Đông Ấn Độ bên bờ sông Hooghly.
Ngoài cửa sổ chuông gió kêu leng keng leng keng, Tiểu Phương mặc áo bành tô màu xám nhạt, vẫy tay với Lâm Cẩn.
Sau khi chào hỏi xong, Lâm Cẩn lấy một miếng bánh Tiramisu từ đĩa bánh bỏ vào chiếc đĩa sứ nhỏ của mình.
Tiểu Phương dùng nĩa bạc cắt một miếng nhỏ đưa lên miệng nhai rồi mỉm cười: "Cửa hàng bánh ngọt làm bánh ngọt kiểu Ý ở Thượng Hải vẫn là cửa hàng ngon và chính thống nhất."
"Tôi cũng cảm thấy vậy." Lâm Cẩn rũ mắt xuống khuấy cà phê, nở một nụ cười nhạt.
Trải qua những năm tháng ở Trùng Khánh, ăn cái gì cũng như nhai sáp, cũng chỉ có đồ ăn mà Lục Dữ làm cho cô ăn mới có thể khiến cô có cảm giác muốn ăn.
"Mộc Mộc, cô có biết Cô nhi viện Nhân Tể ở trên đường trường đua ngựa không?" Tiểu Phương đặt chiếc nĩa bạc nhỏ xuống, cười nói.
Lâm Cẩn gật đầu, sau khi Thượng Hải bị chiếm đóng, Cô nhi viện Nhân Tề đã nhận nuôi một số lượng lớn trẻ sơ sinh bị bỏ rơi.

Việc thiện này được rất nhiều người giơ ngón tay cái khen ngợi.
"Hiệu thuốc của nhà mình đã hỗ trợ thuốc miễn phí cho những đứa bé ở đó.

Sau mùa đông năm nay, số trẻ bị bệnh ở Cô nhi viện tăng vọt.

Viện trưởng muốn tìm mấy bác sĩ để thay phiên nhau đến đó khám miễn phí.

Không biết cô có đồng ý giúp không?"
Lâm Cẩn định đồng ý, nhưng nghe thấy tiếng người phụ nữ khóc nức nở từ trong phòng.

Sau đó, có một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục Đông Dương kéo một cô nhân viên phục vụ mặt tròn bước ra ngoài cửa.
Cô gái đó khóc đến khàn cả cổ, bám chặt vào ghế tàu nhưng vẫn không chống lại được sức lực của người đàn ông, loạng choạng bước thẳng ra ngoài.
"Mộc Mộc!" Tiểu Phương kêu lên, vội vàng đưa tay ra để ngăn Lâm Cẩn lại, nhưng Lâm Cẩn đã chạy ra ngoài theo đôi nam nữ đó.
Trên đường phố, một chiếc xe quân sự màu xanh đậm.
Người đàn ông từ từ kéo cửa kính xuống, nhìn người phụ nữ mặc bộ sườn xám hoa hải đường bằng gấm thổ cẩm.


Cô ngẩng cao đầu, mũi hơi đỏ vì lạnh, như thể có một lớp ánh sáng bao phủ trên người cô, tỏa sáng lấp lánh.
Anh ta không khỏi tự cảm thấy, nếu cô gái này cười thì chắc hẳn sẽ rạng rỡ như hoa anh đào.
Lâm Cẩn kéo lấy bàn tay còn lại của nữ phục vụ kia, lạnh lùng nói với người đàn ông Đông Dương có dáng người cao lớn kia rằng đây là Tô giới Pháp và yêu cầu anh ta tôn trọng luật pháp của Tô giới.
"Xin lỗi hai cô, đây là một sự hiểu lầm."
Nghe thấy tiếng của một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, Lâm Cẩn ngước mắt lên nhìn về phía họ.

Người đàn ông cũng mặc quân phục Đông Dương và nói tiếng Trung trôi chảy.
"Không phải hiểu lầm, anh ta muốn hành hung cô gái này." Lâm Cẩn không chút do dự phản kích lại: "Không thấy cô gái này khóc không nói ra lời sao?"
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu." Người đàn ông ra hiệu cho người đàn ông Đông Dương có vóc dáng cao lớn thả người, sau đó nhìn Lâm Cẩn và cười giải thích: "Cấp dưới của tôi chỉ đang thể hiện tình cảm của mình mà thôi."
Sau khi cảm thấy cổ tay được buông lỏng, nữ phục vụ lập tức trốn ra sau lưng Lâm Cẩn, run rẩy đưa tay lên lau nước mắt.
"Cô ấy nói không muốn thì xin mấy người lịch sự một chút..." Lâm Cẩn còn chưa nói xong thì đã bị Tiểu Phương kéo lại.
Tiểu Phương khác Lâm Cẩn ở chỗ cô ấy có thể âm thầm quyên góp cho Hiệp hội từ thiện chống Đông Dương nhưng cô ấy sẽ không bao giờ đứng ngoài đường gây gổ với người Đông Dương, cho dù đây có là Tô giới.
Lâm Cẩn chậm rãi uống hết ly cà phê trong khi lắng nghe lời khuyên dài dằng dặc của Tiểu Phương.
Vừa rồi cô chạy vội quá nên quên mặc áo khoác, đứng trong gió tuyết một lúc lâu, giờ vẫn còn cảm giác lạnh thấu xương.

May mà được nữ phục vụ cô vừa giúp đỡ mang cho hai ly trà bưởi mật ong nóng, nó cũng khiến Lâm Cẩn cảm thấy ấm áp.
Thời tiết ẩm ướt và lạnh buốt từng ngày, có thể thấy được đám đông trên đường Albert ngày càng tăng lên rõ ràng bằng mắt thường.


Trong lòng Lâm Cẩn mơ hồ cảm thấy tồi tệ.
Khi Hạng Bắc đến tìm cô, mặt trời đã nghiêng về phía Tây rồi.

Cậu ta không nói gì nhiều, chỉ nói anh Lục muốn gặp cô.
Cô đi theo Hạng Bắc lên một chiếc xe Ford, xe chạy một mạch đi ra khỏi Tô giới.

Cô hơi ngạc nhiên, từ khi trở về Thượng Hải, cô chưa từng ra khỏi Tô giới.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến một trạm kiểm soát, có vài tên lính Đông Dương đứng chặn lại.

Hạng Bắc tắt máy nhưng không xuống xe, chỉ lấy ra một tấm thẻ thông hành đặc biệt và giơ nó lên, sau đó được đi qua một cách dễ dàng.
"Chị Lâm đừng lo, mặc dù chúng ta đã đến khu vực phòng thủ của người Đông Dương, nhưng ngược lại người Đông Dương sẽ không dễ dàng đến đó, với lại chúng ta còn có những người anh em bang An cầm súng canh gác ở đó." Chiếc xe xóc nảy, đem những lời nói của Hạng Bắc rót vào tai Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn gật đầu, cô không sợ, chẳng qua là cô không biết Lục Dữ định làm gì mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK