Vương Vũ Âm luôn luôn tin tưởng người đàn ông của mình, nàng dặn dò Long Ngạo xong xoay người lui xuống.
Nhìn thiếu niên cả người đẫm máu từ lúc nãy, tất cả mọi người đều lộ vẻ xúc động, đã bị đánh thành bộ dáng như vậy mà thiếu niên vẫn kiên trì, chỉ riêng phần ý chí này đã làm cho người ta kính nể.
"Long Ngạo, ngươi muốn chết."
Long Ngọc Lang đã hạ quyết tâm giết người, thực lực của đối phương cùng tiềm lực đã vượt qua tưởng tượng của hắn, nếu để cho người này tiếp tục sống sót hậu quả sẽ khó lường, huống chi quá trình chiến đấu vừa qua đã giúp đối phương thuận lợi hấp thu thiên địa linh khí, chỉ cần củng cố thêm chút nữa sẽ chính thức đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Giờ khắc này hai mắt Long Ngạo bỗng trở nên lạnh lẽo, mượn ba miếng Tụ Linh Đan cùng Long Phúc tương trợ, thiên địa linh khí liên tục được hút vào, lấy thế chu thiên tuần hoàn không ngừng chảy vào khắp nơi trong cơ thể. Tu vi của hắn đã thuận lợi đột phá đến ranh giới của cảnh giới Tiên Thiên.
"Chết đi."
Hai tay Long Ngạo siết chặt Huyết Ẩm Cuồng Đao, tất cả công lực trong cơ thể toàn bộ tụ tập đến hai tay, hắn hét lớn một tiếng, Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích trong nháy mắt xuất ra, một kích nối tiếp một kích, cửu liên kích(*) chồng lên nhau hướng Long Ngọc Lang đánh đến thật mạnh.
Sát khí động trời, đao mang như biển máu, Huyết Ẩm Cuồng Đao xuất ra Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích, uy lực trong nháy mắt tăng vọt.
Nhìn thiếu niên như chiến thần hạ phàm, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, ai nấy ngây ngốc nhìn thiếu niên huyết sắc(*), không ai biết vì sao trong phút chốc thực lực của thiếu niên lại chuyển biến đến một trăm tám mươi độ như vậy.
Đối với sự thật như vậy, Long Ngọc Lang căn bản không sẵn lòng chấp nhận, nhưng Long Ngạo lại không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, đao mang động trời đã phá tan không khí mà đến, sát khí tứ tán, phàm là những người cảm thụ được dòng sát khí này đều sợ hãi, vội lùi mấy bước, thậm chí sắc mặt sợ đến tái nhợt, ngã ngồi dưới đất.
"Long Ngọc Lang xong rồi."
Tất cả mọi người nhìn thấy thực lực đôi bên nghịch chuyển, trong lòng đều nhận biết Long Ngọc Lang lần này hoàn toàn xong rồi.
"U ám ác độc như thế, không thể để ngươi sống."
Đột nhiên vang lên một tiếng quát, đồng thời một luồng khí tức kinh người từ trên trời giáng xuống. Trong nháy mắt, trước mặt Long Ngọc Lang xuất hiện một ông lão, sắc mặt âm lãnh, song chưởng tề động(*), linh lực kinh khủng từ chưởng của lão trực tiếp chụp lấy đao mang đang tứ tán kinh thiên. Tuy nhiên lão già vẫn bị dòng đao mang này chấn động phải lùi lại tới ba bước.
Lão già kinh ngạc đến ngây người, không ngờ mình bị đao mang của đối phương đẩy lùi.
"Gia gia."
"Hừ, một phế vật nhỏ xíu của Long gia Xích Hỏa trấn thiếu chút nữa đã giết được ngươi, từ giờ trở đi ngươi lập tức đóng cửa mà tu luyện, không có ta cho phép không được bước ra khỏi Long gia nửa bước."
"Vâng."
Gia gia bỗng nhiên xuất hiện, Long Ngọc Lang căn bản không dám cãi lời, bởi vì ở Lôi Vân thành, gia gia Long Ngạn Thần của hắn chính là một trong những người giỏi nhất.
Gia gia?
Gia gia của Long Ngọc Lang chẳng phải là Long Ngạn Thần sao?
Nhìn lão già bỗng nhiên xuất hiện, gương mặt tất cả mọi người khiếp sợ, bởi vì gia chủ Long gia Long Ngạn Thần chính là một nhân vật trong truyền thuyết. Nhớ năm đó, Long gia Lôi Vân thành vẫn còn là một gia tộc bát giai nho nhỏ, cũng nhờ Long Ngạn Thần xuất thế nên đã đưa Long gia bước một bước từ bát giai vào hàng ngũ Long gia lục giai.
"Ngươi là người phương nào? Vì sao phải ngăn cản ta giết Long Ngọc Lang?"
Mắt lạnh nhìn lão già xuất hiện trước mặt, trong lòng Long Ngạo cũng có chút kinh ngạc, người này có thể dùng một chưởng chống lại đao mang của Huyết Ẩm, không biết thực lực đến cùng như thế nào.
"Hừ hừ, ngay cả ta cũng không biết là ai, lại muốn muốn giết cháu của ta, ngươi thật đúng là quá cuồng vọng đấy!"
Trên người Long Ngạn Thần tản mát ra khí thế cường đại, hung hăng hướng Long Ngạo áp đi, “răng rắc”, nếu không phải là ý chí kiên định, tin tưởng giờ khắc này Long Ngạo đã nhanh chóng bị khống chế quỳ xuống.
"Tiền bối, xin ngươi hạ thủ lưu tình."
Long Nghị, Mộc Lâm, Vương Vũ Âm trực tiếp đem Long Ngạo bảo vệ ở sau người, Long Nghị rất cung kính thi lễ một cái. Nhi tử có thể không biết người này, hắn làm sao có thể không biết gia chủ Long gia Lôi Vân thành, một đời truyền thuyết Long Ngạn Thần.
"Long Nghị, Mộc Lâm, bây giờ là con trai ngươi muốn giết cháu của ta, nếu ta thả hổ về rừng, chẳng phải là hậu hoạn vô hạn?(*)"
Long Nghị cùng Mộc Lâm có thể cảm thụ được rõ ràng sát khí tản ra trên người đối phương, trong lòng hai người thầm than một tiếng, xem ra con trai mình lần này chọc phải phiền phức lớn rồi, không chỉ có thế, liên quan tới gia tộc thì đều có thể dẫn tới rắc rối khôn lường.
"Nhưng dù sao Long gia Xích Hoả trấn cùng Long gia Lôi Vân thành trước sau cũng thuộc về Long thị gia tộc, nhìn ở phân thượng Long thị gia tộc, chỉ cần con của ngươi tự chặt một tay, ta đây tạm tha hắn."
Tự chặt một tay?
Nghe được lời của Long Ngạn Thần, tất cả mọi người đều có điểm tiếc hận cùng bất đắc dĩ, đây chính là uy nghiêm cường giả, cuối cùng Long gia Xích Hoả trấn cùng Long gia Lôi Vân thành căn bản không có thể đánh đồng. Tuy rằng thiếu niên phải tự chặt một tay nhưng trước sau bảo toàn được tính mạng, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh vậy.
Long Nghị bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, trong lòng cho dù có một vạn điều không muốn tiếp thu, nhưng Long Nghị biết mình nhất định phải đồng ý, bằng không con trai không chỉ phải tự chặt một tay, thậm chí còn phải quăng cả tính mạng.
Ngay khi Long Nghị chuẩn bị đồng ý, Long Ngạo bỗng nhiên bước ra một bước, đi tới trước ba người, mắt lạnh nhìn đối phương, thanh âm hờ hững nói:
"Ngại quá, tự chặt một tay ta sẽ không đồng ý, vẫn là câu nói kia, ta tình nguyện đứng chết cũng tuyệt đối không sống quỳ."
Nghe vậy, hai mắt Long Ngạn Thần bỗng bộc phát ra một luồng ánh sáng lạnh kinh người, lão chẳng những không giận mà còn cười lại, nói:
"Long gia Xích Hoả trấn có đệ tử như ngươi thật sự là có cơ hội quật khởi, nhưng bây giờ thì ngươi nhất định phải chết."
Long Ngạn Thần đã phán định đối phương sống chết, không ai đi hoài nghi lời nói của nhân vật vốn là huyền thoại của Long gia.
Lúc này Long Ngạo nắm chặt Huyết Ẩm Cuồng Đao trong tay, cho dù chết hắn cũng muốn làm cho đối phương trả giá thật lớn.
Nhưng đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ cách đó không xa phóng tới. Nhìn bóng người vừa tới, tất cả mọi người đều khom mình hành lễ, cùng nhau hô:
"Thành chủ đại nhân."
Thành chủ đại nhân?
Thân ảnh vừa tới đúng là thành chủ Lôi Vân Liễu Mộc, đồng thời cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Thấy Liễu Mộc, Liễu Cơ lúc vừa nãy bị tát mặt liền òa khóc lớn, trực tiếp nhào vào trong lòng Liễu Mộc, đối với đứa con gái này Liễu Mộc vốn rất cưng chiều, nhưng tình huống hiện tại còn chưa phải là lúc dỗ con.
"Long huynh, không cần phải cùng vãn bối tính toán chi li, hôm nay nể mặt ta mà xóa bỏ việc này đi, như thế nào?"
"Thành chủ, ta muốn biết vì sao ngươi phải giữ lại người này?"
Long Ngạn Thành rất kinh ngạc, bởi vì hắn biết rõ tính cách của Lôi Vân thành chủ, đối với chuyện không có lợi cho bản thân, chắc chắn thành chủ sẽ không xen vào việc của người khác.
"Long huynh, Long Ngạo không chỉ có cùng gia tộc Long thị với ngươi mà còn là người Mộc gia, nếu ngươi tùy tiện giết hắn, hình như có chút không thích hợp, huống chi Lôi Vân thành chúng ta có nhiều võ nhân Bách Tán Thiên đối với chúng ta kiểu gì cũng tốt, ngươi thử nghĩ mà xem?"
Hừ, trong lòng Long Ngạn Thần không khỏi hậm hực, đối với ngươi mới có lợi, đối với ta cũng chỉ thua thiệt. Chỉ có điều đối phương trước sau cũng là Lôi Vân thành chủ, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn chắc chắn không muốn trêu chọc Liễu Mộc.
***
(*) Cửu liên kích: Chín kích liên hoàn.
(*) Huyết sắc: Đỏ như máu.
(*) Song chưởng tề động: Hai tay xoay chuyển.
(*) Hậu hoạn vô hạn: Hậu quả nghiêm trọng, hậu hoạn khó lường.