Nằm im nửa tháng hiển nhiên đã khiến Dylan thấy bức bối vô cùng, sau khi chắc chắn cái đuôi đã không còn khó chịu nữa, nhóc người cá vốn đã hoạt bát giờ càng thêm hiếu động hơn. Thời gian nhóc ở bãi đá ngầm giảm hẳn đi, mà cảnh hai người cá ở cạnh nhau phải từ sáu tiếng trở lên.
Dylan không cần phải đi săn trộm nữa, những lúc nhóc ở ngoài ống kính đều là ở chung với Alroy.
Các nghiên cứu viên thử lắp camera lại một lần nữa với mong ước là có thể quay lại được cảnh hai người cá đi săn, nhưng mà — không hề bất ngờ — bọn họ chẳng quay lại được cái gì cả.
Sonar trên đảo nhân tạo luôn luôn phải bật lên, cách theo dõi như này không mang lại hiệu quả gì nhiều, nhưng méo mó vẫn còn hơn không, ít ra mọi người có thể dựa vào những thông tin truyền về để đoán hai người cá đang làm cái gì.
So vơi lúc đi săn trộm, giờ con mồi của Dylan đã hơi thay đổi: nhóc đã không coi những bầy cá nhỏ dễ bắt là mục tiêu nữa, mà chủ động đi khiêu chiến những con mồi nguy hiểm hơn là những bầy cá có tổ chức. Sự thay đổi như vậy rất mạo hiểm, nhưng mấy nghiên cứu viên cũng không còn lo lắng như trước nữa.
“Có đức vua và đàn cá heo theo thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Cái câu nói này đã trở nên rất phổ biến trên đảo nhân tạo biển Forever. dù cả những người không tiếp thu cái quan điểm này cũng không thể không thừa nhận, sức mạnh của Alỏy làm họ đỡ lo hơn rất nhiều.
Đó là bãi săn của Alroy, chủ nhân của vùng biển này rõ nó như lòng bàn tay.
“Sóng âm của Alroy có đối phó với những sự nguy hiểm bất ngờ. Không chỉ vậy,” giáo sư Nolan còn bổ sung: “Giờ, đàn cá heo cũng vào giúp đỡ. Có những kẻ thông minh như chúng canh gác thì tánh khỏi đa số nguy hiểm là điều dễ dàng.”
Khi nói những lời này, giáo sư đang ngồi trên ghế ở kí túc xá của Velen.
Kể từ lần nói chuyện dưới biển đó, cảm xúc của Velen vẫn ở trong trạng thái suy sút. Anh cố không để mình kì lạ trước các đồng nghiệp, nhưng rõ là anh không làm được: lần đến chơi này của giáo sư Nolan cũng không có lý do rõ ràng, mà nội dung câu nói của anh ta sau khi ngồi xuống, thay vì bảo là sự phân tích thì chẳng thà nói là lời an ủi Velen còn hơn.
Sự quan tâm ở trong câu nói của giáo sư Nolan làm Velen phải nở nụ cười: “Nếu anh muốn an ủi tôi thì Alexander, tôi cũng không phải lo cho sự an toàn của Dylan lúc đi săn.”
“Rồi rồi.” giáo sư không hề phủ nhận ý đồ của mình: “Dạo này tôi thấy cảm xúc anh không ổn định lắm. Nếu anh không ngại thì có thể cho tôi biết lý do không?”
“Đương nhiên là không ngại.” Velen cười khẽ lắc đầu, anh hơi ngừng lại rồi giải thích với đối phương: “Tôi chỉ đang tỉnh lại thôi.”
“Tỉnh lại?” giáo sư Nolan lặp lại từ này.
“Đúng vậy.” Velen nói: “Anh còn nhớ cái ví dụ về bố và con gái của anh không? Tôi nghĩ, có lẽ tôi quá nhập tâm vào nhân vật rồi.”
Giáo sư lộ ý bảo anh tiếp tục giải thích.
Nhưng lần này Velen lại không phối hợp, anh chỉ thở dài, như đang độc thoại mà cảm thán: “Dylan trưởng thành rồi.”
Lý do có lời cảm thán này, giáo sư Nolan nhanh chóng nhận ra.
Anh không thốt ra lời trêu chọc nào nữa mà chỉ điều chỉnh lại tư thế, để người mình thả lỏng dựa vào lưng ghế. Sau đó, anh dùng ngữ điệu lơi lỏng như tư thế của mình mà nói: “Trẻ con rồi sẽ khôn lớn. Có thể góp mình vào sự trưởng thành của bọn trẻ, là một điều may mắn cho chúng ta.”
“Đúng vậy.” Velen cười: “Anh nói đúng.”
“Nếu thế, thì anh còn đang buồn phiền vì điều gì đây?” ngón tay của ngài giáo sư gõ nhẹ lên thành ghế.
Nhịp điệu ấy làm Velen nhớ đến bài ca bí bo mà nhóc người cá hát vào buổi sáng. Đó là bài ca về một đàn có cá ngừ Cali và cá trác, bọn nó còn chưa đủ 1 tuổi, dài không quá 40cm, luôn cẩn thận kiếm mồi ở chỗ người cá đi săn.
“Đàn cá heo đang ‘nuôi thả’ bọn nó.” Dylan đang vỡ giọng đã quen với thanh âm vụng về của mình, nhưng ngữ điệu của nhóc vui thú, có thể dễ dàng bộc lộ ra tâm trạng của chủ nhân nó: “Alroy bảo làm thế thì sau này sẽ có rất nhiều cá ngừ Cali to để ăn.”
Thông tin trong bài hát này rất lớn, hai tin quan trọng nhất trong đó là — việc nuôi thả của người cá với đàn cá, và cả sự dạy dỗ của Alroy đối với Dylan — đây là kết quả phân tích của những nghiên cứu viên.
Buổi họp kéo dài rất lâu, mà sau khi tan họp, giáo sư Nolan lại gõ cửa phòng Velen.
“… Velen?”
Tiếng dò hỏi của Nolan truyền đến.
Velen mở bừng mắt, nhận ra mình vừa mới thất thần: “Xin lỗi, anh nói gì thế?”
Tư thế của giáo sư Nolan lại thay đổi, giờ, người anh ta đã vươn đến trước mặt Velen: “Anh lại thả hồn ngay trước mặt tôi.” Giáo sư trần thuật lại bằng giọng điệu rất bình tĩnh.
Velen lại xin lỗi một lần nữa, còn giải thích một câu cũng chẳng thể coi là giải thích: “Tôi chỉ tự dưng nhớ đến cuộc họp buổi tối thôi …”
“Để tôi đoán xem — là về chuyện Alroy dạy cho nhóc Dylan ư?” giáo sư Nolan vừa đoán, vừa bật cười: “Không cần trả lời, tôi đã thấy đáp án hiện lên trên mặt anh rồi.”
Velen cười, thầm nói: “Alroy đối xử rất tốt với Dylan.”
Chủ nhân biển Forever không chỉ hộ tống Dylan khi đi săn mà hắn còn dạy nhóc người cá đang trưởng thành cách sinh tồn ở vùng biển này.
“Đức vua của chúng ta là một giáo viên tốt.” tiếng cười của giáo sư Nolan càng khoái trá hơn: “Cũng là một bạn đời tốt.”
Velen nhìn anh ta, hơi bất lực: “Tôi thấy tôi còn chưa sẵn sàng thảo luận về cái vấn đề này đâu.”
“Được rồi.” giáo sư tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng lúc tạm biệt, giáo sư Nolan lại hỏi một câu cuối: “Anh cũng không phản đối, phải chứ?”
Velen không trả lời, chỉ chúc giáo sư ngủ ngon.
Công việc hôm sau lại giống mấy hôm trước. Dylan rời bãi đá ngầm rất sớm, màn hình trong phòng điều khiển không quay lại được người cá, Velen và mấy đồng nghiệp đi sang mấy đảo gần đó quan trắc thủy văn. Mà khi họ đang trên đường về, một chỗ sóng gợn rất kỳ lạ trên mặt biển gợi sự chú ý của bọn họ.
Xem chừng đó là một thứ gì đó đang bơi rất nhanh về phía này.
Đồng nghiệp hơi căng thẳng, nhưng bản năng của Velen như cảm thấy điều gì đó. Anh không chạy vào bờ mà vẫn đứng ở chỗ nước cạn.
Vật thể dưới nước ngày càng gần, màu quất sáng rực cũng càng ngày càng rõ ràng.
“Dylan?” Velen gọi nhóc.
Nhóc người cá ngâm một tiếng đáp lại nhưng lại không trồi lên mặt biển như mọi lần. Nhóc vẫn còn đang bơi vào bờ, Velen và các đồng nghiệp dù không biết nhóc muốn làm gì nhưng vẫn bỏ thiết bị trong tay xuống để chào đón nhóc.
Dylan bơi tới chỗ nước cạn mới dừng lại, nước biển quá nông lộ ra thứ nhóc đang cầm trên tay — đó là một con cá ngừ Cali mắt to dài gần một mét, vảy cá màu cầu vồng phản xạ lại sắc xanh của bầu trời.
“Tôi bắt được đó.” Dylan cố sức giữ con mồi của mình lại, vui vẻ đập đập đuôi. Nhóc nhìn nghiên cứu viên của mình, con mắt lấp lánh đến đáng yêu.
“Tặng cho chú.” Nhóc người cá hát như thế.
Velen ngẩn cả người: “Cho chú?”
“Tặng cho chú.” Dylan khẳng định lặp lại: “Dạo này chú không vui — con cá này là tặng chú.”
“Nhóc … Vì thấy chú không vui nên mới tự bắt con cá này sao?” Velen nghe thấy giọng nói của mình, thanh âm đó lại rất xa lạ, khẽ run lên.
Dylan gật đầu, đuôi cá đập xuống tạo ra cột nước lớn hơn: “Tôi tự bắt — dù Alroy và cá heo có giúp một tí, nhưng cuối cùng vẫn là tôi tự bắt được!”
“Cá ngừ Cali!” nhóc người cá hát lên giai điệu này, bọt nước bắn lên óng ánh bên cạnh nhóc.