• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong cảnh hữu tình, núi rừng trùng điệp nhấp nhô thu cả vào tầm mắt khi cưỡi cân đẩu vân. Băng Vân nghe nói Bảo Thạch mất tích ở vùng Túy Cốc nên tìm đến đây.

Bỗng nhiên, bên cách rừng vang vọng lại âm thanh lạ lùng thu hút sự chú ý của Băng Vân. Nàng điều chỉnh đẩu vân sang hướng đó và bị cảnh tượng nơi này dọa cho một phen giật mình.

Là cuộc giao đấu không hề lượng sức. Diêm la mặc chiến bào đang đối đầu với lũ Xitanti, chúng đông như vậy, hắn làm sao có thể đây?

Băng Vân muốn xuống giúp đỡ hắn nhưng nhận thấy dưới kia vẫn án binh bất động, thăm dò lẫn nhau thì nàng liền nép sang một bên.

Quả nhiên như Băng Vân nghĩ, Thần điện Nương nương đột ngột xuất hiện với một tràng cười man rợ. Bà ta ngửi được mùi tiên khí của kẻ khác nhưng may mắn nàng có chiếc vòng Tử quang nên không sao, vẫn có thể ẩn nấp nghe họ nói chuyện.

- Diêm Vương, hoan nghênh người đại giá quang lâm.

- Bảo Thạch đâu?

- Ô, người hẳn rất thương yêu thiên nữ nên mới vì nàng ta mà đi đòi người.

- Câm miệng. Giao người.

- Thế thì ta được lời gì đây?

- Không - gì - cả! Giọng nói băng lãnh tới run người. Băng Vân thấy hắn đang vô cùng giận dữ.

- Ngươi không sợ ta hại Băng Vân ư?

- Cái gì? Diêm la lo lắng nhíu mày. Còn nàng ở kia hận không thể xé rách miệng Thần điện dám nói không thành có.

- Quả nhiên ngươi lo lắng cho nàng ta thật nhiều, ta vô cùng ghen tỵ. Thần điện bước tới gần Diêm la, bàn tay lả lơi vuốt ve gò má cao ngạo của hắn.

“Thực ghê tởm!” Băng Vân nghiến răng cảm thán một câu.

- Diêm la người cũng thực si tình. Người mê luyến thiên nữ kia ngay từ lần gặp đầu tiên khiến nàng ta nghiễm nhiên cướp đi vị trí Thiên hậu Âm cung của ta. Chính vì thế mới bị ta hãm hại trở thành người phàm trần. Ta định nhân cơ hội đó chơi đùa nàng ta không ngờ người ra tay quá nhanh, đã để cho Thần không gian và Thần thời gian đưa nàng ta tới một thế giới khác cách nơi chúng ta sống vài trăm năm. Biết không, để tìm thiên nữ kia ta bỏ rất nhiều thời gian nhưng, cũng nhân lúc ấy thu thập được nhiều linh hồn sống bởi vì Âm cung không ai cai quản, do ngươi---đánh đổi tất cả để trả giá cho chuyện thiên nữ xuyên không. Thật khó tin khi kẻ tàn nhẫn nhất, thâm độc nhất lại có thể từ bỏ đạo hạnh ngàn năm, lại chịu khổ ải một kiếp làm oan hồn vất vưởng.-Thần điện ghé sát ngày càng gần khuôn mặt Diêm la, còn Băng Vân, nghe những lời này thì cảm thấy thời gian như ngừng lại. Hắn ta… vì nàng mà?

- Ngươi nói hết chưa? Diêm la thờ ơ, lãnh đạm hỏi tiên nhân đáng ghét trước mặt.

- Vẫn chưa. Ta còn muốn tiếp tục kể câu chuyện của người. - Nụ cười hiện lên trên gương mặt trang điểm tỉ mỉ. - Không chỉ kiếp trước hy sinh vì thiên nữ, ngươi kiếp này lại một lần nữa từ bỏ vì nàng ta. Hiện tại nên gọi Diêm la Đại đế cao cao tại thượng là kẻ si tình hay kẻ ngốc nghếch đây? Diêm la, Băng Vân kia rốt cuộc có điểm gì ta không bằng? Ta một lòng với ngươi, còn nàng ta chẳng phải chỉ vì cái hiểu lầm cỏn con kia mà hận ngươi, bỏ rơi ngươi. Hiện tại, người còn đánh đổi sinh mệnh để thiên nữ đáng ghét đó thêm một lần đầu thai, quên toàn bộ kí ức không vui ư?

- Hiểu lầm cỏn con? Hắn thông minh để ý cụm từ quan trọng nhất.

- Chính là ở nhân gian ngươi phản bội Băng Vân, chuyện này đã có bàn tay của Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nhúng vào.

- Ta đã biết. Đích thực hắn đã biết chuyện này.

Nghe cuộc đối thoại kia khiến Băng Vân căm hận chính mình. Nàng khi nghe hắn giải thích tưởng hắn chỉ kiếm cớ, không ngờ là thật. Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nàng tin yêu lại đối xử với nàng như vậy sao? Quả nhiên không có ai để mà tin tưởng hoàn toàn.

- Thần điện. Mau giao Bảo Thạch ra đây. Diêm la cuối cùng không đợi chờ nổi nữa, giọng pha chút giận dữ.

Trái lại với hắn, Thần điện vẫn mỉm cười, ngày càng lẳng lơ bám dính vào thân hình vạm vỡ.

- Diêm la, ta thích người thế này làm sao có thể nhường cho Băng Vân. Hơn nữa, thứ ta nhắm trúng thì đừng mơ thoát được.

Băng Vân nghe xong câu này, cố kìm nén ý nghĩ muốn bóp cổ nữ nhân kia.

- Thần điện, ta không rảnh rang chơi đùa. Diêm la gạt phắt bàn tay đặt trên ngực mình ra.

- Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Các người xông lên cho ta.

Thẹn quá hóa điên, Thần điện Nương nương phất tay áo, một thứ luồng ánh sáng màu xanh ngọc bích kì dị bao trùm xung quanh các Xitanti. Đôi mắt trắng dã của chúng đảo một vòng, toàn thân bốc mùi khó ngửi riêng biệt của yêu quái. Cuối cùng cũng chịu thức tỉnh.

Thần tiên bình thường nhất định sẽ không thấy linh hồn ẩn hiện ngay sát bên cạnh từng Xitanti, đó chính là năng lượng sống của chúng khiến chúng dù có dính đòn gì cũng chẳng hề hấn.

Muốn hạ gục chỉ có một cách là hút linh hồn kia, và việc này đương nhiên chỉ người nhìn thấy mới có thể. Diêm la là chúa tể Âm cung, đây là việc thường xuyên làm. Còn Băng Vân, hiện tại đang có Tử quang nên cũng có thể chống đỡ.

Nhưng mà điều Băng Vân lo lắng chính là số lượng Xitanti quá nhiều, hai người có tài phép tới đâu cũng không thu thập hết được.

Khoan! Diêm la kia đến đây như vậy chắc chắn đã có tính toán, hắn không phải là kẻ liều lĩnh biết thất bại mà vẫn cố.

-Xuất kích! Dứt lời, Thần điện Nương nương vọt lên trên một cành cao, nhìn lũ Xitanti xông lên giao chiến với Diêm la.

Thân thủ nhanh nhẹn như báo, bàn tay ma pháp tạo ra những luồng hắc khí lạnh lẽo cùng cực khiến cho tiếng gió rít nghe thực man rợ, từng linh hồn bị cuốn vào làn xoáy lốc giữa lòng bàn tay Diêm Vương.

Gương mặt kia ma mị khó tả, thân ảnh huyễn hoặc khó cưỡng. Diêm la như vậy khiến cho Thần điện si mê đến phát rồ là hoàn toàn có khả năng.

Chẳng mấy chốc, một nửa số lượng Xitanti đã bị hút hết linh hồn yểm trợ.

- Diêm la, xem ra ta đã quá coi thường người. Thần điện Nương nương từ trên cây vọt xuống, còn Diêm la coi như không nghe, vẫn tiếp tục thực hiện phép thuật.

Luồng khí màu xanh ngọc bích một lần nữa phủ lên mọi thứ, những linh hồn không biết từ đâu lại bắt đầu nhập vào thân xác các Xitanti đã bị hắn hạ gục.

Diêm la ngạc nhiên, hắn không ngờ Thần điện thu thập được nhiều linh hồn như vậy. Bao công sức nãy giờ đổ xuống sông xuống bể hết, đúng là công dã tràng.

- Diêm la, tới đây một mình hẳn là phải đoán trước được điều này.

- Đúng. Nhưng ta cũng thực coi thường ngươi. - Hắn nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ. - Quả nhiên có bàn tay chống đỡ của Ngọc Hoàng. Rốt cuộc ta cũng phải sử dụng “Ám dạ lốc” rồi.

- Người đã biết? - Thần điện Nương nương thay đổi sắc mặt, lớp trang điểm đậm không thể che nổi làn da xanh mét, bà ta còn kinh sợ hơn khi nghe ba từ kia. - “Ám dạ lốc”? Người đã luyện được? Không thể nào. Người mới chỉ trở về.

- Ngươi nghĩ ta ngồi vào được cái ghế Diêm la Đại đế là vì sao?

Băng Vân nhìn sự biến đổi của Thần điện thì cũng thật thắc mắc về cái “Ám dạ lốc”. Nàng còn rối loạn hết tâm tư vì mọi chuyện đều có bàn tay của Ngọc Hoàng nhúng vào. Tất cả những lòng thành kính dần dần sụp đổ trong lòng.

- Diêm la, luyện được thần pháp này hẳn cũng nghĩ tới tác dụng phụ?

- Đã.

- Người vẫn quyết hy sinh vì thiên nữ?

- Ta vì nàng chưa từng hối tiếc. Khóe miệng kia khẽ nhếch lên, hắn mỉm cười thật đẹp nhưng nó lại chính như cho Thần điện Nương nương một cái bạt tai vô cùng đau rát.

- Nhưng nàng ta đâu thấu hiểu được? Thần điện cố gắng cứu vớt chút hy vọng cuối cùng, Diêm Vương huyễn hoặc kia dù thế nào vẫn luôn gây hứng thú cho bà ta.

- Ai nói ta không thấu hiểu được. Băng Vân không nín nhịn được nữa, nàng từ phía sau thân cây đại thụ bay xuống mặt đất, mặt đối mặt với Thần điện Nương nương, còn bàn tay thì bất giác nắm chặt một ai kia.

- Ngươi cố tình chọc giận ta đó sao? Cử chỉ vừa rồi rõ là khiến thần điện nhức mắt. Băng Vân mỉm cười, lại càng sán lại gần Diêm la khiến hắn sửng sốt còn ngọn lửa giận dữ trong mắt Thần điện vừa dịu lại bùng lên dữ dội.

- Tiện nữ dám cướp người của ta.

Gió nổi lên khắp tứ phía, bụi bay mù mịt cả không gian. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng hò dô của Xitanti, tiếng thần chú được khai triển… Rừng cây Túy Cốc quanh năm u trầm hiện tại thật “náo nhiệt”.

Linh hồn phía sau Xitanti quyện thành xoáy lốc nhắm vào người Băng Vân. Tử quang tự bảo vệ chủ nhân bằng cách tỏa ra một xoáy lốc tím huyền khác. Thật mau chóng, cả hai cùng tan thành hư vô khiến mọi người đều bất ngờ.

- Vân, nàng có Tử quang?

- Là Vương Mẫu đưa cho ta.

Diêm la nhìn nàng ngờ vực, hắn không hiểu tại sao Vương Mẫu có thể đưa một thứ quý giá như vậy cho thiên nữ dù rằng yêu quý đi chăng nữa.

- Người bảo Tử quang lựa chọn chủ nhân, và ta là người được chọn. Đọc được sự tò mò nơi đáy mắt màu tím, Băng Vân giải thích. Nào ngờ lời nàng vừa thốt lại khiến Thần điện Nương nương tái mét mặt mày, còn hắn lại có chút vui cười.

- Nàng đã biết Tử lệ?

- Tử lệ? Nó là gì?

- Hahaha… ta thật là lo xa. Ngươi có Tử quang nhưng không biết sử dụng triệt để thì chả ra sao cả. Băng Vân ngươi mãi mãi không phải đối thủ của ta, mau trả lại thứ ta thích đi.

Khi biết Băng Vân chưa thể thi triển Tử lệ thì lòng dạ Thần điện cực kì hả hê. Người được chọn cũng không đáng ngại bởi vì Tử khí cho tới giờ vẫn chưa có người thứ hai tu luyện được.

Giọng điệu khinh miệt của Thần điện Nương nương kích thích Băng Vân, như vậy thì chắc chắn Tử lệ có sức mạnh cực kì ghê gớm, và chiếc vòng nàng đeo trên tay cũng không phát huy được toàn bộ công dụng. Nói cách khác nó hiện tại chỉ có thể bảo vệ nàng chứ không thể dùng làm vũ khí. Nhưng—tạm thời không bàn tới vấn đề này, bây giờ nàng quan tâm chính là câu cuối cùng của Thần điện, “mau trả lại thứ ta thích đi”, thứ bà ta thích?

Băng Vân nhìn Diêm la phía sau mình, máu nóng chợt bốc lên, nữ thần tiên kia dám gọi người đàn ông của nàng là thứ ư? Hắn đâu phải là hàng hóa mà chuyển đi chuyển lại chứ.

Nhất thời, thiên nữ không để ý tới cách dùng từ của bản thân.

- Nam nhân của ta, cấm ngươi động vào.

Nàng quăng mạnh quạt mẫu đơn theo một đường cong hoàn hảo chém đứt các linh hồn, sau đó ngay lập tức xông lên cùng song kiếm mà Bảo Thạch huynh tặng khi trước.

Lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng màu hồng nhạt rồi dần đỏ như máu khi chém vào lũ Xitanti ghê tởm kia.

- Diêm la, nhận lấy. Băng Vân giao cho hắn một thanh kiếm, nàng nhớ rằng Thạch huynh từng dặn dò: “Nếu hai người thấu hiểu nhau, khi dùng song kiếm sẽ tạo nên một sức mạnh vô biên khó địch nổi.”

Diêm la phối hợp cùng nàng, đáy mắt tím biếc hiện lên một tia khát máu. Thanh kiếm vào tay hắn lại hóa thành màu đen tượng trưng cho thứ quyền lực của bóng tối, còn thanh kiếm nàng cầm kia lại bị thanh tẩy toát ra thứ màu trắng-sự hiện diện cho tâm hồn thánh thiện. Một lần nữa, giao hòa tới tuyệt diệu.

Mái tóc nàng tung bay theo đường kiếm, đôi mắt trong veo toát lên vẻ lanh lợi hiếm thấy. Khí chất toát ra từ nàng vô cùng kiều mị, mê hoặc kẻ đối diện. Xitanti gục ngã dưới chân nàng, một phần do lưỡi kiếm sắc bén, hai phần do u mê mâu phượng trong veo.

Diêm la Đại đế không hổ danh là kẻ lãnh khốc nhất, tàn bạo nhất. Chỉ một nhát kiếm của hắn đã khiến rất nhiều Xitanti tiêu vong, chúng đều chết trong trạng thái “bất đắc kì tử”.

Rất mau, linh hồn Thần điện Nương nương thu thập được đã vơi hơn một nửa. Điều này khiến bà ta cực kì không vui, mưu thần trước quỷ mà nghĩ ra một sáng kiến.

Lợi dụng hai người không đặt sự chú ý vào mình, Thần điện tập hợp tất cả chất độc dược sáng chế lâu nay nén trong một trưởng.

- Ya!

“Thiên nữ, chỉ trách ngươi khiến ta không vừa mắt."

Sự va chạm nhiều khiến cho Diêm la bản tính nhanh nhẹn, hắn ngửi được mùi bất thường và…

- Vân! Thân hình màu đen cao lớn che phủ lấy nàng, bàn tay mau chóng mở “Ám dạ lốc” để giải trừ một phần chất độc có thể ảnh hưởng tới nàng.

Thế nhưng điều này đồng nghĩa với việc hắn tự tiêu diệt bản thân.

Độc dược của Thần điện Nương nương? Một khi đã trúng phải đừng mong sống sót. Băng Vân thoát được một lần bởi vì Tử quang luôn bảo vệ chủ nhân. Còn Diêm la Đại đế? Hắn vốn đâu có gì bảo hộ, đã vậy còn đỡ cho nàng và sử dụng “Ám dạ lốc”.

Ám dạ lốc, tới khi này Băng Vân mới nhớ mình đã từng được đại sư huynh Bảo An kể về loại pháp thuật này. Đó chính là thứ mạnh vô biên không ai địch nổi, nhưng đồng nghĩa kẻ sử dụng phải đánh đổi bằng mạng sống mới có thể thi triển.

- Diêm la, ngươi là đồ ngốc. Tại sao lại đỡ cho ta. Ta đã có Tử quang bảo vệ rồi.

- Khụ… khụ… Vân.

Nàng chạy tới bên cạnh hắn, nhìn hắn thổ huyết mà lòng đau như cắt, và trái tim như có ai đó bóp chặt vậy.

Làn da Diêm la trở nên trắng bệch khiến màu máu càng nhức mắt hơn, nó khiến cho đồng tử Băng Vân co rút đau đớn. Chốc lát, giọt lệ trong veo chứa đựng nỗi xót xa, thương tiếc và cả hận thù Thần điện theo gò má tuyệt mỹ mà lăn xuống, mà rơi vào mặt chiếc vòng Tử quang.

Túy Cốc một lần nữa ngập tràn trong cơn bão. Có điều lần này gió còn mạnh gấp mười lần khi trước. Tử lệ xuất hiện rồi!

Cách hóa giải vòng bảo vệ của nó cũng giống như cái tên. Lệ, chính là nước mắt, giọt nước mắt đựng đầy thống khổ, thương tâm cùng thù hận.

Ánh sáng màu tím xiết chặt lấy Thần điện Nương nương khiến bà ta kinh khiếp. Bà ta không thể thở, càng cố giẫy giụa thoát ra càng bị thắt chặt hơn. Mạch máu như ngừng lưu thông, xương cốt như vỡ vụn từng chút một.

Đôi mắt Băng Vân găm chặt lên gương mặt trang điểm đậm. Nàng hận không thể băm nát nó thành từng mảnh và ném cho lũ sói tha đi.

Còn đôi tay đang ôm chặt Diêm la run rẩy không ngừng, trái với vẻ bề ngoài, lòng nàng như có lửa đốt. Hắn vẫn không ngừng thổ huyết, máu đã thấm đẫm sang cả y phục của nàng.

“Tử lệ mau kết thúc. Ta muốn cứu Diêm la ngay tức khắc.”

Tử quang tự điều khiển theo suy nghĩ của nàng, Tử lệ dùng màu tím giết chết Thần điện Nương nương vô cùng khó coi, bà ta coi như không toàn thây. Còn lũ Xitanti bị đày xuống ba mươi sáu tầng địa ngục, các linh hồn được đưa về chỗ cũ.

Tiếp đó, Tử quang dùng thứ màu dịu nhẹ hơn phủ khắp Diêm la giúp hắn ngừng thổ huyết.

- Cảm ơn Tử quang.

Túy Cốc quay về sự tĩnh lặng, và còn u tối hơn cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK