“Đây là … Alroy sao?” Velen hỏi.
Sự chú ý của giáo sư Nolan dường như vẫn còn đang trên bức tranh này, anh ta không dịch câu hỏi của Velen ra ngay, nhưng câu hỏi này đơn giản như thế, không cần dịch lại Dylan cũng hiểu.
Dylan nhìn về vách hang theo tầm mắt của Velen: “Không phải.” cậu nhanh chóng phủ nhận.
“Ồ? Nếu vậy, có thể cho chú biết đây là ai được không?” tầm mắt của Velen hướng sang cậu: người cá trên vách đá chắc chắn không phải phái nữ, mà Dylan cũng ít được gặp phái nam nào khác.
Người cá trẻ tuổi nghiêng đầu, mái tóc dài dập dờn trước mặt cậu.
“Dylan?” Velen gọi cậu.
Dylan khẽ đong đưa cái đuôi, bọt nước nổi lên gạt những sợi tóc cản trở kia đi: vẻ mặt của cậu hơi ngượng ngùng, nhưng cậu cũng không từ chối trả lời: “Đây là tôi.” Cậu khẽ hát, ngón tay lỡ đễnh nghịch nghịch bông huệ biển.
“Sao lại …” muốn vẽ mình trong chính phòng của mình?”
Velen muốn hỏi, nhưng lúc anh vừa mới nói được câu đầu, Dylan đã đưa ra đáp án: “Cái dây chuyền đó … Tôi không đeo nó được, nhưng nó là món quà tôi nhận được.”
“Dây chuyền sẽ mắc vào tóc và tảo biển.” — Velen nhớ tới là than thở dạo trước khi nhóc con nhận được món quà này, bức vẽ trước mặt này cũng vì thế mà trở nên dễ hiểu hơn: “Nhóc không đeo cái dây này đi khắp nơi được, nên mới treo nó ở trên hình của mình hả?”
“Đúng vậy.” Dylan gật gật, sau đó, nhóc còn bổ sung: “Nên không phải Alroy đâu.”
“Phụt —” trong tai nghe, giáo sư Nolan bật cười: “Nhóc Dylan dù có lớn nhưng vẫn đáng yêu như thế … Hả? Khoan đã!” giáo sư nhận ra gì đó, giọng điệu cao lên hẳn: “Dylan vẫn giữ cái dây chuyền này? Lúc nhóc chuyển vào đây là sau đợt bị Alroy xúc phạm, đó chính là lúc quan hệ của bọn họ căng thẳng nhất — vậy mà Dylan vẫn mang dây chuyền tới đây ư?”
“Ý anh là gì?” sự phấn khởi của giáo sư làm Velen thấy khó hiểu.
“Để ý độ sâu của những cái lỗ trên vách đi, Velen thân mến ơi.” Giọng của giáo sư Nolan vừa vui vẻ vừa thoải mái: “Mấy tảo dại mọc quanh dây chuyền nhìn là biết mọc phủ khá lâu rồi: mà trang sức trên đó rõ là cái dây chuyền trên tay của anh bây giờ đây. Nhớ anh phải mất bao nhiêu công sức mới lấy nó xuống không — trong lúc quan hệ với Alroy bết bát nhất, nhóc Dylan vẫn mất sức đính nó lên trong “phòng ngủ” của mình. Anh thấy, điều này chứng tỏ cái gì?”
Velen im lặng.
Giáo sư Nolan cười hô hố: “Sợ rằng so với suy đoán của chúng ta — nhóc con có lẽ còn thích Alroy sớm hơn hẳn kìa!”
“Có lẽ vậy.” Velen thuận miệng trả lời lại, cũng không tiếp nối cái chủ đề của giáo sư: “So với cái này, anh không thấy việc dọn nhà của Dylan bây giờ còn đáng bàn tới hơn hay sao?” về cái suy đoán Dylan đang muốn dọn nhà, giờ đã được chứng minh khi nhìn thấy bức tranh không toàn vẹn này, nhưng khoảng thời gian dọn và nguyên nhân của nó cũng chưa được sáng tỏ.
“Dylan còn nhấn mạnh là không được nói với Alroy, giờ ta hỏi không biết nhóc ấy có muốn trả lời không nữa.” Velen không có hứng, mà ngài giáo sư cũng không định đeo bám cái đề tài này. Anh nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình, Velen cũng tiếp thu nó ngay lập tức.
“Nhóc định dọn nhà sao? Chuyển cái dây chuyền và mấy cái vỏ sò này đi?” câuhỏi của Velen rất thẳng thắn.
Hành động vân vê con huệ biển của Dylan hơi ngừng lại, sau đó cậu thả con vật đáng thương đó ra, ngó nghiên cứu viên của mình rồi nghiêm túc nói: “Tôi có thể nói cho mọ người biết, nhưng đừng kể với Alroy đấy.”
“Bọn chú sẽ không kể đâu.” Velen đảm bảo với cậu.
“Được rồi.” người cá đã sắp trưởng thành ngâm dài. Nó không có ý nghĩa gì đặc biệt, Velen cảm thấy nhóc chỉ mượn cái tiếng ngâm này sắp xếp lại suy nghĩ. Khi tiếng ngâm này ngừng lại, Dylan nói ra ý định của mình: “Tôi đang chuẩn bị một “phòng ngủ” mới, nhưng không phải để dành cho mình.”
Một “phòng ngủ” không dành cho mình, bên trong lại trang trí vỏ sò, ốc biển, còn có cả quà Alroy tặng — không cần mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, Velen và giáo sư Nolan đã nhận ra Dylan đang muốn làm gì.
Người cá nam trưởng thành sau khi tìm được bạn đời cho mình sẽ chuẩn bị một “căn phòng mới”, rồi dẫn nửa kia đến đó để làm nghi thức cầu yêu. Alroy và Dylan đã xác định mối quan hệ trong bài ca hoàng hôn mấy tháng trước, mà khi mọi người trên đảo nhân tạo đều tưởng rằng Alroy sẽ tiến hành nghi thức cuối cùng sau khi Dylan trưởng thành; nhưng giờ xem ra, người chủ động lại không phải Alroy.
“Dylan muốn “cầu hôn” trước ư!” giọng nói vui vẻ của giáo sư truyền từ cáp quang xuống dưới nước.
Mà ở trong “phòng ngủ” đầy ánh sáng xanh của người cá, Velen lại không nói gì cả, anh chỉ im lặng nhìn ngắm người cá trước mắt này, nhớ lại lần đầu gặp gỡ ở biển Single nhiều năm về trước. Hình bóng nhỏ bé trong trí nhớ vẫn rất rõ ràng, thậm chí Velen còn tưởng tượng được dáng vẻ liều lĩnh của cậu khi xông vào bờ; mà bây giờ, những đường nét rõ ràng đã thay thế những đường cong mềm mại trong trí nhớ, cả vẻ ngây ngô cũng đã sớm nhòa đi qua sự rèn luyện của biển khơi — chủ nhân trẻ của biển Forever như ánh mặt trời buổi sớm trên vùng biển này, được bọt sóng mơn man, khoảng khắc ló rạng khiến người ta phải tán thưởng ngợi ca.
“Dylan.” Velen gọi cậu.
“Sao vậy?” người cá được gọi tò mò đáp lại.
Velen cười: “Nhóc không cần phí sức mang mấy cái vỏ sò này đến “phòng ngủ” mới làm gì, bọn chú có thể chuẩn bị rất nhiều vỏ sò khác cho nhóc.”
“Thật ư?” câu hát vui mừng vang lên ngay lập tức.
Velen chắc chắn gật đầu: “Nhóc cần gì cứ bảo chú, bọn chú nhất định sẽ giúp.”
“Thật tốt quá!” Dylan vui sướng ngâm nga, xoay quanh người Velen: “Cảm ơn chú.”
“Nhóc không cần phải cảm ơn làm gì.” Velen nói.
Đồng minh bí mật trên biển Forever đã thành lập từ ngày hôm nay, theo chỉ lệnh của Dylan, đàn cá heo trên vùng biển này cũng đổi cả phe.
Bài ca của hai người cá cũng dệt lên những ngầy đầy mong đợi.
Mãi đến cái ngày trọng đại kia.
Hôm đó, Dylan không đi săn cùng Alroy như trước nữa. Cậu đứng trước camera ở bãi đá ngầm, lén cười với ống kính rồi bắt đầy quay người nhảy múa quanh Alroy.
Khúc điệu du dương đầy ngọt ngào cũng ngân lên đầy trầm bổng.
Alroy trong màn hình đầy ngạc nhiên, nhưng nhanh thôi, sự ngạc nhiên bị rút đi, trên khuôn mặt hắn chỉ còn đầy vẻ dịu dàng.
Điệu nhảy đơn biến thành màn khiêu vũ.
Cái đuôi của hai người cá trong màn hình quấn lấy nhau, dần dần khăng khít.
Sau đó, là ôm hôn.
“Ôi!” Velen tắt màn hình đi.
Tiếng kêu than bỗng chốc tràn ngập phòng điều khiển.
“Thời gian riêng tư.” Velen cười nói.
Tiếng kêu than lại biến thành tiếng thở dài thườn thượt, ngay sau đó lại được thay thế bằng nụ cười hân hoan.
Những tiếng hò ren náo nhiệt này lan ra khỏi phòng điều khiển, được gió mang ra giữa đại dương, có lẽ họ sẽ được trở thành bài ca đầu tiên của người cá hôm nay đã trưởng thành.
Được khắc ghi trong vào trí nhớ giống những ngày trôi qua đầy hân hoan trên vùng biển này.
Cho đến trọn đời.
-The End-