- Đồng Tiểu Như khó ưa, sao da mặt ả dầy thế không biết?
Ngay khi hai thiếu nữ đối mặt nhau trong thù địch, Mao Hữu Tài đột nhiên tăng tốc nhanh như gió vọt về phía trước. Nhất thời hắn như trâu đực điên mà còn là trâu đực điên đang hứng tình.
- Anh ấy đang làm gì thế?
Đan Lệ cảm thấy rất khó hiểu.
- Mông của ta… vậy mà cũng thất bại sao?
Đồng Tiểu Như cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Chạy bộ cũng là tu luyện linh lực, không phải đang cưa gái. Mao Hữu Tài như hòa thượng niệm kinh tự nhắc nhở mình. Nếu hắn không làm vậy, cứ để hai thiếu nữ nóng bỏng này khiêu khích, nhất định hắn sẽ phát điên.
- Đó không phải Mao Hữu Tài của tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp sao?
- Đúng là hắn, hôm qua hắn vừa đánh bại chiến đấu sư cấp sáu Danneil đó.
- Hắn chạy nhanh thế làm gì không biết?
- Không phải ngươi không biết hắn từ bệnh viện tâm thần ra đấy chứ? Chạy nhanh như thế, nhất định là lại phát bệnh nữa rồi.
- Suỵt, nhỏ tiếng thôi, nếu để hắn nghe thấy không chừng sẽ bị đánh tơi bời đấy.
Thời gian huấn luyện cuối cùng cũng chấm dứt. Sáu học viên của tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp đều tập trung trong phòng học.
- Mao ca, hôm nay là hoàn thành công việc sửa chữa Ong vò vẽ bự rồi, anh cũng nên chuẩn bị kí hiệu trận đi, nếu không,
Tiêu Hướng nói thăm dò:
- Nếu không ta sẽ thay anh hoàn thành nó.
- Ta thấy hay là thôi đi, mặc dù về phương diện kí hiệu trận ngươi cũng có một chút thành tựu, nhưng nếu so sánh với Hữu Tài ca, về điểm này ngươi căn bản không có tư cách đặt lên bàn so sánh, hơn nữa, ta cũng không muốn du hành vũ trụ trên phi thuyền có kí hiệu trận do ngươi khắc đâu.
Đan Lệ tuyệt đối không cho Tiêu Hướng một chút mặt mũi.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Ta cũng đồng ý với Đan Lệ, kí hiệu trận động lực cũng như kí hiệu trận điều khiển cứ để ta hoàn thành.
- Hữu Tài ca, tôi đến giúp anh nhé, anh chỉ cho tôi vài chiêu có được không?
Đồng Tiểu Như làm sao bỏ qua được cơ hội trước mắt này.
Đan Lệ có chút bất mãn liếc Đồng Tiểu Như một cái, thầm nghĩ:
- Ngươi có hỗ trợ được gì đâu, hoàn toàn định học trộm kĩ thuật của người ta, đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi đang có chủ ý gì.
- Chuyện này…
Mao Hữu Tài cũng khó xử. Nếu trực tiếp cự tuyệt Đồng Tiểu Như sẽ không tránh khỏi làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, nhưng nếu vẫn đồng ý, không phải đang giúp nàng ta thực hiện mục đích sao?
Đồng Tiểu Như vẫn tinh tế nói:
- Hữu Tài ca, anh để tôi giúp đỡ anh nhé, như vầy đi, anh sai gì tôi liền làm nấy, tuyệt đối sẽ không cản trở anh làm việc, có được không?
- Được rồi.
Mao Hữu Tài không thể không nể mặt gật đầu. Hắn không có cách nào cự tuyệt thiếu nữ xinh đẹp như Đồng Tiểu Như.
Đan Lệ oán hận liếc Đồng Tiểu Như một cái, rồi hờn dỗi liếc Mao Hữu Tài một cái, thầm nghĩ:
- Tự chủ kém quá, trước mặt mĩ nữ là gần như không còn sức chống cự, tại sao lại thế chứ?
Thật ra, lúc trước không có Đồng Tiểu Như, tổ sửa chữa chiến địa là một nhóm cực kì đoàn kết với trung tâm là Mao Hữu Tài. Bây giờ thêm vào Đồng Tiểu Như, trong tổ bỗng dưng xuất hiện một vết nứt vô hình, vết nứt ấy, một bên là Đồng Tiểu Như, bên kia là Đan Lệ, điều này làm Mao Hữu Tài cùng ba nam sinh kia cảm thấy rất đau đầu.
Mặc dù Đan Lệ ở đây chưa nói gì, nhưng mọi người trong tổ đều biết nàng và Mao Hữu Tài là trời sinh một cặp, hơn nữa tình cảm đang càng lúc càng phát triển, sớm hay muộn gì cũng nở hoa kết trái. Với Đồng Tiểu Như mà nói, ba con ruồi bọ Tiêu Hướng, Phác Văn Chính và Buck đã bị sắc đẹp của nàng chinh phục, cả ngày lẽo đẽo theo đuôi nàng, nhưng tâm tư nàng lại đặt hết vào Mao Hữu Tài. Cứ như thế, quan hệ đơn thuần trong tổ dần trở nên phức tạp dị thường…
ất quá, tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng Mao Hữu Tài không nhãn rỗi quản đến những chuyện này. Sau khi chuẩn bị đơn giản vài thứ, hắn gỡ bộ điều khiển có kí hiệu trận nguyên bản trên Ong vò vẽ bự xuống. Động cơ của Ong vò vẽ bự là hàng mới, cho nên hắn tạm thời không quan tâm nó, trước tiên hoàn thành kí hiệu trận khống chế là quan trọng nhất rồi tính sau.
Với kí hiệu trận khống chế Ong vò vẽ bự, Mao Hữu Tài có hai lựa chọn, một là kí hiệu trận bình thường, hai chính là Khôi yêu kí hiệu trận. Không hề nghi ngờ việc dùng Khôi yêu kí hiệu trận sẽ mang lại linh tính giống như đám tiểu Công, tiểu Phi dù sau này có thể tỉnh táo để khống chế chúng là chuyện rất khó, hơn nữa, còn có thể dùng linh hạt từng bước cải tạo nó, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng mà trước mặt Đồng Tiểu Như làm sao hắn có thể vẽ Khôi yêu kí hiệu trận mà toàn thế giới này chỉ có một mình hắn biết?
Thật sự rất khó khăn…
Cầm bộ điều khiển trên tay, xóa đi kí hiệu trận đã không còn nguyên vẹn rồi Mao Hữu Tài từ từ đặt xuống.
- Hữu Tài ca, sao anh không làm tiếp?
Đồng Tiểu Như hỏi dò:
- Hay vì tôi bên cạnh cản trở anh?
B
- Vậy mà cô cũng dám nói nữa…
Trong lòng Mao Hữu Tài thầm mắng, nhưng trên mặt không chút thay đổi:
- Ta đang tự hỏi nên ra tay như thế nào.
- Tôi đi chuẩn bị tài liệu cho anh.
Đồng Tiểu Như nhanh như chớp chạy đi lấy tài liệu phối chế kí hiệu trận.
- Tài liệu ư?
Mao Hữu Tài đột nhiên sáng lên, trong đầu bỗng tìm được hướng cho vấn đề khó giải quyết này:
- Sao ta không nghĩ tới nhỉ? Thế giới này có tài liệu phồi chế, từ góc độ khoa học kĩ thuật mà nói, việc thay thế bột lưu huỳnh, than củi, vôi sống và các loại tài liệu linh tinh nguyên thủy khác bằng tài liệu phối chế cũng tiên tiến hơn không ít, nhưng mà so với linh hạt, những thứ đó không đáng là gì, một Khôi yêu kí hiệu trận chính là tạo ra một sinh mạng khôi yêu, những tài liệu đó không thể thay thế linh tính được, mà linh tính cũng chỉ có thể sinh ra từ linh hạt, nói cách khác, thế giới này chỉ có ta mới có thể dùng linh hạt vẽ Khôi yêu kí hiệu trận thôi, cho dù Đồng Tiểu Như có biết đi chăng nữa, nàng ta cũng không cách nào tập trung đủ linh hạt để vẽ.
Hắn chẳng những nắm được ý nghĩ sâu xa nhất của Liên hoa bảo điển độc nhất vô nhị, hắn cũng là “Người nguyên thủy” duy nhất trên thế giới có thể hấp thu linh hạt, cho nên dựa vào mấy nguyên nhân này, phóng mắt nhìn quanh thế giới hiện tại, hắn, Mao Hữu Tài chính là một truyền kì duy nhất còn tồn tại.
Đồng Tiểu Như rất nhanh chóng mang đến dao khắc kí hiệu trận cho Mao Hữu Tài.
Mao Hữu Tài vùi đầu vào khắc kí hiệu trận. Đôi mắt đẹp của Đồng Tiểu Như không chớp nhìn chằm chằm chằm Mao Hữu Tài, theo dõi dao khắc kí hiệu trên tay hắn. Cùng lúc đó, một nghi vấn không sao giải thích được hiện ra.
- Hữu Tài ca, anh… Đây là kí hiệu trận gì vậy?
- Đương nhiên là kí hiệu trận điều khiển rồi.
- Tôi đã xem qua không dưới chục ngàn cái kí hiệu trận, nhưng cho tới giờ vẫn chưa thấy cái nào như của anh cả? Đây thật ra là chuyện gì? Công dụng đặc biệt của nó là gì vậy?
- Cứ đợi xem đi.
Mao Hữu Tài tính toán trả lời rất kĩ lưỡng.
- Hữu Tài ca, anh có thể nói một chút về nguyên lí cấu tạo của nó được không?
Trong lòng Đồng Tiểu Như nhất thời như có một kiến bò tới bò lui làm cả người ngứa ngáy.
- Nói cái gì chứ?
Lòng Đồng Tiểu Như giờ như có cả một đàn kiến di động. Nàng cảm thấy mình chỉ còn cách chân tướng sự thật một lớp màng mỏng như tờ giấy, chỉ là đang thiếu một cái gì đó để đâm thủng lớp màng đó. Như thế sao không sốt ruột được? Như thế sao không khó chịu được?
Không để cho Đồng Tiểu Như như hỏi nữa, Mao Hữu Tài đã hoàn thành Khôi yêu kí hiệu trận.
- Đan Lệ, cô giúp ta lắp lại bộ điều khiển này được không?
- Được, Hữu Tài ca.
Đan Lệ vội vàng đi qua.
Đồng Tiểu Như chu chu cái miệng nhỏ:
- Quỷ hẹp hòi, cái gì cũng không nói với mình…
Đan Lệ lắp lại bộ điều khiển vào Ong vò vẽ bự rồi ấn nút khởi động.
“Cạch cạch…cạch cạch... Bùm!” một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó là một luồng khói bốc lên. Mọi người liên tiến lại gần bộ điều khiển vừa lắp thì thấy nó đã nổ thành mấy mảnh nhỏ.
Đan Lệ kinh ngạc đầy thất vọng nói:
- Hữu Tài ca, sao lại như thế được?
Trong lòng nàng, Mao Hữu Tài là một ông trùm kí hiệu trận, là thiên tài, về mặt này làm cho vô cùng sùng bái hắn, làm sao lại thất bại được?
Đồng Tiểu Như cũng kinh ngạc nhìn Mao Hữu Tài, chờ hắn giải thích.
Mao Hữu Tài cười ha hả:
- Bình thường thôi, không có chuyện gì đâu, mọi người đửng lo lắng, ta lại làm một cái kí hiệu trận khác là được.
Lần này vẽ lại, Mao Hữu Tài không dùng tài liệu phối chế mà là dùng linh hạt, vật liệu trung tâm của vũ trụ.
Đồng Tiểu Như cũng như đám người Đan Lệ đầu óc mờ mịt. Người này không phải đang bị cái gì kích thích đấy chứ? Từ đầu tới cuối đều làm cho người ta không nắm bắt được gì cả…
Danh Sách Chương: