- A Mao! Ngươi không nghĩ làm như thế rất đáng xấu hổ sao?
Không kịp thở một hơi, Hỏa Hương Nhi bắt đầu giáo huấn người.
Mao Hữu Tài lắc đầu:
- Trên chiến trường, kẻ địch của ngươi sẽ dùng bất kể thủ đoạn gì để giết ngươi, lúc đó người còn rảnh rỗi chỉ trích hắn dùng thủ đoạn không đẹp không?
Hỏa Hương Nhi nhất thời chán nản, nhưng không thể không thừa nhận lời nói của Mao Hữu Tài. Kinh nghiệm và kĩ thuật chiến đấu của nàng so với Mao Hữu Tài bất kể thế nào cũng hơn hắn, nếu dùng cách đánh bình thường thì Mao Hữu Tài không chiếm được ưu thế gì, mà hiện tại, tuy hắn đang đánh nhau loạn xạ, nhưng lại làm nàng không cách nào ứng phó nổi!
- A Mao, có phải ngươi đang tìm cách đánh bại Phạm Địch Tác đại ca đúng không?
Hỏa Hương Nhi rốt cục cũng nghĩ đến một khả năng. Luận vũ kĩ, kinh nghiệm và kĩ thuật thì ngay cả nàng mà hắn còn không hơn được, vậy làm thế nào đánh với Phạm Địch Tác chứ?
Mao Hữu Tài cười nói:
- Đúng vậy, ta nghĩ lâu rồi, đây là một biện pháp không tồi, có điều, nếu như ngươi đã biết mục đích của ta thì ngươi còn nguyện ý giúp ta không?
- Ngươi quá xem thường trí tuệ Hỏa Hương Nhi ta rồi, chỉ cần ngươi có thể quang minh chính đại đánh bại Phạm Địch Tác đại ca, ta mừng giùm ngươi còn không kịp, mặt khác, cùng ngươi tập luyện thế này, kĩ năng thực chiến của ta cũng sẽ tăng lên, như vậy sao ta không giúp ngươi chứ?
Trong lòng Mao Hữu Tài cũng hơi cảm động. Hỏa Hương Nhi không giống con gái bình thường, trên người nàng không có khí chất như Đan Lệ và Đồng Tiểu Như, nhưng rất hấp dẫn.
- Nói vậy, kĩ thuật chiến đấu ngươi vừa sử dụng tên là gì vậy?
Hỏa Hương Nhi hỏi.
- Ừ, gọi nó là Lưu Manh quyền đi.
Mao Hữu Tài lấy bừa một cái tên.
- Phì! Vậy mà ngươi cũng can đảm đặt một cái tên như vậy,
Hỏa Hương Nhi phì một hơi, rồi nói:
- Ta phát hiện ngươi khá sáng tạo, nếu có thể hoàn thiện, khẳng định có thể biến thành một kĩ thuật chiến đấu thực dụng đó, không bằng ta gọi nó là Triền Đả thuật đi. (zounghyu: 缠 = triền: trói buộc, quấn, 打 = đả: đánh, đập.)
- Triền Đả thuật à?
Mao Hữu Tài nhẩm lại một lần, chợt cười nói:
- Đây là một cái tên không tệ lắm, vậy gọi là Triền Đả thuật đi, bây giờ chúng ta cùng nhau hoàn thiện nó nhé.
- Lại nữa à?
Mặt Hỏa Hương Nhi đỏ bừng một cách khó hiểu.
- Ta tới đây!
Mao Hữu Tài cũng không chú ý mặt cô gái vì sao đỏ bừng, vội vàng đánh mạnh tới.
Lần này không phải ôm eo vật xuống đất mà là đấm thẳng tới, Mao Hữu Tài chuyền từ phòng ngự sang phản công, quyền pháp ra nhanh như gió!
Hỏa Hương Nhi lắc đầu ngán ngẩm, trong mặt hiện lên một tia khinh thường. Chiến đấu mà không có phòng thủ chính là tự sát, giết được kẻ địch thì kẻ địch cũng đã giết chết mình. Trước mắt chiến đấu thế này thì không có gì, nhưng vào trận đấu với Phạm Địch Tác đại ca, không phải muốn chết sao?
Giống như loạt đạn bắn tới, khó có thể phân biệt được viên trước viên sau, cũng khó nhận ra điểm tấn công, Hỏa Hương Nhi khép hai cánh tay trước ngực, vận sức ở khủy tay và nhị lực lượng tạo thành một bức tường phòng ngự chận công kích của Mao Hữu Tài. Theo nàng, vô luận Mao Hữu Tài có bao nhiêu tốc độ, bao nhiêu sức mạnh, nếu chỉ bằng quyền đầu thì hắn không thể làm gì nàng!
Binh binh binh…
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên Hỏa Hương Nhi đã bị đánh văng. Mao Hữu Tài lập tức nhảy lên người nàng, nắm đấm hắn dừng ngay trên mặt nàng.
- Sao lại có thể?
Hỏa Hương Nhi nhìn Mao Hữu Tài, ánh mắt như nhìn thấy một quái vật khủng khiếp.
- Đừng lên, chúng ta làm lại.
Mao Hữu Tài chuyền nắm đấm thành động tác kéo Hỏa Hương Nhi. Gương mặt hắn thủy chung luôn cười phúc hậu, điều này làm hắn có một sức hút đặc biệt.
Tay Mao Hữu Tài đã đưa đến trước mặt nhưng Hỏa Hương Nhi vẫn còn ngây ngốc.
Chuyện này nhìn đơn giản nhưng thật ra không hề đơn giản.
Khi tấn công Hỏa Hương Nhi, Mao Hữu Tài đang ở trạng thái Linh Chi Bảo Thể, tại trạng thái này, mọi phương diện năng lực của hắn đều tăng lên nhiều lần. Trong đó bao gồm cả phóng thích linh lực. Nói cách khác, trong vòng một giây Hỏa Hương Nhi có thể một lần dùng nll để phòng ngự, thì hắn đã có thể phóng thích linh lực hai, ba lần để tiến hành tấn công! Mà trong một giây đó, khi bức tường nll đầu của Hỏa Hương Nhi biến mất, bức tường sau còn đang hình thành, hắn đã có thể dễ dàng xé toang phòng ngự của nàng, trực tiếp tấn công nàng!
Tốc độ.
Đây là tốc độ tấn công của Mao Hữu Tài. Nhanh như đạn xẹt còn bị hắn dễ dàng chặn lại, huống hồ là quyền đầu của Hỏa Hương Nhi?
Điều này thì cả đời Hỏa Hương Nhi cũng không cách nào đạt được.
Đêm đã khuya, trong phòng Mao Hữu Tài vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Tiểu Phi, tiểu Công, Thiên Hổ và Dũng Mĩ Mĩ chiều cao khác nhau đang xếp thành một hàng. Những khôi yêu này có một nhiệm vụ chung, đó là giúp Mao Hữu Tài hoàn thiện Triền Đả thuật.
Rất nhanh chóng, tiểu Phi chiều một bộ phim hành động về chiến đấu sư. Đây đã lần thứ tám chiếu phim, trước đó nó đã vơ vét trong kho dữ liệu ra bảy bộ phim hành động xuất sắc nhất để Mao Hữu Tài xem, nhưng Mao Hữu Tài luôn lắc đầu.
- Không được không được, cái này gọi là võ múa thôi, so với vũ kĩ của ctp thật đúng là chuyện trẻ con, ta tiếp thu từ chúng không phải kinh nghiệm mà là rác rưởi, đem loại kĩ thuật chiến đấu này để hoàn thiện Triền Đả thuật, ta sợ
không đánh với pdt không được quá ba phút.
Tiểu Phi choáng váng nói:
- Chủ nhân, ta đã đã gom góp từ dữ liệu những phim hành động xuất sắc nhất rồi, những người trong phim không ai không là những bậc thầy chiến đấu cả, nếu như vẫn không thể đề cao kĩ thuật chiến đấu của ngài, ta thật sự không còn cách nào nữa.
- Tiểu Công, ngươi có ý kiến gì không?
Mao Hữu Tài đã hơi biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
- Chủ nhân, ta chỉ biết hàn cắt, cờ lê, có biết chiến đấu là cái gì đâu chứ?
Tiểu Công rõ ràng chỉ là lưu manh choai choai.
- Đi đi, đứng qua một bên, Dũng Mĩ Mĩ, còn ngươi? Ngươi có chủ ý gì không?
- Chủ nhân, ta… chỉ khi ngài điều khiển, ta mới uy lực lớn nhất thoi, ta có thể có kĩ năng chiến đấu gì chứ? Có điều, chủ nhân à, vì sao phải phiền não vậy? Lão già kia, hắn chỉ có hai nắm đấm thôi mà, ngài sẽ thắng chắc thôi.
Từ trước đến giờ Dũng Mĩ Mĩ đều rõ ràng trực tiếp như vậy.
- Nói vớ vẫn! Thiên Hổ đâu? Ngươi có ý kiến gì không?
- Tướng quân, ta không có kĩ năng chiến đấu, chỉ biết sử dụng vũ khí thôi.
Người máy chiến đấu chính là người máy chiến đấu, Thiên Hổ trả lời cứng nhắc và đơn giản.
- Một đám vô dụng, tiểu Phi, ngươi kiểm tra lại dữ liệu cho ta, xem có Túy quyền, Tiệt Quyền đạo gì không rồi chiếu cho ta xem.
- Túy quyền? Tiệt Quyền đạo ư? Ta tra ngay …
Tiểu Phi nhanh chóng có kết quả trả lời:
- Chủ nhân, không có, ta chẳng những tìm trong cơ sở dữ liệu mà còn tìm trên mạng inte, hai cái tên ngài nói ngay cả trong tiểu thuyết cũng không có.
- Tác giả bây giờ đều là bọn đầu heo hết rồi sao? Những kĩ năng chiến đấu tuyệt diệu như vậy mà cũng không nghĩ ra được à?
Tâm tình Mao Hữu Tài rất tệ. Sau khi cùng Hỏa Hương Nhi thực chiến, một ít suy nghĩ của hắn đã kiểm chứng bằng thực nghiệm, kĩ năng chiến đấu đã được đề cao nhưng hắn biết rất rõ, muốn đánh bại Phạm Địch Tác vẫn còn rất xa mới đủ.
- Không bằng…
Tiểu Phi đột nhiên nói:
- Ta chiếu cho chủ nhân một bộ phim cấp XXX, không phải Triền Đả thuật kia chính là ôm quấn lấy nhau sao?
Tiểu Phi bỗng có ý tưởng đột phá.
- Tiểu Phi, DCM ngươi, ngươi dám trêu chọc chủ nhân sao? Ngươi chán sống rồi hả?
Trong tay tiểu Công đột nhiên xuất hiện một cây cờ lê.
- Hừ! Cái tên lùn nhà ngươi, ta nói thật đấy! Tên đầu heo như ngươi làm sao hiểu được điều ảo diệu trong đó.
Miệng lưỡi tiểu Phi chưa bao giờ chịu thua thiệt.
- Các ngươi đừng ở đó ồn ào nữa.
Mao Hữu Tài chợt nghĩ ngợi một chút:
- Tiểu Phi nói vậy cũng làm ta nghĩ đến một điều, phim XXX không liên quan gì đến Triền Đả thuật, nhưng Judo, đấu vật lại có chỗ giống, tiểu Phi, ngươi tìm xe, có tư liệu về những loại này không?
- Vâng chủ nhân, để ta kiểm tra… Có, ta chiếu cho chủ nhân xem.
Hệ thống chiếu của tiểu Phi nhanh chóng phát ra một cặp nữ nhân đang đấu vật. Để Mao Hữu Tài dễ hấp thụ kiến thức, nó chiếu cả phụ đề cùng tư liệu giải thích một cách chi tiết.
Còn chưa xem hết Mao Hữu Tài đã nhíu mày nói:
- Đổi sang nam đấu với nhau đi, nữ nhân đấu nhau không có kĩ thuật gì đáng kể.